• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Saki

Âm thanh lạnh lùng của chàng trai làm tiếng cười trong lớp học ngay lập tức biến mất.

Trịnh Nhan Hương quay lại phía sau nhìn.

Trần Tự Chu tựa vào ghế, tư thế lười biếng, rõ ràng không có biểu cảm rõ ràng nhưng từ khí thế tỏa ra có thể cảm nhận được cậu đang tức giận.

Minh Phù rõ ràng đang đứng, nhưng lại như bị cậu bao bọc trong vùng lãnh thổ của mình mà bảo vệ.

Cô chớp mắt.

Sao lại cảm thấy như vừa phát hiện ra chuyện gì đó nghiêm trọng vậy.

Giáo viên tiếng Anh cũng không nổi giận vì bị Trần Tự Chu ngắt lời, bà tỏ vẻ khen ngợi nhìn Minh Phù: “Rất tốt, ngồi xuống đi.”

Minh Phù thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi xuống.

Tay cầm bút dừng lại, đầu bút để lại một điểm đen trên giấy, nghĩ về hành động vừa rồi của Trần Tự Chu, Minh Phù có chút lơ đãng.

Đang định nói gì đó, trong tầm nhìn lại thoáng qua hình ảnh chàng trai cúi xuống bàn tiếp tục ngủ.



Giờ giữa các tiết học vẫn như thường, là khoảng thời gian Trịnh Nhan Hương kéo Minh Phù đi siêu thị mua đồ, trời nóng bức, hai cô gái mua hai que kem vừa đi vừa ăn.

Nhớ lại chuyện giờ tự học buổi sáng, Trịnh Nhan Hương tò mò hỏi: “Em Phù, cậu với Trần Tự Chu quan hệ thế nào vậy?”

“Bình thường.”

“Bình thường? Không thể nào, giờ tự học buổi sáng Trần Tự Chu bảo vệ cậu như thế, nhìn đã biết là không bình thường.” Trịnh Nhan Hương mạnh dạn đoán: “Á! Anh lớn thích cậu rồi phải không?”

Minh Phù quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Trịnh Nhan Hương nháy mắt đầy ẩn ý.

“Không phải.”

Minh Phù lắc đầu, cậu chắc chỉ đơn giản là bị đánh thức khi đang ngủ, khó chịu nên mới nói vậy.

Cô sẽ không nghĩ nhiều.

Còn về chuyện trước đây cậu nói sẽ theo đuổi cô, cô cũng không để tâm.

Trịnh Nhan Hương càng nhớ lại cảnh tự học buổi sáng càng cảm thấy không đúng, nhưng thấy Minh Phù không có hứng thú, cô ấy cũng không nói thêm, chuyển sang đề tài khác.

Minh Phù vừa bóc vỏ kem vừa nghe Trịnh Nhan Hương nói chuyện, lúc đó không để ý đường đi, vô tình va phải ai đó. Cô nhìn đối phương, là một chàng trai, cô lùi lại một bước: “Xin, xin lỗi.”

Còn chưa kịp để chàng trai nói gì, Ngô Bằng Húc đến lớp tìm người nhờ giúp sắp xếp đề thi cũ, thấy Minh Phù và Trịnh Nhan Hương thì mắt ông sáng lên: “À, hai cô gái nhỏ rảnh nhỉ? Lại đây giúp thầy một tay.”

Một tiếng sấm rền vang lên từ trời cao, mưa bắt đầu rơi lác đác, chưa bao lâu đã trở thành cơn mưa to tầm tã.

Trình Lí từ ngoài chạy vào, thấy Trần Tự Chu ngồi yên bất động trên ghế như đang thiền định, cậu ta đi qua ngồi xuống chỗ của Minh Phù: “Tôi nói cậu không phải là ngốc à, giờ giải lao cũng không ra ngoài, cứ như hòn đá nhìn vợ thế này thì có ích gì?”

Trần Tự Chu liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Đứng dậy, cút về chỗ của cậu đi.”

“?” Trình Lí cười vì tức giận: “Mẹ nó, đây đâu phải là chỗ của cậu, tôi ngồi một chút thì sao nào? Có giỏi thì cậu ngồi đi.”

Trần Tự Chu không thèm nói nữa, chỉ gõ gõ ngón tay lên bàn, ý rất rõ ràng.

“Được rồi, tôi đứng dậy, chỗ của người yêu cậu thì người phàm như tôi không dám ngồi, được chưa cậu ấm?”

Trình Lí giơ ngón tay giữa với cậu, rồi đứng dậy, còn giả vờ lau ghế.

Đúng lúc đó, ngoài lớp vang lên tiếng nói của hai chàng trai —

“Chắc chắn là cô gái đó ở lớp chín mà, trong lớp không thấy cậu ấy đâu nhỉ?”

“Cậu nói thừa, người bị Ngô Bằng Húc gọi vào phòng làm việc rồi, còn ở lớp làm gì, cậu đi hỏi bạn cùng lớp của cậu ấy đi.”

Minh Phù và Trần Tự Chu ngồi ở vị trí gần cửa sổ hành lang, trời nóng nực, cửa sổ mở suốt ngày, bên ngoài người ta nói gì đều nghe thấy rõ.

Trần Tự Chu không quan tâm đ ến nội dung cuộc trò chuyện của họ, mắt lờ đờ, thần sắc mệt mỏi.

Trình Lí liếc nhìn hai chàng trai đó, trông có vẻ là học sinh lớp mười hai.

Một trong hai chàng trai thấy cậu ta nhìn qua, hỏi: “Này cậu, hỏi thăm chút, lớp cậu có cô gái nào trông rất đẹp, da trắng, dáng người cao gầy —” Cậu ta nghĩ một chút: “Nói chuyện còn hơi lắp bắp không?”

Nghe câu cuối, Trình Lí theo phản xạ quay sang nhìn Trần Tự Chu.

Cậu vẫn không có phản ứng gì, chỉ xoay xoay cây bút trong tay.

Trình Lí hỏi: “Có việc gì không?”

“Muốn làm quen.”

Chàng trai đi cùng chen ngang: “Cậu cút đi, làm quen cái gì, nói thẳng là muốn yêu đương với người ta thì có phải hay hơn không.”

“Sợ làm người ta sợ thôi mà, trông cậu ấy rất trong sáng, giọng cũng dễ nghe, câu xin lỗi vừa nãy cậu ấy nói làm tôi suýt không chịu nổi, dáng vẻ mềm mại, tư thế nào cũng — “

Chàng trai nói chuyện với nhau không có gì kiêng kị, lời tục tĩu, câu chuyện khiếm nhã cứ tuôn ra miệng.

Cậu ta còn chưa nói hết câu, một cái bóng đen nhanh chóng đập vào mặt cậu ta.

Lực rất mạnh, khiến cậu ta choáng váng, mắt tối sầm, sống mũi đau nhói, góc cứng của cuốn sách cào ra một vết máu trên mặt cậu ta.

Trần Tự Chu hành động quá nhanh, không ai kịp phản ứng.

Chàng trai khác đứng ngỡ ngàng một lúc, bước lên trước một bước hét lên: “Cậu làm gì vậy!”

Trần Tự Chu bình tĩnh ngồi trên ghế, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt đen láy không có chút độ ấm, khóe miệng lại giương lên nụ cười nghiền ngẫm: “Giọng các cậu khó nghe quá, làm tôi nghe tụt hứng.”



Gần đến giờ vào học, Ngô Bằng Húc mới cho Minh Phù và Trịnh Nhan Hương về.

Ngô Bằng Húc cười hiền hòa như Phật Di Lặc: “Tan học rồi lại đến tiếp nhé.”

Mặt mày Trịnh Nhan Hương nhăn nhó: “Thầy Ngô, bóc lột thời gian nghỉ của học sinh là không đúng đâu, trừ khi thầy cho tụi em chút tiền thưởng.”

“Cái cô nhóc này!” Ngô Bằng Húc chỉ trỏ Trịnh Nhan Hương, không khỏi bất lực mà nói: “Nhìn Minh Phù mà xem, không có một lời phàn nàn, ngoan biết mấy.”

“Đúng rồi, bạn Phù của tụi em là cô bé ngoan nhất trên đời này.” Trịnh Nhan Hương tự hào quàng tay qua vai Minh Phù: “Thầy Ngô, thầy không ngại chút lòng thành chứ?”

“Có có có, tiết sau thầy mời nước hai đứa, được chưa —”

Câu nói của Ngô Bằng Húc còn chưa dứt, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, lớp trưởng Từ Nhất Phàm xông vào: “Thầy Ngô, thầy mau ra xem đi, Trần Tự Chu đánh nhau với học sinh lớp mười hai.”

Cả ba người trong phòng làm việc ngỡ ngàng.

Ngô Bằng Húc phản ứng ngay, vội vàng đi về phía lớp: “Cái thằng nhóc này, lại gây chuyện cho tôi rồi!”

Minh Phù cũng lập tức đi theo.

“Ôi —” cánh tay “bắc cầu” đột ngột rời khỏi, Trịnh Nhan Hương lảo đảo một chút, liếc mắt nhìn nhau với Từ Nhất Phà, một trước một sau đi theo.

Lớp 11-9 nằm ở cuối hành lang, nhìn từ xa thấy một vòng người vây quanh.

Chuông báo vào lớp đã reo, học sinh các lớp khác đều trở về, những người đứng gần cửa sổ hành lang tò mò ngó ra xem.

Ngô Bằng Húc đi vội vàng, bụng mỡ dưới áo sơ mi rung lên từng hồi, đẩy đám người đứng ngoài, khi thấy rõ tình cảnh bên trong, Ngô Bằng Húc thở phào nhẹ nhõm.

Cũng được, con mình không phải là đứa bị bắt nạt.

Ngay sau đó, ông lại nghiêm mặt: “Trần Tự Chu! Em làm gì đấy, thả tay ra ngay cho tôi!”

Trần Tự Chu phớt lờ, giữ tay chàng trai kia bẻ ngược ra sau. Nghe cậu ta lẩm bẩm gì đó, cậu khó chịu đạp vào cái mu bàn chân của cậu ta một cái, khiến chàng trai kia lập tức quỳ xuống bằng một chân.

Trần Tự Chu không chút nương tay, cú đạp rất mạnh, đầu gối chàng trai đập xuống gạch men, phát ra tiếng “đùng” nặng nề.

Ngô Bằng Húc sốt ruột, kéo cậu ra: “Buông tay ra nghe không! Em muốn bị kỷ luật à?”

Sức lực của thiếu niên rất khỏe, Ngô Bằng Húc kéo mãi không ra, Trình Lí đứng bên thấy vậy cũng sốt ruột.

Ba mẹ của Trần Tự Chu gần đây đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại anh trai cậu, Hoắc Nghiên Hành tuyệt đối không dễ dãi với Trần Tự Chu, nếu bị gọi phụ huynh, chắc chắn cậu sẽ bị lột một lớp da khi về đến nhà.

Đang phiền não, Trình Lí  nhìn thấy Minh Phù đi tới, mắt cậu ta sáng lên như thấy cứu tinh, liền kéo cô lại: “Em Phù, mau đi, khuyên cậu ta, bây giờ chắc chỉ có lời của cậu là cậu ta chịu nghe thôi.”

Minh Phù nhìn Trình Lí với vẻ nghi ngờ, Ngô Bằng Húc nói cậu còn không nghe, cô nói làm sao cậu  có thể nghe chứ.

Hơn nữa, gần đây bầu không khí giữa họ cũng có chút kỳ lạ.

Trình Lí không nghĩ nhiều, tay đẩy Minh Phù về phía trước, trực tiếp đưa cô đến trước mặt Trần Tự Chu.

Minh Phù ngớ người.

Sao lại không báo trước một tiếng thế này.

Chàng trai ngẩng đầu nhìn qua, mắt còn mang theo chút hung hãn.

Minh Phù thấy ở trên lông mày cậu có một vết xước dài bằng nửa ngón tay, liền nhíu mày vô thức.

Trần Tự Chu bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an, tay nắm chàng trai kia cũng lỏng ra một chút.

Minh Phù nhẹ nhàng thở dài, bước tới: “Trần Tự Chu.”

Đây là lần đầu tiên Minh Phù gọi tên Trần Tự Chu trước mặt cậu.

“Vào học rồi, trở về nhé?”

==================

Trần Tự Chu: Vợ gọi tên mình rồi, vui vẻ quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK