Dì quản gia tới rồi!
Cô chột dạ vo tròn túi khoai tây chiên giấu đi.
Dì quản gia che ngực: "Dì nhìn thấy hết rồi!"
"Tiểu thư, cháu chịu khổ rồi!"
Cố Chức:?
Cố Chức còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên được kéo vào một cái ôm mềm mại lại ấm áp.
Cô ngẩn người.
Lần trước được ôm, hình như vẫn là được viện trưởng ôm lúc còn rất nhỏ. Nhưng trong cô nhi viện có quá nhiều bạn nhỏ, viện trưởng bận không hết việc, cô cũng chưa từng được ôm lại nữa, sau này cũng thành thói quen rồi.
Cô Chức giống y như chú chó con, cọ cọ vào quần áo của dì quản gia, còn chưa cẩn thận cảm nhận được sự ấm áp tơi từ vòng ôm này, thì đã bị đôi tay ôm lấy mặt, ép buộc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quan tâm của dì quản gia.
"Tiểu thư, trong phim truyền hình đều nói, trong lòng từng chịu tổn thương, thì sẽ làm ra một số hành vi không cách nào lý giải được, ví dụ như ăn đất, còn có ăn tường."
"Tiểu thư, tâm lý của cháu đã xuất hiện vấn đề gì rồi? Không cần sợ, dì sẽ đi khám bác sĩ cùng với cháu!"
Trong đầu dì quản gia lóe lên vô số phim trạch đấu và phim tổng tài bá đạo, rốt cuộc là có tiểu nhân muốn hại tiểu thư nhà bọn họ, hay là tiểu thư thiên phú dị bẩm, muốn thức tỉnh thể chất tổng tài bá đạo?
Cố Chức chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Dì à, hóa ra ngài là một người dì tràn ngập tư tưởng diệu kỳ như vậy.
Trù ẻo mình có bệnh hình như không tốt lắm, đầu óc Cố Chức nhanh chóng chuyển động, sau đó không cần tốn nhiều sức, nói ra lý do: "Dì à, cháu muốn nếm thử xem có ngon hay không, nếu như ăn ngon, thì đút cho mèo hoang ăn, không ngon thì bỏ đi."
Vẻ lo lắng trên mặt dì quản gia không giảm, ngược lại tăng thêm mấy phần, tay phủ lên cái trán trơn bóng của Cố Chức, trong miệng lẩm bẩm: "Không phát sốt mà, sau trở nên ngốc rồi vậy?"
Cố Chức:.
"Vị giác của người sao có thể giống với vị giác của mèo chứ? Tiểu thư à, cháu đừng có ngốc nữa." Dì quản gia nghiêm túc nói.
Cố Chức cười hì hì, thanh âm mềm xuống: "Cháu chỉ là tò mò, muốn nếm thử, kết quả càng ăn càng ngon, không dừng lại được."
Dì quản gia thấy vẻ mặt chân thành của đứa nhỏ, bất đắc dĩ: "Cháu phải ăn cơm tử tế thì mới được."
Bà xụ mặt: "Không thể tiếp tục ăn đồ ăn vặt đã hết hạn nữa."
Sự quan tâm chân thành thật ý lộ ra trong mắt dì quản gia, Cố Chức không hề cãi lại.
"Không ăn nữa." Cho dù có thể lợi dụng chỗ sơ hở của hệ thống, cũng không ăn nữa.
Cô không muốn khiến cho người yêu quý mình thật lòng phải lo lắng.
Dì quả gia yên tâm rồi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài như tơ lụa của Cố Chức, "Không phải có bệnh thì tốt, đúng là bé mèo tham ăn."
Cố Chức: Cô cũng không muốn mình có cái bệnh nặng kia.
"Đúng rồi, dì ơi," Cố Chức lảng sang chuyện khác, "cháu đã tìm được chỗ thực tập, mấy ngày này sẽ rất bận, nếu như dì không nhìn thấy cháu, thì không cần tìm cháu, cháu chỉ định làm 007 đầu tắt mặt tối ở chỗ nào đó thôi."
"007 cái gì, dì còn 008 đấy." Dì quản gia giận nói.
Cố Chức cười một cái, nhìn về phía dì quản gia với vẻ lưu luyến.
Cái ôm vừa nãy kia, rất ấm áp.
Cô lắc lắc tay dì quản gia, "Hay là mười ngày sau, cháu gọi điện thoại cho dì, dì đến thăm cháu nhé."
Nếu như cháu có thể sống được đến lúc ấy.
"Mỗi ngày đến thăm cháu cũng được," Dì quản gia nảy ra ý tưởng, "tiểu thư, hay là mỗi ngày dì đưa cơm cho cháu nhé? Đồ ăn bên ngoài chắc chắn cháu ăn không quen."
"Đúng vậy, cái này rất khả thi." Dì quản gia càng nói càng hăng hái, hận không thể lập tức đi xuống chuẩn bị sẵn đồ ăn ngày mai.
Cố Chức càng nghe càng kinh hãi, vội vàng ngăn cản.
Trời ạ, nếu như dì quản gia thật sự đưa cơm hằng ngày, cô sợ rằng kỳ hạn hệ thống quy định còn chưa đến, thì đã bị chết vì bị thổ tả phải vào viện rồi.
Đồ ăn nhà mình, giá khởi điểm đều là mấy chục, càng đừng nhắc tới nhập khẩu hữu cơ linh tinh gì đó.
Hơn nữa, dì à, dì không biết, tiểu thư của dì đây, đã gặm mấy cái màn thầu ở bên ngoài rồi, ăn rất quen.
"Dì, không cần, cháu muốn.. gì nhỉ, khiêm tốn, khiêm tốn, dì hiểu chứ, chính là giống như phim truyền hình cổ trang mà dì xem, cải trang vi hành, cháu không muốn để cho người khác biết gia thế của cháu."
Dì quản gia suy nghĩ vài giây, lập tức lộ ra biểu cảm hưng phấn: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
"Vậy dì không quấy rầy cháu nữa, cháu chơi cho thỏa thích."
Cố Chức thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi dì quản gia rời đi, còn không quên nhắc đi nhắc lại: "Vậy cháu phải ăn cơm đúng giờ, đừng có ăn thực phẩm hết hạn sử dụng nữa."
Cuối cùng, thêm vào một câu: "Đừng có ăn đất."
Cố Chức: Chắc chắn không ăn đất, chỉ là nghèo đến mức phải ăn đất.
Chờ dì quản gia đi rồi, cô lấy sợi dây chuyền ra.
Đây là dây chuyền cô thiết kế, lúc mới đầu chỉ là cảm thấy chơi vui.
Viện trưởng kiếp trước đã nói với cô rằng, đặt cái tên này cho cô, có nghĩa là dệt, dệt nên cuộc đời.
Cô đã thiết kế sợi dây chuyền này, đặt tên là bện, để bản thân nhớ lấy, sống tốt mãi mãi, dệt nên cuộc đời.
Cố Chức đặt sợi dây chuyền vào hộp, bên trên dán một tờ giấy, trên tờ giấy viết ba chữ: Tặng cho dì.
Cô không ngốc, ai đối xử tốt thật lòng với mình, cô biết hết.
Nếu như kế hoạch của cô không thành công, dì không con không cái, có sợi dây chuyền này, đủ để dưỡng lão rồi.
Cố Chức bỏ chiếc hộp vào ngăn kéo, khóa lại.
* * *
Sáng sớm hôm sau.
Cố Chức thu dọn một túi lớn đồ đạc và lặng lẽ rời đi.
Vừa đi đến đài Việt Quất, uầy, không hổ là kiểu mẫu của 007, sáng sớm tinh mơ, đã không ít người.
Cô đi tìm Đoàn Na trước.
"Sư tỷ, bữa sáng."
Đoàn Na ngáp một cái: "Cảm ơn nhé, sư muội. Đúng rồi, chị đã làm việc liên tục nửa tháng rồi, tới đây có lẽ sẽ nghỉ bù, thỉnh thoảng không ở đây, em có việc gì thì nhắn tin cho chị."
Cố Chức tùy ý gật đầu.
Thời gian nghỉ ngơi của người làm công ngang với vàng, cô chắc chắn sẽ không quấy rầy sư tỷ.
Đoàn Na vừa mới mở bữa sáng ra, động tác dừng lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Sư muội, chị có món đồ rất quan trọng giao cho em, đây là bảo vật gia truyền của chị."
Cố Chức vừa nghe, thần sắc nghiêm túc: "Sư tỷ, em phải trở thành truyền nhân của rồng rồi sao?"
Đoàn Na gật đầu thật mạnh: "Cũng được, trước tiên chị truyền thụ cho em điều đầu tiên của người làm công, truyền nhân của long (*), là điếc trong tai điếc."
(*) Từ 'long' này là y nguyên raw nha (long的传人)
"Truyền nhân của điếc, bị điếc có chọn lọc, làm việc mình nên làm, lọc ra một số tin tức, đặc biệt là ngành nghề này của chúng ta, nên ngậm miệng thì ngậm miệng, nên điếc thì điếc."
Cố Chức hiểu rõ ý của Đoàn Na.
Hai mươi mấy chị gái ở chung, không có drama thì bình thường sao? Không bình thường. Nhưng có thể tung ra drama từ trong miệng của staff ư? Không thể, tối kỵ trong ngành.
Đoàn Na nghiêm túc xong, chính thức bắt đầu trở nên nghịch ngợm: "Chị tin tưởng em hiểu hết những điều này. Bây giờ, chúng ta nói về bảo vật gia truyền."
Cô ấy móc móc dưới gầm bàn, chuyển dịch, cuối cùng đặt một đống thứ không thể nhận dạng được trước mặt Cố Chức.
Cố Chức vẫn chưa phân biệt thành công, chị gái lớn tuổi bên cạnh đi ngang qua, phì cười trêu chọc: "Đoàn Na, lễ bàn giao truyền thống của nữ sinh chuyên nghiệp tụi em cuối cùng cũng bắt đầu rồi à."
Đoàn Na quen thuộc đuổi người: "Được rồi được rồi, chị ở đây em cũng ngại lấy ra tay, mau đi rửa mặt của chị đi."
"Em gái à, phải kế thừa đồ vật của tiền bối các em nha," Chị gái lớn tuổi bị đẩy đi, vẫn không quên quay đầu lại cao giọng nó, "một đống sắt vụn, nhưng không thể để chúng nó thật sự hỏng."
Người hóng hớt đã đi rồi, Đoàn Na khẽ ho một tiếng, da mặt dày lên lần nữa: "Đây là giường gấp, đừng thấy nó tả tơi, nhưng thật sự có thể dùng."
Đoàn Na biểu thị một phen, ánh mắt tràn ngập hoài niệm: "Đây là từ chỗ của sư tỷ của sư tỷ của sư tỷ của sư tỷ truyền lại. Đem đến bãi phế liệu, chắc hẳn có thể bán được.."
"Năm sáu tệ? Bảy tám tệ?"
Cố Chức ngay lập tức cải biên một bài thơ nổi tiếng: Một tệ hai tệ ba bốn tệ, năm tệ sáu tệ bảy tám tệ?
Trong lòng Đoàn Na thực ra cũng hoảng loạn bất an, chung quy thật sự có chút suy sụp, được thôi, cô ấy ngửa bài vậy, là rất suy sụp.
Nhưng nơi làm công, cần tinh xảo như vậy làm gì, có thể sử dụng là được, thật sự coi công ty là nhà à, công ty cũng không hề coi người làm công bọn họ thành người nhà phân chia tài sản nha.
Đoàn Na cho rằng sẽ nhìn thấy sự ghét bỏ từ trong mắt Cố Chức.
Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là, trong mắt Cố Chức chỉ có ngạc nhiên mừng rỡ!
Cố Chức nhìn với đống sắt vụn trước mắt như thể báu vật quý hiếm, muốn chạm vào lại không dám chạm, nhẹ nhàng vuốt ve, thâm tình ngóng nhìn.
Vui quá đi vui quá đi à!
Pháo hoa nở rộ trong lòng Cố Chức, rực rỡ vô cùng.
Ăn Tết rồi! Nhận được gói quà lớn rồi!
Nếu như thật sự không về kịp, chắc chắn phải ở lại trong đài.
Cô đều đã chuẩn bị sẵn sàng ngủ dưới đất bằng tấm ga giường vải thô cũ giá 9.9 tệ, không ngờ, xưa có ân nhân đưa than trong ngày tuyết, nay có sư tỷ tặng giường trong lúc nghèo khó.
Bảo vật gia truyền này, quả thực đã truyền đến tâm khảm của cô.
Cố Chức không khỏi lên tiếng cảm thán: "Có thể ngủ trên giường gấp, cũng là một loại xa xỉ nha."
"Không sai!" Đoàn Na đã tìm được tri âm.
Nếu thật sự bắt đầu bận rộn, việc thức cả đêm là chuyện bình thường, có thể nằm ngủ, đã là thời gian vắt được từ trong bọt biển rồi.
Sư muội còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, đã có loại giác ngộ này, ngày sau nhất định là người làm công xứng chức nhất.
Cô ấy đã nói mà, mình sẽ không tiến cử nhầm người, anh Hứa nhất định sẽ cảm ơn mình!
Cố Chức uống nước không quên người đào suối, cô run run rẩy rẩy đứng lên, dang hai tay ra, chạy về phía sư tỷ.
Hết cách, ngồi xổm lâu quá, chân đã tê rần, sư tỷ đỡ một phen.
Đoàn Na hiểu sai ý, tưởng rằng Cố Chức quá kích động, cô ấy cũng trở nên kích động theo.
Cố Chức: "Sư tỷ, chị là sư tỷ ruột của em!"
Chiếc giường gấp này nhất định là dưới 9.9 tệ! Hôm nay cô để lại lời nói ở đây, nếu như không thể ngủ, cô sẽ chặt đầu xuống làm đệm!
Đoàn Na đáp lại với quy cách tương tự: "Sư muội, em là sư muội ruột của chị."
Đây đúng là sư muội ruột thịt mà, biểu cảm y xì đúc với mình hồi đó khi nhìn thấy chiếc giường gấp này!
Không, còn hơn mình một bậc!
Hồi đó mình không hề mang ơn đội nghĩa, kích động vạn phần như vậy.
Tiền đồ sau này của sư muội nhất định sáng lạn hơn mình!
Cố Chức cẩn thận từng li từng tí chuyển giường gấp về, trên đường đúng lúc gặp được chị gái lớn tuổi.
Chị gái lớn tuổi tỏ vẻ "Không ngoài dự kiến của tôi": "Các em hoàn thành lễ bàn giao Bang chủ Cái Bang rồi à?"
Thật sự, ném đống đồ này ra ngoài, người nhặt rác chưa chắc đã cần, còn không phải là Bang chủ Cái Bang sao?
Cố Chức chắp tay: "Nhờ có lời bênh vực lẽ phải của tiền bối phái Nga Mi, đệ tử của bổn môn phái đã hoàn thành bàn giao."
Chị gái lớn tuổi nâng nâng búi tóc búi tùy tiện bằng ba chiếc đũa của mình, hình như có tạo hình đệ tử phái Nga Mi của một bản "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" tương tự với tạo hình hiện tại của chị ấy.
Chị ấy làm ra vẻ ngầu một chút: "Cùng là người trong giang hồ, không cần khách khí. Nếu như không đủ, chỗ chị còn có mấy bịch đũa dùng sẵn, lúc cần có thể làm thành ám khí để giành đồ ăn."
Cố Chức: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đa tạ tiền bối!"
Chị gái lớn tuổi tỏ vẻ phong phạm cao nhân, rời đi với bước chân nhẹ bẫng như thể thức suốt đêm chẳng là gì.
Hứa Cương đi ngang qua thế giới: Nhóm phụ nữ thức thâu đêm cuối cùng cũng phát điên rồi? "
Nhưng mà đêm qua Cố Chức chắc hẳn đã về rồi chứ..
Cố Chức loay hoay với trang bị của mình xong, trở nên tin tưởng hơn nhiều với cuộc sống 9 tệ hôm nay, tràn đầy năng lượng tìm Hứa Cương muốn làm việc.
" Anh Hứa, hôm nay em làm cái gì? "
Hứa Cương nhìn sang.
Tuổi trẻ tốt thật đấy, một đêm không gặp, cô gái này trông cực kỳ có tinh thần, đương nhiên rồi, cũng càng xinh đẹp hơn, đôi mắt kia sáng long lanh, hoàn toàn không ăn nhập với lời nói bậy nói bạ mà anh ta nghe thấy lúc nãy.
Anh ta trầm ngâm một lát, xem ra chắc hẳn có thể tín nhiệm.
" Hôm nay em đi theo người của tổ chúng ta làm trợ thủ, chủ yếu là chăm sóc chị gái Cao Lăng Sương bên kia.. "
Hứa Cương bàn giao công việc xong, liền bảo Cố Chức đi làm.
Vừa cúi đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Đoàn Na gửi tới trên màn hình di động.
[Đoàn Na: Anh Hứa, đây là sơ yếu lý lịch mà trước kia sư muội gửi lúc nhờ em tìm chỗ thực tập, anh không cần hỏi con bé lấy nữa.]
Hứa Cương mở ra xem xong, trong mắt hiện lên hài lòng.
Sau đó thuyết phục chính mình: Thấy Đoàn Na có lòng tin như vậy, còn có điểm số và lý tịch của Cố Chức, đây chắc hẳn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không gây rắc rối.
* * *
Cố Chức đã nhận nhiệm vụ, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Công diễn cực hạn có mười mấy suất, đầy hết rồi. Các chị gái bắt đầu chiến đấu, các tổ sản xuất cũng bùng lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Biểu hiện ra ngoài chính là, cửa phòng tập bình thường mở toang, hôm nay đã đóng lại hết, đều đề phòng những tổ khác thăm dò tin tức đấy.
Cố Chức là loại người không có phẩm hạnh ư? Đương nhiên không phải!
Cô còn lâu mới thèm nghe lén, cô chỉ là đi ngang qua cửa, quang minh chính đại thuận tiện nghe một chút xem bên trong có âm thanh gì truyền ra hay không.
Đương nhiên, đài Việt Quất không hổ là lắm tiền nhiều của, hiệu quả cách âm của phòng tập cực tốt, cô không nghe được gì hết.
Cố Chức nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tập của Cao Lăng Sương.
Cao Lăng Sương đã bắt đầu tập luyện vũ đạo rồi.
Đúng như Cao Lăng Sương đã nói hôm qua, bởi vì có nền tảng kỹ năng võ thuật, cô ấy học vũ đạo rất nhanh, thực hiện các động tác kéo giãn, cảnh đẹp ý vui, lại có lực độ vừa phải.
Chỉ trong một giờ, vũ đạo đã học xong rồi.
Năng lực học tập này, thậm chí được xếp vào hàng nhân tài kiệt xuất trong số tất cả các chị gái.
Những gì còn lại chính là gọt giũa những chỗ nhỏ nhặt, cùng với sự phối hợp thanh nhạc quan trọng nhất.
Không ai chú ý đến, Cố Chức ở trong góc đang theo dõi động tác khoa tay múa chân của Cao Lăng Sương cùng với việc Cố Chức đã ghi nhớ đường d chuyển vũ đạo của Cao Lăng Sương.
Lu bu bận rộn, chớp mắt đã đến đêm khuya.
Các chị gái đều rất liều, lúc này mới về chỗ nghỉ ăn cơm, còn ăn khuya hơn cả bữa khuya.
Staff cũng đi gần hết, Cố Chức vừa nhìn thời gian, được rồi, thời gian này, xe bus và tàu điện ngầm ngừng từ lâu rồi.
Hôm nay mỗi cần cô chỉ có thể tiêu 9.9 tệ, không ngồi nổi các phương tiện giao thông khác, dứt khoát ở lại.
May mà có giường sư tỷ cho, bản thân cô cũng mang theo đồ dùng tắm rửa.
" Ào ào.. "
Cố Chức tắm xong ở trong buồng, ngâm nga khúc hát mở cửa ra, nhưng lại nhìn thấy một người ngoài dự liệu:" Chị Lăng Sương?"