Tô Tiếu Ương còn đang hối hận thì ông xã cậu đã sờ soạng từ đầu đến chân cậu. Sau khi liên tục xác nhận cậu thật sự tồn tại chứ không phải ảo giác do đau buồn quá mức gây ra, Dương Hà Hàn lập tức ôm chặt eo cậu rồi gục đầu lên vai cậu.
Tô Tiếu Ương chớp mắt mấy cái, cảm nhận được bàn tay run rẩy trên lưng mình, lòng bàn tay nóng bỏng như giấu lửa, lưỡi lửa liếm láp sau lưng để nhiệt độ thiêu đốt từ từ len lỏi vào xương cốt lạnh buốt của cậu.
"Dương Hà Hàn," Tô Tiếu Ương buông lỏng tay, thuận thế ôm lưng Dương Hà Hàn cười nói, "Nhớ em lắm chứ gì?"
Dương Hà Hàn không trả lời.
Một lát sau, Dương Hà Hàn mới thấp giọng hỏi cậu: "Em không hề rời đi mà vẫn luôn ở đây đúng không?"
Tô Tiếu Ương im lặng một hồi mới nói với anh: "Giờ chúng ta làm tình được không? Lỡ trực tràng của ma không có nhiệt độ....."
Dương Hà Hàn bỏ ngoài tai lời cậu nói, bàn tay to lớn đặt trên bả vai gầy trơ xương của cậu, nói năng lộn xộn: "Anh biết mà...... Anh biết em vẫn đang ở đây nên anh luôn nghe lời em chăm sóc mình thật tốt, anh cố gắng làm việc...... Anh để dành được nhiều tiền lắm, chờ em báo mộng nói với anh em cần gì thì anh cũng mua cho em được hết......"
Vòi sen trên đỉnh đầu chưa tắt nên nước ấm xối xuống ào ào, nhưng Tô Tiếu Ương vẫn thính tai nghe được tiếng khóc cố kìm nén của ông xã mình bị tiếng nước át đi.
Khi còn sống, cậu hay kể chuyện cười để làm dịu bầu không khí, ôm đầu tóc lởm chởm của Dương Hà Hàn vào ngực mình vò rối tung rồi vỗ lưng anh như dỗ trẻ con.
Nếu hôm nào có sức xuống bếp thì cậu sẽ làm bánh pudding cho Dương Hà Hàn rồi vẽ hình trái tim bằng sirô lên mặt bánh.
Chồng ngốc của cậu rất mít ướt nhưng cũng rất dễ dỗ.
Theo cậu thấy thì Dương Hà Hàn ăn xong pudding chưa đầy nửa tiếng sẽ vui vẻ lại, có khi còn phấn khích bế cậu lên xoay vòng vòng, sau đó kéo cậu nhảy điệu cha cha cha lạc nhịp trong phòng khách không rộng lắm.
"Cũng không phải...... không phải lúc nào cũng nhìn đâu," đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Dương Hà Hàn, Tô Tiếu Ương giơ ba ngón tay lên nghiêm mặt thề thốt, "Em tuyệt đối không nhìn lén anh đi vệ sinh đâu!"
43.
Sau khi khóc đã đời, Dương Hà Hàn vội vàng ra ngoài tìm khăn lông định lau khô cho vợ ma của mình rồi bồng lên giường.
Nhưng khi quay lại, anh phát hiện Tô Tiếu Ương đã mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trong không khí hát ngâm nga, tóc cũng khô ráo như chưa từng bị ướt.
"Vị đại sư kia bảo em rằng trận pháp này chỉ có thể giúp em chạm vào anh chứ không chạm vào những thứ khác ở thế giới này được." Tô Tiếu Ương còn nhẹ hơn lá cây chủ động rúc vào ngực anh, ôm cổ anh cười hỏi, "Anh có biết như vậy có nghĩa là gì không?"
Anh còn chưa kịp trả lời thì Tô Tiếu Ương đã dang tay nói dõng dạc như đang thông báo một tin vui lớn: "Có nghĩa là sau này anh không cần mua bao nữa! Anh có thể bắn thỏa thích bên trong em rồi!"
Nghe vợ nói câu này, Dương Hà Hàn vừa cứng vừa đau lòng.
Anh vừa muốn đè Tô Tiếu Ương xuống giường làm ngay lập tức vừa muốn ra ban công hút thuốc rồi khóc một trận.
"Sao còn rầu rĩ vậy chứ?" Tô Tiếu Ương xoa xoa khuôn mặt mướp đắng của anh, "À! Anh đang lo sau này không được dùng đồ chơi tình thú nữa chứ gì? Không sao, đốt cho em xài cũng vậy thôi...."
44.
Dương Hà Hàn không nhịn được nữa, rưng rưng nước mắt lột quần vợ mình còn đang nói mấy câu hư hỏng rồi chĩa gậy th*t đã sớm ngóc cao tới trời vào đùi cậu mà sau khi biến thành ma lại đầy đặn hơn xưa.