Cô lấy ra thứ đã chuẩn bị xong từ sớm: "Đây chính là bản kế hoạch phân cảnh quay phim mà em vẽ, còn có đường di chuyển quay phim."
Cô chưa bao giờ chiến đấu mà không có chuẩn bị.
Hứa Cương và các tổ viên khác gấp không chờ nổi vây lại, Cố Chức đưa bản vẽ cho Hứa Cương, rồi mặc kệ bọn họ chụm đầu vào nhau cắm cúi xem.
"Đậu móe, bản vẽ phân cảnh quay phim này cũng quá sinh động như thật rồi đó, y hệt truyện tranh, nếu như lật nhanh hơn chút liệu có thể biến thành hoạt hình không?"
"Tôi thử cho, vừa chuyển động, hình như chính là video chúng ta vừa mới xem."
"Đường di chuyển này cũng rất cụ thể, y như vị trí đứng trên sân khấu vậy, thời gian khác nhau cần phải đứng ở những chỗ khác nhau."
Hứa Cương xem xong, vừa kinh ngạc lại vui sướng.
Anh ta không hề nghi ngờ Cố Chức sẽ lừa anh ta, bản phòng tập này chính là quay trong phòng này vào thời điểm này, chương trình sẽ lắp đặt camera, có người ở đây thì sẽ bắt đầu hoạt động, là thật hay giả, đều có chứng cứ.
Nếu Cố Chức và Cao Lăng Sương đã dám quang minh chính đại nói ra, vậy chắc chắn là đúng rồi!
Thứ cầm trong tay là bản vẽ bình thường sao? Không phải, là bảo bối!
Cố Chức là thực tập sinh bình thường sao? Không phải, là nhân tài!
Trên mặt Hứa Cương cũng không nhịn được mang theo sự kích động mơ hồ: "Tiểu Cố, sao em lại có thể có cách nghĩ như vậy?"
Cố Chức trong lòng sướng rơn, nhưng ngoài mặt lại giả vờ nhẹ nhàng bâng quơ: "Thì nhìn thấy các video clip võ thuật trước đây của chị Lăng Sương, còn có luyện tập hiện tại, muốn làm chút việc cho chị ấy."
Cao Lăng Sương cảm động đến nỗi sụt sịt.
Cô ấy tiến lên nắm lấy tay của Cố Chức, một lúc lâu sau, mới thở ra một hơi: "Cảm ơn."
Cùng lúc đó, hệ thống phát ra nhắc nhở.
[Hệ thống: Giá trị cảm ơn +1]
[Hệ thống: Giá trị cảm ơn hiện tại là 89]
Ánh mắt của Cố Chức càng thêm sáng ngời.
Hóa ra còn có thể như vậy! Không cần fan, chính chủ cũng có giá trị cảm ơn!
Có điều, vừa nghĩ cũng phải, tuy rằng cô là bán sỉ từ trên người fan, nhưng bán lẻ giá trị cảm ơn cũng rất không tồi nha, tích tiểu thành đại.
Khụ khụ, 89 lời cảm ơn này, tính ra chắc hẳn đủ cô sống được hai tiếng nhỉ.
Có dù sao cũng tốt hơn không.
Cố Chức tươi cười chân thành tha thiết: "Chị Lăng Sương, là em nên cảm ơn chị mới đúng."
"Không, là chị cảm ơn em."
"Là em cảm ơn chị."
Hứa Cương, các tổ viên:.
Nhìn bầu không khí hài hòa ngọt ngào của Cố Chức và Cao Lăng Sương, hổ thẹn, là bọn họ chướng mắt rồi.
Hứa Cương là tổ trưởng, buộc phải có trách nhiệm, không thể không thật thận trọng nói: "Hay là, chúng ta thương lượng chuyện chính trước, sau đó hai người lại từ từ cảm ơn?"
Cố Chức lập tức tỉnh táo: "Tổ trưởng Hứa nói không sai."
Cao Lăng Sương: "Nào, chúng ta ngồi lại đây."
Hai người ăn ý khoanh chân ngồi xuống, động tác nhanh chóng vô cùng, ba giây là xong.
Cố Chức vẫy vẫy các tổ viên vẫn đang đứng ngơ ngác, khó hiểu: "Mọi người đứng xa như vậy, chúng ta thảo luận kiểu gì?"
Các tổ viên hoàn hồn: "À à à."
Chỉ là không ngờ được sẽ chuyển đổi nhanh đến như vậy.
Là bọn họ không theo kịp bước chân rồi!
Hứa Cương thế mà lại là người ngồi xuống cuối cùng.
Anh ta ảo não nghĩ, lần sau nhất định không thể như vậy, tay già chân yếu, khớp xương không đủ linh hoạt như người trẻ, thì rất phiền.
Cao Lăng Sương và Cố Chức đã sớm thương lượng về quá trình tiếp theo.
Cao Lăng Sương liếc nhìn Cố Chức: "Chủ ý đều là Tiểu Cố nghĩ, những gì em ấy nói chị đều đồng ý."
Trọng điểm của câu nói này là, đều đồng ý, cũng chính là nói, ngay cả chính chủ cũng đã ủng hộ Cố Chức.
Cố Chức hơi hơi trợn mắt, nhìn về phía Cao Lăng Sương.
Không biết vì sao, cô cảm nhận được một sự thiên vị trắng trợn táo bạo từ trong ngữ khí của Cao Lăng Sương.
Cao Lăng Sương dường như chưa nhận ra: "Tiểu Cố, em nói thử đi."
Cố Chức hơi suy tư, nếu đã như thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cô nhất định nhất định sẽ khiến Cao Lăng Sương mãn nguyện.
Trong đầu xẹt qua đủ loại kế hoạch, Cố Chức nở nụ cười, ba phần tà mị ba phần ngỗ ngược bốn phần quyết tâm chiến thắng: "Các vị, chúng ta chơi lớn, thế nào?"
Một đám tổ viên:?
Hứa Cương:?
Cô ấy tới rồi, cô ấy tới rồi, mí mắt Hứa Cương giật giật.
Anh ta biết ngay mà, dự cảm trước đó của anh ta không hề sai, ngoan ngoãn cái gì, hiểu chuyện cái gì, đều là thủ thuật che mắt của Đoàn Na!
Cố Chức, cô ấy chính là hạng người gây chuyện!
Nhưng mà, chuyện gây ra là việc tốt.
Vậy thì không sao hết.
Cố Chức không chờ bọn họ gật đầu, đã thao thao bất tuyệt bắt đầu nói, ý nghĩ rõ ràng, bước đi kỹ càng tỉ mỉ, hoàn toàn chính là một kế hoạch chi tiết có thể thực hiện được.
Hứa Cương và các tổ viên bị dẫn dắt bay lượn suốt toàn bộ hành trình.
Bọn họ rõ ràng biết mình đang làm gì, nhưng lại mơ màng ngẫm nghĩ sao Cố Chức lại giỏi như vậy.
Nhưng thật sự quá đã!
Nếu như thật sự làm được, bọn họ có dự cảm, đây nhất định là hot hit của "Mị tỷ" mùa 3.
Cố Chức nói xong rồi, nhân lúc Hứa Cương và Cao Lăng Sương tổng kết ý kiến phát biểu, uống một mạch hết nửa bình nước.
Khát chết cô rồi.
Hứa Cương bây giờ đã ổn định tâm trạng rồi.
Sau khi bổ sung xong một số chi tiết, anh ta quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào.
"Tiểu Cố có muốn bổ sung gì không?"
Cố Chức, các tổ viên: Cứu mạng! Nổi hết cả da gà rồi!
Hứa Cương còn chưa nhận ra, ngược lại cảm thấy mình đặc biệt chiêu hiền đãi sĩ (*), đối với người trẻ có tài hoa, thì cần phải dùng thái độ bình đẳng.
(*) 礼贤下士 - Lễ hiền hạ sĩ: Lấy lễ đối đãi với người hiền, hạ mình xuống, khiêm tốn với kẻ sĩ; tóm lại là thấy người tài năng thì bất kể thân phận của mình phải kết giao; câu trong Tân Đường thư
"Cứ nói thoải mái, bọn anh đều tin tưởng năng lực của em."
Kế hoạch hoàn thiện như vậy, rất tốt, một người có thể làm cho sáu người dùng.
Ở đây chỉ có Cao Lăng Sương có thể theo kịp tiết tấu của Hứa Cương: "Đúng, tổ trưởng Hứa nói rất đúng, Tiểu Chức, em có cái gì thì cứ việc nói ra."
Có lẽ đây chính là sự ăn ý trong tư duy của người trung niên.
Cố Chức nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm thái, tiến vào trạng thái: "Vậy em đơn giản nói hai câu."
Hứa Cương, Cao Lăng Sương: "Được."
Các tổ viện: Cách nói này, sao lại có chút quen quen?
Mọi người đều biết, đơn giản nói hai câu của lãnh đạo, thông thường sẽ nói hai tiếng đồng hồ.
Bọn họ lặng lẽ nắm chặt cán bút, hy vọng giữa chừng có thể đi vệ sinh.
Cố Chức quay đầu lại, nhìn về phía Cao Lăng Sương: "Chị Lăng Sương, màn trình diễn của chị cần phải cải thiện."
Các tổ viên:!
Trâu vl!
Một đám tổ viên sùng bái nhìn về phía Cố Chức bằng ánh mắt blingbling.
Kẻ mạnh như vậy! Lại có thể dám trực tiếp phát động khiêu chiến đỉnh cao nhất.
Đây mới là anh hùng của người làm công bọn họ!
Hứa Cương cũng không ngờ Cố Chức lại thẳng thắn như vậy, khẽ ho một tiếng, muốn giảng hòa hộ Cố Chức: "Kinh nghiệm biểu diễn của chị Lăng Sương vẫn rất phong phú."
Cao Lăng Sương rất hài lòng với sự bảo vệ Cố Chức của Hứa Cương, tâm trạng đặc biệt tốt, không chút khó chịu nói: "Kinh nghiệm của chị dừng lại ở quá khứ, bất luận là Tiểu Chức, hay là các em, đều có thể đưa ra ý kiến cho chị, chị nhất định sẽ nghe."
Thái độ của cô ấy chân thành tha thiết, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cao Lăng Sương càng có thiện cảm hơn.
Cao Lăng Sương quay đầu lại: "Tiểu Chức, nói chi tiết xem."
Cố Chức luôn luôn nghiêm túc khi làm việc: "Không thể phủ nhận, màn trình diễn của chị trong video này quả thực rất xuất sắc, nhưng mà --"
Cô ấn play, kéo video bản phòng tập đến 1 phút 28 giây: "Chị xem, đây là biểu cảm gợi cảm à?"
"Phong cách hiện tại của chị mạnh mẽ hơn là gợi cảm. Đừng quên, chủ đề biểu diễn lần này của chúng ta là gợi cảm, cho dù xuất sắc đến đâu, không gợi cảm, thì chính là lạc đề, sẽ cho đối thủ cơ hội công kích."
"Chúng ta không thể xuất hiện một tí sơ hở nào."
Cao Lăng Sương và tổ viên nghiêm túc.
Quả thực là vậy.
Coi như cắt nối biên tập và quay phim có tốt đến đâu, nhưng một khi người biểu diễn mắc lỗi, đó chính là đã xảy ra vấn đề từ căn bản.
Phải biết rằng, mọi thứ bọn họ sở hữu đều là triển khai xoay quanh người biểu diễn.
Cao Lăng Sương nhíu mày gật đầu.
Cố Chức kéo video lại từ đầu, nói chỗ cần cải thiện trong từng cảnh một.
Trong mắt cô, video này thoạt nhìn cũng ổn, nhưng chỗ cần phải cải thiện cũng không ít.
Cao Lăng Sương, Hứa Cương và tổ viên nghe Cố Chức phân tích, đầu óc quay cuồng, đồng thời cũng ẩn chứa kỳ vọng.
Nếu mà thật sự quay như Cố Chức nói, vậy tác phẩm này, chắc sẽ xuất sắc lắm đấy!
Chờ Cố Chức kéo hết video, đã là hơn nửa tiếng sau, đây còn là kết quả mà Cố Chức đã cực lực giảm bớt.
Hứa Cương ngựa không ngừng vó phân công nhiệm vụ cho các tổ viên: "Trang phục thì đi tìm thêm mấy bộ theo phong cách mà Tiểu Cố nói.. Mấy đứa đi tìm tổ quay phim, anh mặc kệ mấy đứa kì kèo kiểu gì, dù sao cũng nhất định phải quay theo cái này.."
Cuối cùng, anh ta do dự một chút, hạ quyết tâm: "Cố Chức và anh đi tìm đạo diễn Cung."
"Chị Lăng Sương.."
Cao Lăng Sương vẻ mặt nghiêm túc: "Chị sẽ phân tích kỹ với giáo viên vũ đạo."
Cô ấy nhìn quanh một vòng, mọi người đều có ý chí chiến đấu như vậy, sao cô ấy có thể kéo chân sau chứ?
Cao Lăng Sương nhìn Cố Chức đang thấp giọng giải thích với tổ viên.
Trong lòng cô ấy có đóm lửa, một lần nữa được nhóm lên.
* * *
Hành lang.
Cố Chức đi theo sau Hứa Cương, nhân cơ hội lười biếng.
Cô không nhịn được khoe khoang với hệ thống: "Nhìn xem, đây chính là người mà ta nhìn trúng, bất luận là Cao Lăng Sương, hay là các đồng nghiệp của ta, đều xịn lắm luôn!"
[Hệ thống: Ánh mắt của ký chủ không tầm thường, vĩnh viễn không cần nghi ngờ ánh mắt của ký chủ!]
Cố Chức: "Xí, hôm qua mi còn nghi ngờ ta chọn chị Lăng Sương."
[Hệ thống: Ký chủ, đó đều là chuyện của quá khứ, quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi.]
Cố Chức: Ha ha.
Đến trước phòng làm việc, Cố Chức ngừng đấu võ mồm với hệ thống.
Hứa Cương gõ cửa, không có người đáp lại: "Anh hỏi thử qua điện thoại."
Okk, có lãnh đạo nhọc lòng, đó đều không gọi là việc.
Cố Chức yên tâm chờ đợi,
Hứa Cương vừa chờ phản hồi, vừa tán gẫu: "Kể ra thì, đạo diễn Cung cũng là chuyên ngành của bọn em, chuyên ngành của bọn em quả nhiên là.."
"Mỹ nữ như mây." Cố Chức miệng nhanh hơn não, tiếp lời.
Hứa Cương:.
Cố Chức đang muốn mặt dày khen thêm mấy câu, phía sau truyền tới một tiếng cười "phì".
Cô quay đầu lại nhìn, thế mà lại là tổng đạo diễn.
Cung Linh ngước mắt, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt dừng trên người Cố Chức: "Không chỉ mỹ nữ như mây, mà còn nhân tài xuất hiện lớp lớp."
Cố Chức liên tục gật đầu y như gà con mổ thóc: "Không sai!"
Lời của lãnh đạo, đúng là đúng, không đúng cũng là đúng, huống hồ hiện tại còn nói vô cùng đúng.
Cung Linh là nhân tài, cô cũng là nhân tài.
Mí mắt Hứa Cương giật giật, mãi đến khi vào phòng làm việc của tổng đạo diễn mới dừng lại.
"Có chuyện gì?" Cung Linh còn chưa ngồi xuống thì đã đi thẳng vào vấn đề, nhìn ra được là rất bận.
Hứa Cương cũng rất thẳng thắn, lấy di động ra: "Chị xem thử cái này trước đã ạ."
Thực lực là giấy thông hành của bất cứ sự việc nào.
Cung Linh xem xong, cũng không hỏi Hứa Cương, mà trực tiếp nhìn về phía Cố Chức, ánh mắt nhiều thêm mấy phần tán thưởng.
Cố Chức cười cười.
Cung Linh gật đầu, trả di động lại cho Hứa Cương: "Cô ấy dẫn các anh đi quay à?"
Hứa Cương lắc đầu, nhấn mạnh từng chữ: "Một mình con bé quay, một mình biên tập."
Trên mặt Cung Linh cuối cùng cũng lộ ra kinh ngạc, lần này ánh mắt nhìn về phía Cố Chức lại càng kinh diễm hơn, mấy giây sau, cảm thán: "Quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp."
Hứa Cương tiếp tục báo cáo kế hoạch mà Cố Chức vạch ra, nói xong, thần sắc có chút thấp thỏm: "Đạo diễn Cung, tôi cảm thấy, có thể hot."
Ngón tay của Cung Linh nhẹ nhàng lướt qua huyệt thái dương, chạm vào gọng kính: "Tôi chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình."
Trên mặt Hứa Cương tràn đầy vui mừng, tuy rằng trong mắt có giằng co, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: "Vâng!"
Ra khỏi phòng làm việc, Cố Chức không khỏi lải nhải liên tục sự sùng phái của mình với khí chất vương giả của Cung Linh.
Cô giả vờ có mắt kính, ngữ khí thâm trầm: Tôi chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình. "
Sau đó, ngữ điệu trở lại bình thường:" Anh Hứa, đạo diễn Cung quá ngầu! "
Hứa Cương nửa là kiêu ngạo nửa là thống khổ nói:" Cô đương nhiên là sùng bái rồi, cô lại không phải là cấp dưới trực tiếp của cô ấy. "
Đạo diễn Cung rất có tài hoa, nhưng anh ta cũng là bị tra tấn không nhẹ nha.
Cố Chức" dĩ hạ phạm thượng "vỗ vỗ bả vai của Hứa Cương, ngữ khí từng trải:" Trời định giáng trọng trách cho người nào đó (*). "
(*) Câu đầy đủ là: 天降大任于斯人也, 必先苦其心志, 劳其筋骨, 饿其体肤 - Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt: Trời định giáng trọng trách cho người nào đó, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt.
Hứa Cương:.
Mí mắt lại giật rồi.
Cùng lúc đó.
Cung Linh nghĩ nghĩ, mở máy tính ra, lấy video phòng tập của Cao Lăng Sương từ trong video ghi hình ngày hôm qua ra.
Nhìn thấy hình ảnh người quay và người được quay cùng nhau nhảy trên đó, con ngươi sau mắt kính lộ ra mấy phần cân nhắc.
Một lúc lâu sau, cô ấy cầm điện thoại lên:" Này, lão Vương, giúp tôi cắt nối biên tập một video.."