Một cảm giác là lạ bao trùm cả người tôi. Tôi thôi vùng vẫy, khẽ nhắm mắt mặc anh dẫn dắt. Nhưng mà giây tiếp theo, Tạ Vân Cơ gục đầu vào vai tôi, ngủ ngon lành. Tôi không thể tin được nhìn sang anh ấy, thật sự, ngủ???? Tôi bực mình đẩy mạnh anh ra. Anh khẽ cau mày nhưng không tỉnh lại, đôi môi vẫn còn ánh nước. Nhớ lại cảnh khi nãy mặt tôi bỗng đỏ bừng, ba chân bốn cẳng chạy vội về phòng.
Tôi vội trùm chăn kín người, tim vẫn còn đập thịch thịch.
Trời ạ, hôm nay, tôi, đã, thật, sự, hôn, Tạ, Vân, Cơ, rồi.
Nhưng mà tôi không thấy phản cảm tý nào thậm chí... thậm chí... tôi còn có... một chút, chỉ là một chút xíu thích thích.
Tôi bàng hoàng đối mặt sự thật mà hai năm qua tôi luôn cố tránh tôi hình như thích Tạ Vân Cơ rồi, không phải thích giống kiểu như anh trai với em gái mà là...
Nhưng mà anh ấy vẫn chỉ coi tôi là con nhóc luôn lẽo đẽo theo đuôi anh mà thôi.
Hôm nay anh ấy uống nhiều như thế, mai tỉnh lại cũng không nhớ được chuyện tối nay đâu. Vậy nếu tối nay, người đưa anh về không phải tôi mà là một chị gái nào khác anh cũng như vậy ư?
Nghĩ đến sau này anh kết hôn, sẽ thân mật với một người phụ nữ khác tôi thấy thật khó chịu.
" Gía như... giá như mình làm vợ của anh ấy thì tốt nhỉ?"
Tôi ngượng ngùng khi trong đầu nảy ra ý tưởng như vậy, vội chụp lấy con gấu bông, ôm chặt nó, lăn lộn trên giường.
13.
Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại báo có cuộc gọi video.
Tôi lật đật ngồi dậy mở điện thoại, thì ra là của Đào Đào. Sorry hảo tỷ muội, mị quên béng mất.
Tôi vội vàng chấp nhận, vừa kết nối cuộc gọi thì thấy mặt Đào Đào choán hết cái màn hình:
"Doanh Doanh, bạn hay lắm, buôn chuyện nửa chừng rồi cúp máy, mất tăm tích luôn."
"Xin lỗi chị em, nãy mình đau bụng quá nên mới treo."
"Vậy à, có sao không? Mình thấy mặt bạn đỏ quá."
" Ừm không sao, mình đỡ rồi. Cậu gọi cho mình có chuyenj gì thế?" Tôi vội vàng trả lời tay khẽ vuốt tóc chỉ sợ Đào Đào nhìn ra điều gì bất thường.
" À, vụ tỏ tình ấy, bỗng dưng mình nhớ ra, hình như vụ đó là mình làm. Hì hì."
Cái gì cơ????
Tất cả những gì tôi gặp phải hôm nay đều do cậu ta làm ư????
" Dương Đào Đào hôm nào gặp mình sẽ thịt cậu."
" Doanh Doanh đáng yêu, lúc đó mình say quá, mới chọn thách. Lúc vội vàng mình cầm nhầm điện thoại cậu để ở túi mình. Ai bảo hai cái điện thoại giống nhau quá làm mình... làm mình..."
" Cậu giết mình rồi. Đêm nay mình phải trải qua những gì cậu không thể tưởng tượng được đâu."
" Ý cậu là sao? Đêm nay còn xảy ra chuyện gì mà cậu không kể với mình ư?"
"Không hề." Tôi như chạm phải bỏng, vội vàng bật dậy phủ nhận:
"Không có chuyện gì cả."
"Ồ..." Đào Đào kéo dài giọng, hiển nhiên không tin lời tôi nói.
"Nhân tiện, Đào Đào mình có chuyện muốn thỉnh giáo. Tạ Vân Cơ trước giờ lúc nào cũng đối xử với mình như một cô nhóc. Bây giờ mình không muốn thế, phải làm gì để thay đổi đây?"
Đào Đào cười một tiếng:
" Hơi khó đấy. Cậu thử nghĩ mà xem, anh ấy nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, có bao nhiêu chuyện xấu hổ có khi cậu không có ấn tượng gì nhưng anh ấy vẫn còn nhớ, chưa kể nhìn dáng vẻ cậu có khác gì học sinh cấp 3 không hả?"
"Thì vì vậy mình mới nhờ cậu tư vấn mà."
Đào Đào trầm ngâm một lúc sau đó dặn tôi:
" Vậy từ giờ cậu phải hành động giống người lớn hơn nữa còn thay đổi cả gu ăn mặc với cách trang điểm cho trưởng thành hơn đi."
Sau khi cúp máy, tôi lấy quyển sổ ghi lại vài chiêu mà Đào Đào truyền thụ. Nghĩ đến biểu cảm của Tạ Vân Cơ khi tôi dùng mấy chiêu này bỗng dưng mặt tôi lại nóng bừng