Nữ nhân bị đánh quỳ rạp xuống đất, bụm mặt khóc, nam nhân còn chưa hết giận lại đạp cho cô ta một cái, sau đó hướng về phía mọi người xung quanh hô to: "Đá này có ai mua không?! Phẩm tướng tốt như vậy, có lẽ tiếp tục cắt xuống, thật sự có thể cắt ra bảo bối! "
Mọi người bên cạnh lập tức phát ra những tiếng la ó đủ kiểu, vết cắt này nhỏ hơn nắm tay, nhìn ra tất cả đều là sợi bông, có kẻ ngốc mới mua thứ này.
Vân Cảnh nhìn chằm chằm đá vụn trên mặt đất có chút động tâm.
Trong đống phế thạch kia, chỉ có hai khối phế thạch cỡ ngón tay cái là có linh khí, trong đó có một cái linh khí vô cùng nồng đậm, chỉ nhỏ một chút nhưng liền chiếm 1% hàm lượng linh khí ở Tràng Khẩu.
Cũng không nên xem thường 1% này, toàn bộ Tràng Khẩu khắp nơi đều có nguyên thạch mà khối phế thạch này chỉ to như ngón tay cái này lại có thể chiếm một phần trăm thì có thể được thấy sự dồi dào của nó.
Viên phế thạch còn lại linh khí nhạt hơn rất nhiều nhưng vẫn có linh khí ẩn giấu bên trong.
Triệu ca rất khôn khéo khi nhìn ra sự sự khác thường của Vân Cảnh, hắn trừ bỏ xem giải thạch thì còn quan sát biểu tình của cậu, thấy Vân Cảnh để tâm đến hai khối phế thạch kia, Triệu ca lập tức tiến lên nói: "Trong phế thạch có thứ tốt sao?"
Vân Cảnh gật gật đầu: "Anh có thể nhặt được của hời rồi"
Triệu ca cười ha ha, trong lòng mừng thầm, cảm thấy thời điểm xoát lấy hảo cảm đã tới.
Ngay từ đầu hắn không phát hiện ra thiên phú của Vân Cảnh nên đánh giá thấp cậu ta, lúc này chính là thời cơ tốt để cứu vớt thiện cảm, một đống phế thạch kia có thể cắt ra thứ gì tốt, mục tiêu của Triệu ca chính là thủy tinh chủng, trong đống phế thạch này khả năng có sao.
Triệu ca lập tức nở nụ cười sảng khoái, tiến lên cùng nam nhân kia nói chuyện vài câu, cuối cùng mua đống phế thạch kia với giá 500 tệ.
Đó là những phế thạch Vân Cảnh muốn mua, nguyên thạch quá đắt, cậu không mua nổi, cho nên mới nghĩ cách mượn tiền Triệu ca để mua nguyên thạch, nhưng 500 tệ cho khối phế thạch này Vân Cảnh cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Vân Cảnh nhớ lại, nguyên thân đã mượn một phần tiền để nạp vào tài khoản đọc tiểu thuyết, hiện tại có thể vừa vặn rút ra.
Cậu quay qua xin số tài khoản của Triệu ca, tính toán chuyển tiền qua cho hắn.
Triệu ca lập tức bật cười: "Số tiền này coi như Triệu ca cho cậu, đợi lát nữa giúp tôi chọn đá tốt là được, không cần phải trả."
"Chọn đá xong, Triệu ca đã đáp ứng cho tôi mượn tiền, điểm này tôi nhớ kỹ, thế nhưng tôi muốn tự mình mua những phế thạch kia."
Triệu ca thấy Vân Cảnh như vậy nghiêm túc như vậy, báo ra số tài khoản cho cậu nhờ cậu đem tiền nạp thành phí hội viên cũng được.
Vân Cảnh vừa mới nạp tiền xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chủ nhân của viên đá đã sớm cầm tiền của Triệu ca chuồn mất, ngược lại bạn gái của hắn vẫn còn ngã trên đất. Thấy có người thực sự mua đống phế thạch, cô ta tò mò ngẩng đầu lên nhìn Vân Cảnh, nàng nghe rõ từng chữ đối thoại giữa Vân Cảnh và Triệu ca, biết mình và Vân Cảnh đều nghèo như nhau, nàng thở dài nhỏ giọng nói: "Nhóc con à, cậu bị tên khốn kiếp kia kia lừa rồi, đều là một đống đá rẻ rách, cậu bị lừa rồi!"
Vân Cảnh hé miệng cười với nàng, từ đám phế thạch này lấy một khối đưa cho nàng: "Cái này tặng cho cô."
"Cục đá này có gì hiếm thấy chứ!" Nữ nhân thuận miệng nói, va phải ánh mắt của Vân Cảnh liền lập tức không rời được ra, chỉ cảm thấy cậu nhóc trước mặt này tuy tầm thường nhưng ánh mắt kia lại có thể làm cho người ta bất giác ngẩn ra, sau đó làm theo lời cậu nói.
Chờ cô phục hồi tinh thần thì cục đá mà Vân Cảnh đưa cho đã nằm lòng trong lòng bàn tay, mà Vân Cảnh thì xoay người bắt đầu cùng Giải Thạch Sư tiến hành trao đổi.
Nơi đổ thạch giải thạch miễn phí, nhưng khối đá vừa nãy đã bị cắt rất nhỏ rồi, Vân Cảnh còn yêu cầu tiếp tục cắt, nhấn mạnh nhiều lần rằng hắn nên cẩn thận chỗ này chỗ kia cho giải thạch sư (người cắt đá) dần dần có chút mất kiên nhẫn.
Triệu Ca đứng ngoài quan sát, trong lòng có chút tức giận, vừa định xông lên xoát hảo cảm liền nghe Vân Cảnh nói với giải thạch sư kia: "Được, vậy để tôi tự mình cắt."
Giải thạch sư lập tức nở nụ cười: "Nhóc con, cậu đừng nghĩ giải thạch đơn giản, cái này cũng cần phải có kiến thức, cậu tự mình cắt cũng được, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở, cậu là người không có kinh nghiệm rất có thể sẽ mắc sai lầm, cục đá này nếu thật sự quý giá như lời cậu nói, cắt hỏng chẳng phải thực sự rất đáng tiếc hay sao?"
"Không đáng tiếc."
"Vậy cậu cẩn thận một chút, người mới thao tác rất dễ phạm sai lầm, cắt hỏng không quan trọng, cẩn thận đứt tay." Giải thạch sư vừa nói liền tránh ra một bên đứng chờ xem Vân Cảnh bị chê cười.
Loại nhặt của hời này hắn thấy nhiều rồi, giống như Vân Cảnh không thức thời rất ít.
Cục đá này đã bị cắt một lần, Vân Cảnh không cần làm lại, trực tiếp đi tới máy cắt, sau đó chuyên tâm cắt đá.
Người xung quanh không hẹn mà cùng phát hiện, tay Vân Cảnh cực kỳ ổn định, tư thái không thua gì giải thạch sư già đời, điều duy nhất chứng minh cậu chưa từng giải thạch chính là thao tác thủ pháp vừa thấy liền biết ngay là người mới.
Làm cho người ta toát mồ hôi chính là, thủ pháp kia của cậu quá thô và non nớt nhưng đường cắt lại rõ ràng, vì bảo đảm viên đá cắt ra trăm phần trăm hoàn mỹ, tay Vân Cảnh gần máy cắt trông rất dọa người, khiến người ngoài nhìn vào đều thấy kinh hồn bạt vía nhưng cậu lại không một chút lo sợ tay mình sẽ vô tình bị cắt phải.
Theo máy móc đem cục đá cắt ra, mọi người vây xem không nhịn được thò đầu vào nhìn, trong số đó Triệu ca là người tích cực nhất.
Một chút màu tím hiện ra tuy rất nhỏ nhưng được bao quanh bởi sợi bông xung quanh, chút ánh tím như thấm vào ruột gan lập tức khiến cho mọi người ngưng động tầm mắt.
"Tử phỉ, thế mà lại cắt ra tử phỉ rồi" lập tức có người hét lên.
Nguyên bản những người vây xem cũng không nhiều nhưng khi có người kêu lên, những người ở phụ cận nghe được âm thanh tò mò mà quay đầu lại, quả nhiên Vân Cảnh cắt ra tử phỉ, nhân số xung quanh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đã tăng lên.
"Nhỏ như vậy, không ngờ lại ẩn giấu sâu bên trong."
"Tiểu tử này vận khí không tồi, vậy mà lại là phỉ thúy tử la lan1, là một trong ba loại phỉ thúy chất lượng cao nhất, mà khối tử phỉ này tuy rằng phần đầu hơi nhỏ nhưng chỉ cần kết cấu tốt làm thành một cái nhẫn thì khá đẹp." Một người khác bình luận.
(1) Phỉ thúy tử la lan: Màu ngọc giống hệt màu tím của hoa Tử La Lan. Màu tím trong ngọc được phân chia thành hồng tím, tím cà và lam tím. Trong đó hàng thượng phẩm nhất chính là màu hồng tím. Khi đeo viên ngọc này một thời gian dài chúng sẽ lên nước ngọc. Sắc hồng tím sẽ hiện rõ nhất trên nền ngọc trắng tinh.
" Hồng phỉ, lục phỉ, tử phỉ rất là đắt, dùng 500 tệ để mua khối phế thạch này nếu ra tử phỉ kết cấu không tốt thì cũng coi như là điềm tốt." Một người khác mở miệng nói.
Người khác đơn giản không nhiều lời, trực tiếp hướng Vân Cảnh nói: " Tiểu gia hỏa à, cậu ra giá như thế nào, cái thứ to bằng ngón cái,cắt vào trong cũng không biết ra cái dạng gì, tôi khuyên cậu hiện tại nên bán đi. Như thế này, tôi ra giá hai ngàn, trực tiếp tăng bốn lần, như thế nào?"
Người này vừa mở miệng bốn phía tức khắc đều có người kinh ngạc cảm thán.
Mấy phút trước chỉ cần dùng cái giá 500 để mua, bây giờ chớp mắt liền có người ra giá hai ngàn. Nhìn Vân Cảnh vẫn còn là bộ dạng học sinh, ở giới đổ thạch liếm tiền như vậy thực sự quá nhanh.
"Không bán." Trong tiếng thán phục của mọi người, Vân Cảnh lập tức cự tuyệt.
Người vừa ra giá kia đi tới cạnh Vân Cảnh, cẩn thận quan sát tử phỉ trong tay Vân Cảnh rồi cười nói: "Được, màu sắc đồng đều, độ sáng vừa phải, không thể không nói vận khí của tiểu tử này rất tốt, cắt vào chỗ này thực sự quá đẹp. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, cắt vào chút nữa sẽ lại ra màu xanh lục, đoán chừng sẽ là một khối "Xuân thái đai/ thiển xuân sắc" (*), như vậy đi, ta tăng thêm một chút, 3000, không thể nhiều hơn, dù sao nó cũng quá nhỏ.
*Mọi người ơi biết cái này nghĩa là gì không?
Vân Cảnh không đáp lại, trực tiếp cầm lấy viên đá chậm rãi lau chùi, hiển nhiên cậu cũng cho rằng cắt đến đây là đủ rồi, bộ dáng chân chính của Tử Phỉ hoàn chỉnh bày ra trước mặt mọi người.
Người ra giá cảm thấy Vân Cảnh thực sự không thức thời vậy nên tức khắc có chút không vui.
Triệu ca thấy thế, trong lòng có chút tức giận.
Hừ, tên kia cũng thực là không thức thời, cũng không xem Vân Cảnh là người ai mang đến, chỉ có 3000 nhiều lắm sao, Triệu ca liền lấy tiền đè chết ngươi.
Triệu ca lập tức cùng bảo tiêu tiến lên, hắn không quan tâm, mặc kệ phản ứng của người kia, hướng Vân Cảnh hỏi: "Tiểu Cảnh, thế nào, cậu có nắm chắc không?"
"Ừm" Vân Cảnh nói, dưới sự lau chùi của cậu, bộ dáng chân chính của Tử Phỉ dần lộ trước mắt mọi người.
Nó thực sự không hợp với giá cả mà người kia đưa ra, càng lau thì phỉ thúy lại càng sáng trong, thuần khiết, đó là màu tím nồng đậm, diễm lệ, cho dù không có ánh đèn chiếu rọi cũng có thể phát ra hào quang làm cho tim người ta vô thức đập nhanh hơn. Hơn nữa điều đáng kinh ngạc chính là khối đá to bằng ngón tay cái này bên trong thế nhưng hơn 80% đều là tử phỉ, đây là một khối phỉ thúy cực kỳ hoàn chỉnh, những đường viền trong trẻo như nước, toát lên vẻ phú quý, hào hoa, phú quý bức người.
Vân Cảnh nắm khối phỉ thúy nhỏ trong tay, ngón tay cậu rất trắng, cùng màu tím thuần khiết này hình thành sự tương phản rõ rệt, lại phụ trợ lẫn nhau quả thực làm người ta luyến tiếc không rời mắt.
Sau khi tử phỉ hoàn toàn xuất hiện, xung quanh năm thước yên tĩnh lạ thường, tạo thành sự tương phản quỷ dị với hoàn cảnh ồn ào cách đó không xa.
Nửa ngày, rốt cuộc cũng có người chỉ vào tử phỉ trong tay Vân Cảnh thét lớn nói: " Hoàng, Hoàng gia tử2!!"
(2) Hoàng gia tử: Sỡ dĩ mang tên gọi này vì ngọc được mệnh danh là màu của Hoàng đế Trung Quốc thời cổ đại. Màu tím hoàng gia là tông màu thuần khiết nhất, có độ sáng trung bình và độ bão hòa cao. Ngọc Tử La Lan này thể hiện vẻ đẹp uy quyền và mạnh mẽ. Trên thực tế, đây là loại phỉ thúy rất hiếm nên có giá trị cực kỳ cao.
Vân Cảnh tự kiềm chế mình để không hút khô linh khí trong tử phỉ, quay đầu nhìn về phía Triệu ca: "Hoàng gia Tử?"
Triệu ca cũng kích động không kiềm chế được, hắn đổ thạch lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mới thấy tử phỉ cực phẩm như vậy.
Nghĩ đến lúc trước Vân Cảnh hỏi hắn có muốn đi nhặt của hời hay không nhưng hắn lại cự tuyệt, giờ phút này trong lòng liền hối hận.
Sắc tím quý khí, bức người kia, ai có thể cự tuyệt được?!
Là đại ca trong giới xã hội đen, hắn chínhlà đang cần những người nhìn như điệu thấpnhư vậy ở bên cạnh mình.
Tuy nhiên, Vân Cảnh có thể tìm ra cực phẩm phỉ thúy như vậy so với tử phỉ càng thêm trân quý, Triệu ca trong lòng không ngừng tự an ủi mình, hưng phấn mà nói với Vân Cảnh: " Đây là một loại tử phỉ vô cùng hiếm có, xác suất xuất hiện tử phỉ ít hơn một phần trăm. Đây là phỉ thúy có chất lượng tốt nhất trong tử phỉ, khối phỉ thúy này tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng về tổng thể chất lượng rất tốt. Kích thước này có thể làm nhẫn cùng một đôi bông tai xem như phi thường may mắn, phải biết rằng phỉ thúy khi cắt ra, bất kể lớn như thế nào thì thứ duy nhất có giá trị chính là phần trung tâm"
Nghe nói phế thạch có thể cắt ra hoàng gia tử, một nhóm người đổ xô sang bên này, nháy mắt liền bao vây xung quanh, tất cả chỉ để xem hình thái của hoàng gia phỉ.
Người lúc trước ra giá 3000 tệ, giờ phút này mắt mũi đỏ bừng rồi tái nhợt, hắn biết mình không mua nổi tử phỉ này, thừa dịp không có người chú ý liền quay đầu bỏ đi cho đỡ mất mặt.
Mà sắc mặt của giải thạch sư kia lại càng khó coi.
Biết bao nhiêu giải thạch sư lấy việc cắt ra được cực phẩm phỉ thúy làm vinh dự, thật vất vả rốt cục cũng được một lần nhìn thấy hoàng gia tử, thế nhưng cơ hội đó đã bị hắn bỏ qua vô ích để cho chủ nhân của viên đá tự mình cắt.
Nếu như cuối cùng Vân Cảnh không cắt ra cái gì, người ngoài nghe xong cũng chỉ cười cười liền đi qua, nhưng lại xuất hiện hoàng gia tử, một màn kịch tính như vậy tất nhiên sẽ được mọi người lan truyền, mà hắn chính là thằng hề trong sự kiện này.
Hắn trở thành người làm nền, làm nổi bật sự trân quý và huyền bí của hoàng gia tử, làm nổi bật mắt nhìn của Vân Cảnh.