Tô Tiếu Ương là người lạc quan nên suốt ngày cười đùa tí tửng, chuyện đen đủi đến mấy qua miệng cậu cũng biến thành trò cười.
Bạn bè rất thích chơi với cậu, mỗi lần tụ họp đều mời cậu đến. Tô Tiếu Ương hệt như viên sủi ngâm trong nước, vừa vào cửa đã làm bầu không khí trở nên sôi động, nếu không phải bên cạnh cậu luôn có Dương Hà Hàn kè theo như hộ pháp thì kiểu gì đám bạn cũng sẽ chen lấn nhau để đến gần cậu.
Tô Tiếu Ương vừa hoạt bát vừa vui tính, dường như trong từ điển sống của cậu không có hai từ "đau khổ" và "nhàm chán".
Nhìn cậu hoàn toàn không giống người mắc bệnh nan y chút nào.
Sau khi nhập viện, Tô Tiếu Ương gầy đi trông thấy, hai má hóp lại, mái tóc đen mềm dần mất đi vẻ bóng mượt, thời gian hôn mê dài hơn, trí nhớ suy giảm.
Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của cậu vẫn nở nụ cười tươi tắn, uống thuốc xong khỏe lại còn nhăn mặt chọc cười đứa bé trên giường bệnh bên cạnh.
Tỉnh lại sau ca mổ, cậu quay đầu thấy Dương Hà Hàn đang ngủ dựa vào bức tường cạnh giường mình.
Cậu lẳng lặng nhìn khuôn mặt tiều tụy hốc hác của anh, đột nhiên phát hiện Dương Hà Hàn mới ngoài hai mươi tuổi mà đã có mấy sợi tóc bạc.
Cậu xem trộm điện thoại của Dương Hà Hàn.
Sau đó bật cười trước lịch sử tìm kiếm của anh.
Dương Hà Hàn tra cứu đủ thứ kỳ quái, ngoài cách chữa bệnh nan y còn có "trên đời có ma không", "sau khi chết có thể biến thành ma không" và "một trăm cách tuẫn tình".
Tô Tiếu Ương nghĩ: Mình còn chưa chết cơ mà.
Cậu gắng gượng ngồi dậy lót gối sau lưng rồi quay sang nhìn Dương Hà Hàn một hồi, nghĩ thầm: Nếu chẳng may mình chết đi, anh ấy có chết theo không nhỉ?
Cậu nhắm mắt tưởng tượng mình biến thành ma, khi Dương Hà Hàn sắp ngửa cổ nuốt một đống thuốc ngủ thì cậu đột nhiên biến thành người dọa anh hét toáng lên rồi chỉ vào mũi cậu mắng "Tô Tiếu Ương em là đồ quỷ sứ".
Tô Tiếu Ương bị tưởng tượng của mình chọc cười.
Cười xong cậu ngẩng đầu nhìn nước biển đang nhỏ từng giọt.
Cậu chưa bao giờ biết lãng mạn là gì.
Không nói được những câu lãng mạn, cũng không làm được những chuyện lãng mạn.
Còn hay nói mấy câu lãng xẹt phá hỏng bầu không khí Valentine mà Dương Hà Hàn khó khăn lắm mới tạo ra.
Vì vậy cậu cũng không mong Dương Hà Hàn sẽ tuẫn tình.
Cho dù chết chung là sự lãng mạn cao nhất của những đôi tình nhân.
"Dương Hà Hàn, hãy sống tốt nhé." Cậu nhắm mắt lại cười nói, "Nếu em biến thành ma thì nhất định sẽ nghĩ cách ở lại bên anh, nhìn anh biến thành ông lão nhăn nheo xấu xí."
Hừ hừ, đến lúc đó chắc Dương Hà Hàn sẽ ghen tị với cậu lắm.
Ghen tị vì cậu vẫn mãi thanh xuân và không bao giờ già đi.
53.
Sau khi trao nhẫn cưới, họ chuyển đến nhà mới, chính thức bắt đầu sống chung.
Giường đôi rất lớn, rất thích hợp ôm nhau lăn qua lăn lại.
Dương Hà Hàn ôm cậu thật chặt rồi hỏi cậu trên đời có ma không.
Cậu hỏi ngược lại: "Anh sợ ma à?"
Dương Hà Hàn nói: "Chỉ sợ không có ma thôi."
54.
"Đúng như anh mong muốn rồi đó," Tô Tiếu Ương ôm lưng rộng của anh nói, "Em biến thành ma ở bên anh rồi này."
Dương Hà Hàn buồn buồn gọi tên cậu rồi ra sức ôm chặt thân thể gầy gò của cậu.
Cậu hôn quả mướp đắng to bự một cái rồi cười nói: "Nhưng so với ma em thấy mình giống ký sinh trùng hơn."
Ký sinh trùng trong tình yêu, mỗi ngày hút chất dinh dưỡng từ vật chủ để mình sống tạm, bào mòn nhau, đồng sinh cộng tử.
Cậu cảm thấy đây mới là sự lãng mạn cao nhất.
55.
Dương Hà Hàn nhìn cậu rồi mấp máy môi nói: "Tô Tiếu Ương, ký sinh là anh chứ không phải em đâu."