Trùng hợp lúc này người của trung tâm giám định mang theo tiền mặt lại đây, tám trăm vạn tiền mặt được đặt trong mấy vali lớn, cảnh tượng hết sức hoành tráng, không ít người đều bị tiền mặt hấp dẫn rồi đi qua, từ đầu tới cuối cảm nhận được sự đáng sợ của Vân Cảnh chỉ có ba người Tấn Giang Thủy, lão Triệu cùng Trần Tùng.
Chuyên gia giám định chỉ huy nhân viên chuyển tiền mặt đến trước mặt Vân Cảnh, đếm tại chỗ bốn trăm vạn tiền mặt rồi giao cho cậu, sau đó chuyển bốn trăm vạn còn lại vào tài khoản của cậu.
Vân Cảnh cúi đầu kiểm tra tiền mà đối phương chuyển tới, khi ngẩng đầu lên thì bóng dáng Trần Tùng sớm đã không thấy đâu, e rằng vừa bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ rồi nên nhanh chóng chạy trốn, không cố chấp lấy lại danh dự nữa.
Tất cả bảo bối đã ở trong tay, Vân Cảnh cũng lười quản hành tung của Trần Tùng, sau khi giao phó xong xuôi tất cả mọi thứ, Vân Cảnh và Tấn Giang Thủy cùng lão Triệu tìm một ngân hàng gần đó làm thẻ rồi chuyển bốn trăm triệu vào, sau đó đi tìm bà lão bán tào phớ.
Công việc buôn bán của bà lão chỉ ở mức bình thường, hiện tại rất nhàn rỗi, bà còn đang ôm di động của Vân Cảnh than ngắn thở dài, bọn trẻ bây giờ thật không hiểu chuyện, vật quý giá như điện thoại di động cũng tùy ý để ở đây, ngộ nhỡ trong nhà có người gọi đến không tìm được người vậy phải làm sao.
Đang thở dài thì bà liền thấy đám người Vân Cảnh được bảo tiêu hộ tống đi đến hàng tào phớ, Vân Cảnh khẽ mỉm cười với bà lão: "Bà ơi, cháu quay lại để lấy điện thoại."
"Cái đứa nhỏ ngốc nhà cháu, điện thoại là thứ có thể quăng lung tung hay sao? Đây, có tin nhắn được gửi đến, có người đang tìm cháu!"
Vân Cảnh nhận lấy điện thoại, đó là thông báo của ngân hàng nhắc cậu đã có bốn trăm vạn được nạp vào tài khoản, cậu gật đầu, thấp giọng ghé vào tai bà nói: "Bà ơi, cái chén sứ kia quả thật là bảo vật, bán được tám trăm vạn, cháu đưa cho người một nửa là bốn trăm vạn, cầm cẩn thận, sau này không cần làm việc vất vả nữa."
Vân Cảnh nói xong không giải thích gì rồi nhét thẻ vào tay bà: "Mật khẩu là sáu số sáu, bà nhớ rút tiền ra càng sớm càng tốt."
Nói xong, Vân Cảnh vẫn có chút không yên tâm, liền đi đến trước mặt cháu trai bà khoảng bảy tám tuổi dặn dò: "Nhớ bảo bà em rút tiền ra, chuyện này phải nhớ giữ kín như bưng, sau nay học tập cho tốt, hiếu thuận với bà của em."
Khi Vân Cảnh nói xong thoáng dùng một chút tinh thần lực khiến đứa bé khắc sâu chuyện này miễn cho quên mất, sau đó không nói thêm gì nữa cùng đám người lão Triệu rời đi.
Tận mắt thấy Vân Cảnh sảng khoái đem bốn trăm vạn tặng cho người khác, dù là lão Triệu cũng không nhịn được tấm tắc cảm thán sự hào phóng của cậu.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tài khoản Vân Cảnh có thêm hơn ngàn vạn, ngoài ra cậu còn tặng cho cô gái kia một miếng phỉ thúy, tặng cho bà lão bốn trăm vạn, thuận đường còn cứu hắn và Tấn Giang Thủy một mạng, đây thật đúng là đi đến đâu cũng kiếm được tiền, đối với một nhân vật như cậu không phục không được!
Thằng nhóc này còn chưa thành niên, thời buổi này vị thành niên tài giỏi như vậy, còn có để cho người ta sống hay không!
Lão Triệu cũng cảm thán rồi cúi đầu nhìn thời gian, cả người lập tức nhảy dựng lên: "Trời ơi, thời gian buổi đấu giá đã qua mất rồi!"
Phải biết rằng lão Triệu hôm nay mang theo Vân Cảnh tới thành phố An Bình mục đích ban đầu là mua bảo vật trấn trạch trừ tà, kim đồng hồ bây giờ đã chỉ 5 giờ, buổi đấu giá đã sớm kết thúc.
"Khụ khụ." Tấn Giang Thủy ho khan một tiếng, từ trước đến nay ông vốn là một người luôn nghiêm cẩn, hôm nay thế mà lại quên mất thời gian, hoàn toàn quên mất buổi đấu giá.
Thật sự tên Trần Tùng kia quá mức đáng ghét, ông chỉ lo xem Vân Cảnh xử lí tên tiểu tử như thế nào nên quên mất chuyện quan trọng nhất, thật hổ thẹn với lão Triệu.
Vân Cảnh khẽ mỉm cười, chỉ vào chiếc bình sứ mà lão Triệu ôm trong ngực: "Tấn tiên sinh, cái bình này có thích hợp với lão Triệu không?"
"Cái này..." Tấn tiên sinh và lão Triệu đều sửng sốt.
Dưới mắt nhìn của Vân Cảnh, bình sứ này linh khí tuy không quá nhiều nhưng có tính ấm, trái ngược với âm linh, hẳn là thích hợp với lão Triệu, tuy vậy về phương diện này cậu cũng không phải người thạo nghề cho nên mới dò hỏi Tấn Giang Thủy để xác nhận.
Tấn Giang Thủy rất nhanh phục hồi tinh thần: "Bình sứ này nếu được đặt đúng vị trí thì thật ra rất thích hợp với Tiểu Triệu, bản thân bình sứ mang theo phú quý, con dơi cùng hoa nở ngụ ý thịnh vượng, hoàng địa phấn còn có thể làm cho gian phòng Tiểu Triệu có thêm màu sắc tươi sáng ấm áp..."
"Vậy thì tốt." Vân Cảnh cười nhìn lão Triệu: "Cái bình này tôi thắng từ chỗ Trần công tử, không tốn một xu, lão Triệu đừng ghét bỏ."
Lão Triệu cả người đều ngốc, thời điểm Trần Tùng mua bình sứ hắn có phái thuộc hạ theo dõi, toàn bộ quá trình mua hắn đều rõ, bản thân thứ này chính là đồ cổ, một bảo vật, Trần Tùng phải bỏ ra một trăm tám mươi vạn để mua, lúc tới trung tâm giám định kiểm tra hắn cũng ở đó, chính tai nghe đồ vật này trị giá hai trăm vạn.
Một giây trước hắn còn hâm mộ bà lão kia được Vân Cảnh không chớp mắt tặng đi bốn trăm vạn, kết quả giây tiếp theo Vân Cảnh lại muốn đưa cho hắn chiếc bình trị giá hai trăm vạn!
Ghét bỏ? Sao có thể!
Lão Triệu tuy có tiền nhưng cũng biết kiếm tiền khổ cực, hắn làm nghề này tiền tới nhanh nhưng đều phải dụng mạng đổi, đồng thời hắn cũng rất rõ ràng hoàn cảnh của Vân Cảnh.
Thằng nhóc này lúc trước rất nghèo đến nỗi không có tiền mua đá thô, phải mượn tiền hắn để mua, kết quả hiện tại không chỉ cứu mạng hắn mà còn đưa cho hắn một bảo vật như vậy, này....... Điều này thật sự là.......
Gương mặt thô ráp ngăm đen kích động mà đỏ bừng, nếu là những thứ khác thì hắn có thể từ chối nhưng bảo bối này thực sự không thể cự tuyệt được, hắn đêm nay còn muốn về nhà ngủ.
Cuối cùng lão Triệu thấp giọng nói: "Tiểu Cảnh, nếu cậu đưa cho tôi thứ này thì tôi cũng không khách khí, chỉ muốn nói một câu, về sau cậu có chuyện gì thì cứ việc gọi tôi, thậm chí phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ!"
Vân Cảnh mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tấn Giang Thủy ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, trong lòng âm thầm cảm thán.
Lão Triệu có được như ngày hôm nay, tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn, độc ác, Vân Cảnh nếu như là kẻ ngốc, sẽ giống như một tên nhóc con đưa tiền cho hắn, lão Triệu tuyệt đối lập tức vui tươi hớn hở mua lại ngay lập tức, bề ngoài tuy rằng sẽ cùng Vân Cảnh khách sáo, nhưng trong lòng không nhất định cảm kích Vân Cảnh, chỉ cảm thấy tiện nghi không chiếm thì phí.
Nhưng vấn đề là, Vân Cảnh, người này có năng lực không tầm thường.
Sau khi thấy được năng lực của cậu, không ai hiểu rõ sự đáng sợ của cậu bằng ông và lão Triệu, thiếu niên này ánh mắt chuẩn xác, xuống tay tàn nhẫn, có năng lực, có thực lực, đồ vật mấy trăm vạn không chút để ý mà tặng đi, hơn nữa tặng rất đúng lúc, nếu là ngày thường, mấy trăm vạn lão này Triệu cũng không nhất định để vào mắt, nhưng giờ phút này là thời điểm lão Triệu cần chiếc bình sứ này nhất.
Như vậy dưới ân uy lúc này mới dễ dàng thu phục lão Triệu.
Tấn Giang Thủy lại cảm thám rồi lại ngẫm nghĩ, chính ông không phải cũng như vậy hay sao.
Mặc dù hôm nay Vân Cảnh không đưa cho Tấn Giang Thủy lễ vật nào nhưng lại lấy lại thanh danh cho ông, dạy cho tên tiểu bối Trần Tùng kia một bài học, phần ân tình này không hề kém chiếc bình sứ kia, nói không cảm kích Vân Cảnh thì tuyệt đối là giả.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi!
Tấn Giang Thủy có chút chờ mong cuộc sống sau này của cậu, nhất định là sẽ vô cùng đặc sắc!
Ba người một lần nữa lên xe của lão Triệu, thắng lợi mà trở về thành phố Bảo Phong.
Vừa mới ngồi lên xe, Mộng Ma trong balo liền bắt đầu không ngừng chấn động, dường như gấp không chờ nổi muốn ăn thứ gì đó.
Vân Cảnh bất đắc dĩ đem balo đặt ở trước ngực rồi đưa tay sờ vỏ trứng trơn bóng của Mộng Ma, sau đó lấy Xá Lợi Tử ra.
Cậu còn chưa kịp đặt Xá Lợi Tử xuống thì Mộng Ma đột nhiên nhảy lên, một cỗ lực hút từ vỏ trứng truyền đến, Xá Lợi Tử lập tức bị hút vào vỏ trứng, ngay sau đó Mộng Ma liền đem theo Xá Lợi Tử an tĩnh trở lại trong balo.
Một già một trẻ Tấn Giang Thủy và lão Triệu ngồi bên cạnh Vân Cảnh tận mắt chứng kiến trứng Mộng Ma lấy đi Xá Lợi Tử từ trong tay Vân Cảnh, con ngươi trợn lên gần như sắp rớt xuống.
Tuy nói Thiên Linh tràn đầy linh tính nhưng một quả trứng sao có thể có linh tính như vậy, trên đời thật sự hiếm thấy!
Vân Cảnh ngược lại không chú ý tới ánh mắt của hai người bên cạnh, toàn tâm toàn ý nhìn về phía Mộng Ma, ở trong mắt cậu, giờ phút này tinh thần lực của nó cùng linh khí của Xá Lợi Tử đan xen vào nhau, Mộng Ma tựa hồ không vội nuốt chửng linh khí của Xá lợi tử, ngược lại ôm Xá Lợi Tử như là đang tính toán lợi dụng nó từng chút một nuôi dưỡng bản thân.
Giữa lúc linh khí đan xen lẫn nhau, trứng Mộng Ma so với trước càng trở nên trong suốt hơn, bên trong còn mang theo một chút mờ mịt như khói màu tím, cực kỳ đẹp.
Vân Cảnh nhìn Mộng Ma sinh động như vậy thì trong lòng vui mừng, quyết định kế tiếp phải thu thập nhiều linh khí hơn để trứng Mộng Ma nhanh chóng nở ra.
Khoảng cách giữa thành phố Bảo Phong và thành phố An Bình tuy xa nhưng trùng hợp nhà Vân Cảnh vừa vặn nằm ở giữa hai điểm này.
Ba của thân thể này mở một tiệm tạp hóa ở một khu dân cư rìa thành phố Bảo Phong, địa chỉ này được lão Triệu hỏi thăm qua, bởi vậy trên đường trở về trực tiếp đưa Vân Cảnh về nhà.
Một chiếc xe màu đen giống như u linh lái vào cửa thôn, khi đến trước cửa tiệm tạp hóa của ba Vân Cảnh nhất trí yên lặng không một tiếng động mà dừng lại, khiến những người đang thư giãn đánh bài trong cửa hàng tức khắc yên tĩnh.
Người sinh hoạt ở khu vực tuy rằng không đến mức là tầng lớp thấp nhất của xã hội nhưng phần lớn là người dân phổ thông, khi xe tiến vào, tất cả mọi người đều nhất trí quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen kia, đặc biệt là khi có người nhận ra xe của lão Triệu là Bently trị giá năm trăm vạn (khoảng 17.167.750.000 VND), vì vậy bọn họ càng không dám mở miệng, nội tâm sôi nổi suy đoán đại thần nào lại chạy vào nơi sơn dã miếu nhỏ của bọn họ.