Tượng Phật mạ vàng này cao gần 30cm, nặng chưa đến năm cân, chất lượng chắc chắn là hàng giả, cẩn thận xem xét lại tòa hoa sen thì hết thảy sẽ rõ. Tượng Phật Vĩnh Lạc lấy vẻ đẹp làm chủ đạo, những đặc điểm này thể hiện đầy đủ ở thân trên tượng Độ Mẫu, khuôn mặt của tượng Phật xác thật phù hợp với tiêu chuẩn của tượng Phật trong thời kỳ Vĩnh Lạc, nhưng nhị sen lại hơi cứng nhắc khô khan, phiến lá mập mạp, hoàn toàn không có cảm giác thanh mảnh và duyên dáng của tượng Phật thời Vĩnh Lạc, rõ ràng đây là đồ cổ giả được ghép lại từ những mảnh vỡ, dùng bùn đen che dấu chỗ bị hú hại, rồi chắp vá lại với những mảnh cũ để được nhị sen mới cho tượng Độ Mẫu, dùng đồ giả để hoàn chỉnh đồ cũ."
Tấn Giang Thủy vừa dứt lời, bốn phía vang lên từng trận vỗ tay nồng liệt, ông phân tích trật tự rõ ràng, nói có sách mách có chứng, sao có thể so với những lợi khoác lác của Trần Tùng, lời của ông có sức thuyết phục hơn nhiều.
Tấn Giang Thủy sau khi nhận được những tràng vỗ tay cũng không hề vênh váo đắc ý, trùng hợp lúc này có một trận gió thổi tới khiến bộ cổ phục rộng của ông khẽ bay lên, vẻ mặt bình tĩnh như nhìn thấu hồng trần, những thứ hỗn loạn bên ngoài đã từ lâu không có quan hệ với ông.
Lão Triệu ở một bên nhìn Tấn Giang Thủy nổi bật như vậy trong lòng tán thưởng không thôi, nếu bàn về phong thái của thần côn, Tấn tiên sinh số hai không ai dám số một.
Tấn Giang Thủy quay đầu hỏi Vân Cảnh: "Tiểu Cảnh à, tượng Phật này cậu định ra giá bao nhiêu?"
Vân Cảnh nói: "Năm vạn."
Tấn Giang Thủy lắc đầu: "Năm vạn còn hơi cao, vật này tổn hại quá nhiều, chính phẩm sau khi lấy ra chỉ sợ không hợp được thành tượng Độ Mẫu hoàn chỉnh, nhiều nhất chỉ hai vạn thôi."
Chủ quán đứng một bên thấy Trần Tùng từ khi được coi là anh em với mình vẫn không mở miệng lên tiếng, nếu chỉ dựa vào một mình ông làm sao có tư đòi giá cắt cổ chứ, chủ quán cũng hiểu mấy ngàn vạn này ông không thể mơ tới, hiện tại có người mua tượng Phật này là tốt rồi, ước mơ phất lên sau một đêm chỉ là mộng đẹp thôi, vẫn là buổi tối trở lại ổ chăn rồi mơ.
Chủ quán lập tức hung ác nói với Vân Cảnh: "Chính cậu vừa mới ra giá, làm người không thể nói không giữ lời, năm vạn, một phân cũng không thể thiếu!"
Nói xong, nghĩ đến có nhiều người đang xem như vậy, thái độ của mình không tốt lắm, chủ quán tùy tiện lấy một vài đồ vật nhỏ vốn được đặt cạnh tượng Phật ném vào trong túi gói lại cho Vân Cảnh rồi nói: "Nhìn cậu cũng là người sảng khoái, chắc hẳn sẽ không quỵt nợ, mấy thứ này coi như khuyến mãi cho cậu, năm vạn tiền mặt nhất định phải đưa ngay hôm nay!"
Vân Cảnh thấy chủ quán thực sự đem cái viên đá cuội – trong mặt dây chuyền ném vào túi nhét vào tay cậu, nhìn bộ dạng như tiểu nhân của ông chủ cậu có chút không nhịn được mà bật cười.
Vừa vặn số tiền mà lão Triệu nhét vào balo cho cậu là năm mươi vạn tiền mặt, Vân Cảnh cũng không chần chừ trực tiếp lấy túi tiền đưa cho chủ quán.
Chủ quán không nghĩ tới Vân Cảnh lại thống khoái như vậy, lập tức nhận tiền, mặt mày hớn hở đem tiền mặt ôm vào trong ngực.
Lão Triệu cùng Tấn Giang Thủy ở bên cạnh mắt thấy cậu cứ như vậy đưa tiền thì tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc, vẫn còn đắt."
Nghe được lời này, chủ quán trong lòng đặc biệt thoải mái, tuy rằng không kiếm được mấy ngàn vạn nhưng tốt xấu cũng bán được năm vạn, đây là điều mà từ trước đến nay ông ta không bao nghĩ tới.
Đột nhiên ông ta nghĩ tới cái gì đó, vội vàng tiến lên nói với Vân Cảnh: "Tượng Phật cậu đã mua rồi, chỗ tôi còn có một ít bảo vật, cậu có muốn mua không?"
Vừa nói ông đổ ra một số thứ linh tinh từ trong túi, lục lọi vài lần cuối cùng tìm được mấy khối đồng vụn: "Mấy khối đồng này nếu cậu muốn cộng lại khoảng một vạn, thế nào?"
Mọi người tập trung nhìn, phát hiện khối đồng kia thế nhưng mà là một phần của tượng Phật, nhóm người Vân Cảnh chưa mở miệng đã bị những người vây xem xung quanh lập tức chửi ầm lên: "Cái đồ gian thương!"
"Tiểu nhân."
"Lòng tham không đáy!"
Chủ quán không ngờ rằng Vân Cảnh chưa lên tiếng thì người xem bốn phía đã vang lên tiếng mắng không ngừng, ông nhanh chóng lớn tiếng giải thích: "Mọi người nghe tôi nói, mọi người nghe tôi nói đã! Kỳ thật tôi cũng không hiểu rõ, nếu không phải lão tiên sinh kia vừa giải thích, tôi cũng không biết chuyện đó! Là như thế này, bức tượng Phật này khi đến tay tôi đã sắp nứt rồi, trong lòng tôi cho rằng đây chắn chắn là đổ cổ vậy vỡ ra chẳng phải rất đáng tiếc sao, nên tôi nhanh chóng nghĩ cách dùng mọi biện pháp gắn chúng lại, rồi cố định thêm cho nó một cái bệ hoa sen, mọi người đừng xem thường lớp bùn đen kia, tôi phải phí rất nhiều công sức đấy! Khối đồng này lúc đó đã rơi ra, tôi còn tưởng nó vô dụng nên tùy tiện bỏ vào túi, nếu hôm nay không có lão tiên sinh giảng giải, chỉ sợ tôi quên mất khối đồng này còn có thể dùng được!"
"Vậy ông nhanh chóng trả khối đồng này cho người ta, người ta bỏ ra năm vạn để mua tượng Phật với giá cao rồi, khối đồng này theo lý cũng thuộc về cậu ấy." Một người qua đường lập tức nói lớn.
Chủ quán vẻ mặt khó xử mà nhìn Vân Cảnh: "Cái này... e là hơi khó xử lý, khối đồng này mỗi ngày tôi đều mang trên người, không có công lao cũng có khổ lao, cậu trai trẻ à, nếu cậu bỏ ra năm vạn mua tượng Phật này mà không mang theo khối đồng này theo chắc chắn sẽ nuối tiếc đó! Tôi không phải là người ở đây, chỉ có hai ngày ở đây bày sạp, qua mấy ngày sau sẽ rời đi, lúc đó nếu cậu muốn tìm tôi thì sẽ không thấy người đâu..."
Không ít người lập tức chửi ầm lên, khó trách việc làm ăn lại thành ra thế này, thì ra là tính toán vét một mớ tiền rồi trực tiếp chạy lấy người.
Trần Tùng bên cạnh vẫn luôn im lặng nghe như vậy ngược lại rất vui vẻ, hắn từ khi bị vạch trần thân phận cũng không nói một lời, sau khi Tấn Giang Thủy xuất hiện, khuôn mặt hắn trầm xuống nhìn chằm chằm ông một hồi lâu, giờ phút này thong thả chậm rãi mà đi ra, cười nói với Tấn Giang Thủy: "Tấn tiên sinh đã lâu không gặp, lần trước từ biệt, sư phụ tôi còn nhắc ngài mãi, nói lần trước xuống tay hơi nặng, không biết Tấn tiên sinh có bị ảnh hưởng gì hay không, nếu bởi vì một lần so đấu thua dẫn tới tu hành của Tấn tiên sinh bị tổn hại thì tôi cùng sư phụ sẽ cảm thấy áy náy suốt đời."
Vân Cảnh trước đó đã nhận thấy Tấn Giang Thủy và Trần Tùng từ khi gặp nhau thần sắc của cả hai đều có chút kỳ lạ, nhưng cậu không ngờ rằng bọn họ lại là loại quan hệ này.
Lời nói trắng ra của Trần Tùng gây tổn thương cho người khác, chọn thời gian cũng đặc biệt độc ác, sau khi tất cả mọi người ở đây đều tin phục Tấn Giang Thủy, hắn lại trực tiếp đem việc Tấn Giang Thủy bị sư phụ của mình đánh bại nói ra, không chút cố kỵ mặt mũi của ông.
Tấn Giang Thủy có lẽ đã sớm dự đoán được Trần Tùng sẽ nói ra những lời này, trước sự khiêu khích của hắn, sắc mặt Tấn Giang Thủy vẫn trầm tĩnh như trước: "Thay tôi hỏi thăm sư phụ cậu, hơn nữa cảm tạ lần trước ông ấy hào phóng chỉ giáo cho tôi, khiến tôi có thêm bước đột phá, về sau có cơ hội hy vọng có thể tiếp tục lãnh giáo."
Trần Tùng cười nhạo: "Sợ là không có cơ hội này, sư phụ càng đi càng tiến xa, phàm nhân sao có thể đuổi kịp thân ảnh của ông ấy. Có lẽ những bại tướng dưới tay ông ấy sau này chỉ có thể khiêu chiến với đồ đệ của sư phụ tôi."
Lão Triệu cực kỳ tin tưởng vào thực lực của Tấn Giang Thủy, tại thành phố Bảo Phong, Tấn Giang Thủy cũng được coi là nhân vật số một số hai ở đây, tuy nhiên khi đến đây lại bị một tên tiểu tử cười nhạo, không chỉ làm mất mặt Tấn Giang Thủy mà sắc mặt lão Triệu cũng khó coi.
Lão Triệu đang muốn tiến lên thì bị Vân Cảnh kịp thời giữ chặt.
Lão Triệu quay đầu nhìn, trong lòng tức khắc vui vẻ.
Hắn thật ra đã quên Vân Cảnh vẫn còn ở đây!
Biểu hiện của Vân Cảnh ở nhà Triệu ca làm người ta khắc sâu ấn tượng, nguyên nhân lớn nhất là Vân Cảnh nhìn còn trẻ lại có thể trong thời khắc mấu chốt bộc phát ra thực lực cực kỳ đáng sợ.
Lão Triệu tin rằng Trần Tùng đã đánh giá sai tình huống, vậy sao không để Trần Tùng nhìn thấy được năng lực của Vân Cảnh, để cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày ăn trái đắng, biết bọn họ là người không dễ chọc!
Vì vậy lão Triệu ho khan một tiếng, thu hồi bước chân, thân thể đứng thẳng, tiếp tục duy trì dáng vẻ đại ca xã hôi đen, dưới đáy mắt mơ hồ hiện lên thần sắc chuẩn bị xem kịch vui.
"Chỉ bằng anh sợ là ngay cả tôi cũng không bằng." Đây là Vân Cảnh nói với Trần Tùng.
Vân Cảnh đứng giữa đám người, Trần Tùng đối với Vân Cảnh oán niệm sâu sắc, vừa nghe Vân Cảnh nói Trần Tùng liền lập tức quay đầu nhìn cậu, rồi sau đó ánh mắt dừng ở tượng Phật trên tay Vân Cảnh, "À, bàn về độ hào phóng, xác thật tôi không bằng cậu."
Chủ quán liền nhân cơ hội nói: "Cậu trai trẻ, nếu tượng Phật đã mua rồi thì số tiền nhỏ này chắc sẽ không thiếu, cậu cũng đừng do dự, mọi người đều đang nhìn cậu đó."
Vân Cảnh khẽ mỉm cười: "Không cần, đồ tôi muốn đã về tay."
Vân Cảnh nói xong thì trực tiếp vận chuyển một chút linh khí hấp thu được ở nhà lão Triệu tập trung vào tay, rồi đem bệ hoa sen rút ra khỏi tượng Phật trước mặt mọi người.
Người khác khiếp sợ vì Vân Cảnh không hề tỏ ra tiếc nuối với bảo vật mình vừa mua được, dĩ nhiên nói hủy là hủy nhưng đó chính là năm vạn! Mà chủ quán cũng bị sốc trước sức mạnh của Vân Cảnh.
Bệ hoa sen là do ông tự mình gia cố, tuy rằng muốn tháo ra cũng không quá khó khăn nhưng tay không nhẹ nhàng mà tháo xuống cũng quá đáng sợ.
Có lẽ phía trên tượng Phật bị nứt không ra hình dạng gì cho nên rất lỏng lẻo chỉ là ông không chú ý tới?
Chủ quán tự mình an ủi trong lòng như vậy, ngẳng đầu liền thấy đã tượng Phật mất đi sự chống đỡ của bệ hóa sen, dần dần rạn nứt ra, khối bùn cũng tách ra khỏi tượng Phật, nứt thành từng mảnh rơi xuống mặt đất.
Vân Cảnh nhặt bức tượng đồng bị rơi lên, chỉ trong chốc lát tượng Phật hoàn toàn vỡ vụn, trên tay Vân Cảnh chỉ còn lại một nắm bùn đen.
Chứng kiến bức tượng năm vạn bị phá hủy ngay trước mắt, những người đứng xem sôi nổi hít hà một hơi, ai cũng cảm thấy đau lòng thay cho Vân Cảnh.
Lão Triệu cũng trợn tròn mắt, tuy rằng năm vạn đối với hắn không phải là nhiều, nhưng ở đây nhiều người như vậy, hắn là người duy nhất biết rõ gia cảnh của Vân Cảnh, hắn là người kinh ngạc nhất, nhưng rất nhanh lão Triệu bình tĩnh lại, lúc trước khi không quen biết thì không sao, nhưng giờ khắc này hắn lựa chọn tin tưởng cậu.
Vân Cảnh nhìn chằm chằm nắm bùn đen trong tay, theo tượng Phật chia năm xẻ bảy, đồ vật ở trung tâm tượng Phật cũng rơi ra, trộn lẫn với khối bùn đen lặng lẽ nằm trong bàn tay cậu, không có tượng Phật che giấu, linh khí của bảo vật lập tức phát ra, khác xa với những Linh khí như khói nhẹ lượn lờ của bảo vật khác, linh khí của bảo vật này như hỏa diễm phiêu tán, mật độ nhiều hơn so với linh khí thông thường.
Trứng Mộng Ma sau lưng Vân Cảnh vẫn luôn an phận ngủ say bỗng nhiên động đậy, có vẻ rất hứng thú với thứ này.
Vân Cảnh dùng tay nhẹ nhàng vỗ về trấn an nó, khiến Mộng Ma tạm thời bình tĩnh.
Mộng Ma miễn cưỡng an tĩnh lại, tuy rằng quả trứng không nhúc nhích nữa nhưng Vân Cảnh lại mơ hồ cảm nhận được sự khao khát của nó đối với bảo vật này.
Ý thức của Mộng Ma nhất định vẫn đang ngủ say, giờ phút này chỉ hành động theo bản năng, xem ra Mộng Ma rất thích bảo vật này.
Cùng lúc đó, Tấn Giang Thủy là người phản ứng đầu tiên, nhìn chằm chằm vào bảo vật trong tay Vân Cảnh, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt thất thố: "Xá, xá lợi tử (*)!"
[*] Xá lợi tử: Xá lợi hay còn gọi là Xá lị, phiên âm tiếng Phạn là Sarira, dịch ra theo nghĩa đen là những hạt cứng. Các hạt xá lị có đa dạng kích thước từ nhỏ đến lớn với đa dạng màu sắc khác nhau. Trông chúng rất giống với hạt ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi làm lễ trà tỳ (hoả thiêu) nhục cốt của các vị cao tăng Phật giáo mà khoa học hiện đại chưa giải thích được nguyên lí hình thành của các hạt xá lợi này.
Sarira có rất nhiều loại và chúng đều được giải thích ở nhiều góc độ khác nhau. Dựa theo nguồn gốc hình thành sẽ chia thành 2 loại là xá lợi Phật và Xá lợi của người tu hành.
Đây là các bảo vật của thế giới Phật giáo, của tăng ni, Phật tử. Sự tín ngưỡng và tôn thờ xá lợi giúp cho người Phật tử thăng tiến trên đường tu, có người tôn thờ xá lợi, tín ngưỡng xá lợi Phật như tôn thờ Đức Phật sanh tiền, nên các vị rất tinh tấn tu hành và thêm phần phước huệ rất cao cả.
"Không thể nào!" Tấn Giang Thủy vừa dứt lời, Trần Tùng liền hét lên, giọng gần như vỡ ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nắm đất đen trong tay Vân Cảnh, trên mặt lộ ta vẻ khó tin.