Đầu tôi nổ ầm ầm. Cái quái gì thế?
Tôi thề tôi chưa bao giờ tỏ tình với Thẩm Dịch cả. Nhìn sang phía Tạ Vân Cơ, ánh mắt anh lạnh lùng hận không thể xử tôi tại chỗ. Tôi vội nắm áo anh, lắp bắp giải thích:
" Anh à, em thề, không phải em mà."
Thấy tôi vội vàng giải thích với Tạ Vân Cơ, Thẩm Dịch hừ mũi, anh ta lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện cho tôi xem:
"Chào anh đẹp giai, em là ngôi sao nhỏ mà ông trời tặng cho anh nè."
Thời gian gửi là 1h30 sáng hai hôm trước.
Một vạn con lạc đà chạy qua tôi.
Tôi vội lướt xuống dưới, Thẩm Dịch không trả lời gì cả, chỉ có "tôi" tự biên tự diễn.
"Em không có sở thích gì đặc biệt, một là tiền hai chính là anh, yêu em thì tiền của em cũng cho anh hết."
Đến đoạn này " tôi " cũng hết spam tin nhắn sau đó Thẩm Dịch gửi một dấu hỏi chấm lúc 10h sáng hôm sau.
Nhưng mà sau đó là một loạt dấu chấm than đỏ. " Tôi" đã xóa kết bạn với anh ấy?
Tôi không tin những cái tin nhắn xàm xí này là do tôi gửi bèn nhấp liên tục vào ảnh đại diện nhưng đó thực sự là tôi. Thật sự hôm đó tôi chả có kí ức gì về vụ này. Thấy sắc mặt tôi liên tục thay đổi, Thẩm Dịch cười khiêu khích:
" Thế nào, chứng cứ đầy đủ, Khương Tiểu Doanh đừng hòng chối cãi nhé."
Cứu tôi, cái quái gì đang xảy ra vậy trời?
Tôi đang tuyệt vọng cố nhớ lại sự việc của hai hôm trước thì đột nhiên cả hai cánh tay tôi cùng lúc bị ai nắm lấy.
" Đi ra ngoài với anh."
" Đi ra ngoài với tôi."