• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Saki

Bởi câu nói của Trần Tự Chu, Minh Phù lại một lần nữa lên xe của anh.

Trước lạ sau quen, tính cả lần này, chỉ trong vòng hai ngày, cô đã ngồi trên xe của anh ba lần, dần dần cảm thấy quen thuộc.

Khi xe chạy được nửa đường, điện thoại của Trần Tự Chu reo lên. 

Màn hình xe hiển thị tên Trình Lí, anh lập tức nhận cuộc gọi mà không cần tránh Minh Phù.

“Cách đây một tiếng cậu đã bảo tôi mang con chó đến cho cậu, tôi đã đợi dưới nhà cậu cả buổi rồi, cậu đang ở đâu? Trừ khi bệnh viện có bệnh nhân khẩn cấp gọi cậu về, nếu không tôi không chấp nhận bất kỳ lý do nào để cậu bào chữa.”

Giọng nói bực tức của Trình Lí vang lên qua loa xe, xen lẫn vài tiếng thở nặng nề, đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng Trình Lí cao lên tám bậc: “Đm! Lotus, nước dãi của mày dính lên áo tao rồi! Đóng miệng lại cho tao!”

Hai tiếng nức nở vang lên, nghe có vẻ rất tội nghiệp.

Lotus là chú chó chăn cừu Blue Bay mà Trần Tự Chu nuôi từ hai năm trước. Gần đây anh mới trở về nước, bận rộn với nhiều công việc, nên để Trình Lí trông chừng Lotus hai ngày.

Hôm nay anh mới bảo Trình Lí mang Lotus về.

Trần Tự Chu cầm vô lăng bằng một tay, tay kia đặt trên cửa xe, giọng điềm tĩnh nói: “Nếu cậu dám ngược đãi nó, cậu chết chắc.”

Trình Lí: “Được được được, tôi chịu thua, cậu là công tử, chó của cậu cũng là công tử, được chưa?”

Trần Tự Chu: “Hiểu rồi thì tốt, tôi sắp tới rồi, cúp máy đây.”

Cuộc gọi kết thúc, xe lại trở nên yên tĩnh.

Sau sự náo nhiệt vừa rồi, không khí trở nên trầm lắng, có chút khó xử.

Minh Phù nghịch tóc bên má, muốn phá tan không khí ngượng ngùng, chủ động bắt chuyện: “Anh nuôi chó à?”

Vừa nói xong cô đã hối hận. 

Câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì.

Rõ ràng chỉ là cố tìm chuyện để nói.

Quả nhiên, ngay giây sau, Trần Tự Chu cười nhẹ, như cảm thấy câu hỏi của cô thật thừa thãi.

Minh Phù khẽ cuộn ngón tay, cảm thấy không khí càng trở nên khó xử hơn.

“Chó chăn cừu Blue Bay.”

Người đàn ông hạ xuống một thanh âm, nói với cô về giống chó.

Có một thời gian Minh Phù cũng muốn nuôi chó, khi tìm kiếm các giống chó trên mạng, cô ngay lập tức bị cuốn hút bởi chó chăn cừu Blue Bay, dáng vẻ cao lớn, đẹp trai nhưng tính cách lại hiền lành và nhút nhát, nhưng khi biết giá của nó, Minh Phù lập tức từ bỏ ý định. 

Hơn ba mươi vạn, có bán cả cô đi cũng không mua nổi, chưa kể giống chó này chưa được phân phối trong nước, không có kênh mua.

Sau đó, vì bận rộn với công việc, cô cũng bỏ luôn ý định nuôi chó.

Minh Phù chân thành cảm thán: “Thật giàu có.”

Lời vừa thốt ra, cô lại hối hận.

Câu này nghe chẳng khác gì đang ghen tị với người giàu.

Thôi kệ, tốt nhất là im lặng. Cô nhận ra mình không hợp để phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

Ánh mắt liếc nhìn sang người phụ nữ bên cạnh đang cúi đầu, có vẻ cảm nhận được sự bối rối của cô, Trần Tự Chu đưa tay lên chạm nhẹ môi, môi cong lên chút.

Xe chạy vào khu Thiên Thông Uyển, dừng lại ở bãi đỗ xe đối diện tòa nhà nơi Minh Phù ở.

Thiên Thông Uyển không có bãi đỗ xe ngầm, các chỗ đậu xe đều được phân chia trên mặt đất trong khuôn viên, mỗi chỗ đậu đều có chủ xe tương ứng.

Cô nghĩ Trần Tự Chu chắc chỉ tìm một chỗ đậu xe tạm thời, sợ lát nữa chủ xe tới sẽ gặp rắc rối, liền nhắc anh: “Thật ra anh đỗ xe dưới nhà tôi cũng được, chỗ này là chỗ đỗ xe đã được phân bổ, nếu chủ xe tới sẽ không hay.”

Trần Tự Chu tháo dây an toàn: “Sẽ không.”

Minh Phù không hiểu: “Hả?”

“Vì tôi chính là chủ xe đó.”

Minh Phù sững lại: “?”

Ý gì đây?

Trần Tự Chu mở cửa xe, thấy Minh Phù còn ngồi ngây người trong xe, nhướng mày: “Cô định ngắm xe của tôi mãi sao?”

“Không có…”

Minh Phù không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy.

“Tôi thấy cô cứ ngồi lì trên xe như muốn ở lại mãi, tưởng cô thích xe của tôi chứ.”

Ngụ ý là —

Vậy sao cô còn chưa xuống xe.

Minh Phù tỉnh táo lại, mặt nóng bừng lên, vội vàng tháo dây an toàn và bước xuống xe.

Hai tiếng đóng cửa xe vang lên liên tiếp.

Vừa bước đến đầu xe, một bóng đen nhanh chóng lao về phía họ.

Minh Phù còn chưa kịp nhìn rõ đó là gì, thì bị một lực mạnh đẩy ngã về phía sau.

Trần Tự Chu nhanh tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng, đợi cô đứng vững mới nhìn về phía bóng đen, giọng trầm xuống, mang theo áp lực mạnh: “Lotus.”

Chỉ với một tiếng gọi, Lotus vừa nãy còn nhảy nhót vui vẻ bỗng trở nên rũ rượi như quả cà bị sương giá. 

Lotus bối rối quay vòng quanh trước mặt Trần Tự Chu, cuối cùng ngồi bệt xuống đối diện anh.

Dùng đầu đẩy đẩy tay anh để tỏ vẻ lấy lòng. 

Trần Tự Chu không động lòng, chỉ nhìn nó. 

Lotus rất thông minh, thấy Trần Tự Chu không phản ứng, nó liền quay đầu nhìn Minh Phù, đôi mắt xanh biếc trong veo trông rất đáng thương, dùng miệng chạm vào chiếc túi cô đang cầm.

Như muốn nhờ cô nói giúp mình trò chuyện. 

Minh Phù bị Lotus làm cho cảm động, muốn vuốt v e nó, nhưng nghĩ đến chủ nhân của nó đang đứng đó nên lại thôi, quay đầu nhìn gương mặt gần kề của Trần Tự Chu, lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa họ quá gần, hơn nữa —

Tay anh còn đang đặt trên eo cô.

Minh Phù lùi sang một bước, tránh khỏi tay anh: “Cái đó, nó không cố ý, anh đừng mắng nó nữa.”

Tay Trần Tự Chu hơi khựng lại trong không trung rồi buông xuống, anh xoa nhẹ ngón tay, dùng tay còn lại vỗ lên đầu Lotus.

Điều này có thể coi là một sự chấm dứt.

Lotus lại vui vẻ nhảy nhót lần nữa.

“Không phải tôi nói đâu, chó công tử của cậu y như cậu, khó chiều muốn chết, cậu —”

Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ xa, nói đến một nửa đột nhiên ngưng bặt. 

Trình Lí tháo kính râm, hoàn thành ba giai đoạn hoàn hảo  nhìn Minh Phù và Trần Tự Chu với ánh mắt không tin, rồi trở nên hiểu rõ và cuối cùng là ngộ ra.

“Em Phù! Đúng là cậu rồi!” Giọng Trình Lí đầy vui mừng, nhiệt tình như thường lệ: “Lâu lắm không gặp, tôi nhớ cậu chết mất.”

Trần Tự Chu khoanh tay dựa vào đầu xe, lạnh lùng nhìn Trình Lí biểu diễn giữa đường.

“Đừng nói gì cả.” Trình Lí đẩy kính râm lên, dang tay: “Ôm một cái đã.”

“À? Tôi…”

Minh Phù nhìn Trần Tự Chu theo phản xạ, anh cúi đầu, như thể không chú ý đến họ.

Minh Phù nắm chặt túi hơn.

Đều là bạn học cũ, gặp lại ôm một cái là chuyện bình thường, cô không cần phải làm quá lên. 

Nghĩ vậy, cô cũng dang tay, nhưng chưa kịp làm gì thì một cái bóng đen vụt qua, Lotus nhảy vào giữa, đẩy mạnh lên Trình Lí, hai chân trước đặt lên tay anh ta, thở hổn hển. 

Một cô gái xinh đẹp bỗng biến thành một con chó đen thở phì phò, Trình Lí rất khó chịu, “Lotus!”

“Lotus, lại đây.”

Lệnh của Trần Tự Chu khiến Lotus lập tức buông Trình Lí, quay đầu chạy về phía chủ nhân. 

Trình Lí nhìn thấy thì hiểu ra mọi chuyện, tim Trần Tự Chu thật đen tối, anh ta giúp trông chó hai ngày, chẳng những không được nghe nửa câu cảm ơn mà còn bị chó của anh xô ngã!

Trình Lí phủi phủi quần áo, hỏi Minh Phù: “Em Phù, sao cậu lại đi cùng cậu ta?”

Rõ ràng “cậu ta” là ai, không cần nói cũng biết. 

Minh Phù giải thích: “Tôi sống ở đây.”

Trình Lí nhìn Trần Tự Chu, đầy ẩn ý “Ồ” một tiếng: “Thảo nào.”

Anh ta nói Trần Tự Chu, người vốn ở trong căn hộ cao cấp, lại đến đây trải nghiệm cuộc sống của dân thường.

“…”

Minh Phù cũng không biết câu “thảo nào” của anh ta ám chỉ việc cô và Trần Tự Chu về cùng hay việc gì khác.

Trần Tự Chu từ trên xe ngồi dậy, nhìn Trình Lí: “Cậu còn không đi?”

“?”

Trình Lí trong thoáng chốc mở to hai mắt nhìn: “Tôi vất vả giúp cậu trông chó hai ngày rồi đưa nó về, áo sơ mi còn bị chó của cậu làm bẩn, cậu không mời tôi một bữa mà còn đuổi tôi?”

Trần Tự Chu gõ nhẹ điện thoại hai cái: “Tiền đã chuyển, mau cút đi.”

Trình Lí nhìn Wechat, khuôn mặt đầy chính nghĩa: “Tôi thiếu tiền ăn của cậu sao? Tôi thiếu là thái độ của cậu! Bởi vì cái gọi là không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể dời!”

Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên tiếng “ting”.

“Giờ còn thiếu thái độ nữa không?” Trần Tự Chu hỏi anh ta.

Trình Lí làm sao có thể không biết rằng lý do Trần Tự Chu đuổi anh ta ra khỏi cửa là gì, nhìn lên màn hình, cây gậy tre đã đánh đủ, anh ấy thấy đã đủ rồi: “Không cần nữa, cậu Trần giàu có.”

Minh Phù: “…”

Không phải nói là không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể dời sao.

Nhận lợi ích từ anh em thì cũng phải đền đáp chút gì đó, Trình Lí nói thêm một câu mà không để lại dấu vết: “Hôm nay cậu không ăn cơm à? Mặt cậu trắng như ma vậy, cần tôi đưa thức ăn cho cậu không, đừng để đến lúc đó lại hạ đường huyết ở nhà.”

Trần Tự Chu không nhịn được xua tay, ý nghĩa là không cần.

“Được rồi, vậy tôi đi.” Trình Lí quay đầu và vẫy tay với Minh Phù: “Hẹn gặp lại, em Phù.”

Minh Phù gật đầu hiểu ý: “Hẹn gặp lại.”

Khi Trình Lí rời đi bằng xe, Minh Phù chỉ vào tòa nhà mà cô ở: “Vậy tôi đi lên trước.”

Trần Tự Chu kéo theo Lotus bên cạnh cô: “Đi, cùng nhau.”

Minh Phù nhìn anh một cách mơ hồ: “Anh cũng ở tòa nhà này à?”

Biểu cảm Trần Tự Chu thản nhiên, hỏi lại: “Nếu không thì cô nghĩ tôi đang đưa cô lên tầng à?”

Minh Phù: “…”

Hai người và một con chó đi vào tòa nhà, cửa thang máy mở ra, Trần Tự Chu giơ tay che ở cạnh cửa thang máy, để Minh Phù đi trước.

Minh Phù cảm thấy một chút sóng gió trong lòng vì hành động này của anh, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao anh luôn lịch sự với phụ nữ, chỉ là một hành động nhẹ nhàng thôi.

Khi vào thang máy và nhấn tầng, Minh Phù lịch sự hỏi anh: “Anh ở tầng mấy? Cần tôi giúp anh nhấn không?”

Trần Tự Chu nhìn vào các nút thang máy: “Không phải đã nhấn rồi sao?”

Minh Phù hơi ngạc nhiên há miệng, vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thì ra người sửa nhà hàng xóm là anh à…”

Trần Tự Chu nhíu mày, không dễ nhận biết: “Có làm phiền cô à?”

Anh đã thông báo với công ty sửa chữa về thời gian sửa chữa.

“Không.” Minh Phù lắc đầu: “Sau khi tôi đi làm thì hàng xóm mới bắt đầu sửa chữa, tôi không bị ảnh hưởng, chỉ có bạn cùng nhà của tôi bị, cô ấy làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm đảo ngược.”

“Xin lỗi, tôi không biết.”

“Không sao, cô ấy cũng không quan tâm lắm.”

Chủ đề kết thúc, thang máy trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng th ở dốc của Lotus.

Minh Phù nhìn xuống con chó ngồi ở gần chân Trần Tự Chu, cuối cùng cô không thể kiềm chế được và hỏi: “Tôi có thể sờ nó được không?”

Trần Tự Chu không nói có thể hoặc không thể: “Con chó này tính cách lớn, cô hãy tự hỏi nó.”

Minh Phù: “…”

Đây không phải là cố ý làm khó người khác sao.

Cô không biết nói ngôn ngữ của chó.

Thất vọng, cô rời mắt, kiềm chế không nhìn Lotus nữa.

Trần Tự Chu nhìn trên cửa thang máy phản chiếu dáng vẻ mất mát của người phụ nữ, bình tĩnh đá mông Lotus một cái.

Lotus nhanh chóng nhìn lên anh.

Trần Tự Chu nghiêng đầu sang một bên, Lotus lập tức đứng dậy từ dưới đất và di chuyển đến chân của Minh Phù, rồi đặt mông ngồi xuống, đầu lông xù cọ vào mu bàn tay cô.

Cảm giác mềm mại của lông đã làm Minh Phù giật mình, cô nhẹ nhàng “A…” một tiếng.

Trần Tự Chu nhíu mày, nhìn sang.

Người phụ nữ nửa bám vào thân, tay trắng trẻo sạch sẽ được đặt lên đầu của Lotus, mái tóc xoăn rối tung phía sau cô theo chuyển động của cô rơi xuống phía trước ngực, cô dùng tay để cột lại mái tóc, khóe miệng nhếch lên, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.

Làm cho người ta ngứa ngáy.

Trần Tự Chu tránh ánh mắt, nuốt nước bọt và lùi lại một bước, dựa vào tường của thang máy.

Một tiếng “ting”, thang máy đến tầng mười hai.

Minh Phù nhìn thấy Trần Tự Chu không di chuyển, cô quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông đứng đó, cúi đầu, môi căng ra một chút.

Minh Phù nhớ lại những gì Trình Lí nói ở dưới, cô do dự một chút, gọi anh: “Trần Tự Chu?”

Không có phản ứng.

Minh Phù chạm vào cánh tay của anh: “Trần Tự Chu?”

Sau hai giây, anh mới mở mắt một cách chậm rãi, nhìn vào mắt Minh Phù với một chút bất ngờ: “Có gì vậy?”

Giống như ở cấp ba mỗi lần Trần Tự Chu ngủ trong lớp học và Minh Phù gọi anh dậy.

Minh Phù buông tay, nhắc anh: “Đã đến rồi.”

Trần Tự Chu mới nhận ra cửa thang máy mở ra tầng mười hai rồi, anh nhắm mắt một lát, khi mở mắt lại, ánh mắt của anh đã rõ ràng hơn, từ trên tường đúng dậy: “Đi thôi.”

Giống như khi họ đi vào, Trần Tự Chu đứng ở cửa thang máy, để Minh Phù đi trước.

Khi ra khỏi thang máy, hai người đường ai nấy đi, Minh Phù đi đến cửa, rút ra chìa khóa từ túi và mở cửa.

Cùng với chìa khóa chuyển động của cô vang lên tiếng “ting” nhắc nhở mở khóa thành công bằng vân tay của nhà bên cạnh.

Khi đẩy cửa vào nhà, cô nhìn sang nhà bên cạnh một cái.

Cửa đã sắp đóng lại, chỉ còn lại một phần cổ tay của người đàn ông nắm cánh cửa.

Minh Phù mím môi, đóng cửa.

Cánh cửa của nhà bên cạnh cũng đóng lại sau lưng cô.

Lotus vừa vào nhà đã bắt đầu chạy loạn khắp phòng, miệng gào khóc.

Trần Tự Chu nhìn vào đồng hồ treo trên tường.

Đã đến lúc cho nó ăn.

Anh đến chiếc ổ chó đã chuẩn bị cho Lotus, đổ thức ăn ra.

Lotus ăn hai miếng, nhìn lên anh, rồi lại r3n rỉ hai tiếng.

Trần Tự Chu đứng lên, mặt không thay đổi nhìn nó một chút: “Hôm nay không có thịt ăn.”

Lotus nghiêng đầu, lỗ tai run lên, làm như không hiểu.

“Sau này nếu hù cô ấy nữa, thì đừng vào nhà nữa.”

Lotus gào một tiếng, đuôi vểnh lên và rơi xuống, cắm đầu ăn thức ăn.

– 

Cư dân ở Thiên Thông Uyển đều là nhân viên văn phòng, khu vực xung quanh khu phố đã được xây dựng thương mại hóa, trang thiết bị đầy đủ, ra khỏi cổng khu phố, đi về phía nam khoảng ba trăm mét có một siêu thị chuỗi lớn.

Sau khi về nhà thay đổi trang phục thoải mái, Minh Phù cùng Đào Lộ ra ngoài siêu thị mua nguyên liệu cần thiết cho bữa lẩu.

Công việc chọn rau củ này Đào Lộ không làm được, vì vậy việc mua sắm luôn do Minh Phù đảm nhiệm, còn Đào Lộ thì kéo xe đẩy.

Nhìn Minh Phù đưa từng hộp thịt bò thịt dê cuộn vào xe đẩy, Đào Lộ nuốt nước bọt, “Gần đây cậu có áp lực công việc lớn không?”

Minh Phù đứng trước ngăn lạnh, tìm kiếm xem cần thêm gì, “Không có gì đâu, không lớn.”

“Vậy cậu mua nhiều đến vậy làm gì, hai chúng ta không thể ăn hết.” Đào Lộ nói, “Mình cứ tưởng cậu muốn biến nỗi buồn thành thèm ăn chứ.”

Minh Phù nhìn vào xe đẩy, “Vẫn ổn, không nhiều lắm.”

Nói rồi, cô lại đưa vào xe đẩy bốn hộp thịt bò tươi.

Đào Lộ nhìn thấy nhãn giá dán trên hộp, một ngụm trà sữa sặc vào cổ họng, cô ấy ho hai tiếng, “Cậu đã giàu chưa? Mua thịt hai trăm một miếng.”

Minh Phù quay đầu nhìn cô ấy, “Đây không phải là để mừng cậu nhận tiền thù lao sao.”

Đào Lộ lùi lại hai bước, mặt đầy nỗi sợ hãi, “Nhưng cũng không phải để mừng như thế, cậu nhổ lông cừu cũng không thể giết cừu được.”

“Mình trả tiền.”

Đào Lộ lập tức phản hồi, cười nịnh nọt, há miệng tâng bốc: “Luật sư Minh thật sự là người xinh đẹp tốt bụng, đúng là thiên thần giáng trần, thành tựu lớn nhất của cuộc đời mình là có thể làm bạn với cậu.”

Minh Phù cười, “Đủ rồi, đi đây, đi thanh toán.”

Hôm nay siêu thị khá đông người, việc xếp hàng mất một chút thời gian, khi ra khỏi siêu thị, bầu trời đã bắt đầu tối dần, hình dạng của mặt trăng bắt đầu hiện lên trên bầu trời.

Minh Phù và Đào Lộ mỗi người cầm một túi đầy đủ hàng và đi về nhà.

“Biên tập viên của mình hôm nay nói với mình có nhà xuất bản quan tâm đ ến cuốn sách của mình, nhưng muốn mình xóa bỏ những đoạn thịt trong đó, mình từ chối ngay lập tức, bởi vì một cuốn tiểu thuyết lãng mạn không có những chi tiết đó là không hoàn chỉnh!” Đào Lộ nhiệt tình kể lại tuyên bố quyết liệt của mình với Minh Phù, nhưng rồi ngừng lại, giọng điệu đột nhiên yếu đi: “Nhưng họ trả giá quá cao, mình thật sự không thể từ chối, tiền tài thật sự có sức cám dỗ.”

Ăn xong miếng kem cuối cùng, Minh Phù ném rác vào thùng rác ở cửa, an ủi cô ấy: “Xóa bỏ cũng được, ăn quá nhiều thịt cá, thỉnh thoảng cũng nên ăn rau xanh để cân bằng một chút.”

“Mình cũng nghĩ vậy, vì vậy chiều nay mình đã sửa lại một nửa bản thảo rồi.” Đào Lộ cười khúc khích, rồi thở dài: “Mình đã sống 26 năm mà vẫn chưa có cuộc sống tình d*c, nhưng các nhân vật trong tiểu thuyết của mình thì lại có cuộc sống tình cảm phong phú. Khó chấp nhận, thật sự là khó chấp nhận.”

Minh Phù bình tĩnh tiếp tục an ủi: “Mình cũng chưa có, cùng chịu đựng với cậu.”

Đào Lộ làm ra vẻ “Ồ” một tiếng: “Tâm hồn mình đã được an ủi đôi chút.”

Thang máy đến tầng một, hai người bước vào.

Minh Phù nhấn tầng, cửa thang máy từ từ khép lại.

Chỉ có hai người trong thang máy, Đào Lộ không có gì phải e dè, ghé sát Minh Phù thì thầm: “Bé Phù, tớ nghĩ người đàn ông nào cưới được cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc, vừa trắng vừa mềm, hehe.”

Cô ấy vừa nói dứt lời, cửa thang máy vốn chỉ còn một khe hở lại từ từ mở ra.

Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần đen như trước, tay áo xắn đến khuỷu tay, trông đơn giản mà kiêu ngạo.

Chỉ là tay anh lại cầm một chiếc túi nilon từ cửa hàng tiện lợi, không hợp với khí chất của anh lắm.

Anh thấy hai người trong thang máy cũng không phản ứng gì, bước vào đứng trước họ.

Minh Phù đứng sau Trần Tự Chu, ánh mắt dừng lại ở chiếc túi nilon trong suốt đó.

Bên trong có mấy thùng mì ăn liền.

Cô cau mày.

Người này mang tất cả mì từ cửa hàng tiện lợi về nhà sao?

Đang suy nghĩ, cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt, bên tai nghe thấy giọng Đào Lộ kìm nén nhưng phấn khích: “Đẹp trai quá! Bé Phù nhìn kìa! Cực kỳ đẹp trai!”

Minh Phù theo phản xạ nhìn Trần Tự Chu, thấy tai nghe Bluetooth trong tai anh, cô nhẹ nhàng thở phào.

Đào Lộ vẫn hưng phấn hét nhỏ: “Vai rộng eo thon chân dài, da trắng mặt đẹp lại có chút nghịch ngợm, tập hợp đủ các đặc điểm của nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn, còn có cả yết hầu này, thật tuyệt vời.”

Cô ấy giơ tay che tai Minh Phù, nói bằng giọng tức giận: “Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết và lướt mạng của tớ, đàn ông có yết hầu nhô ra đều rất giỏi trong chuyện đó.”

Mắt Minh Phù không tự chủ đi theo lời của Đào Lộ, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của anh.

Rồi cô thấy nó nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.

Cô hoảng hốt quay đi chỗ khác, nhưng lại gặp ánh mắt anh phản chiếu trong cửa thang máy.

Ánh mắt của anh không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ bình thản nhìn cô qua cửa thang máy.

Giống như anh đã đứng đó từ lâu, chờ cô nhìn lại.

Cảm giác như mình là kẻ bi3n thái đang nhìn trộm.

“Ầm” một tiếng, mặt Minh Phù lập tức đỏ bừng lên.

Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí nghĩ rằng Trần Tự Chu đã nghe thấy những gì họ nói.

Cô lập tức cúi đầu, nắm tay Đào Lộ: “Lộ Lộ, đừng nói nữa.”

Đào Lộ ngày nào cũng đóng cửa ở nhà, nhưng lại là người rất hoạt bát, dựa vào việc người đàn ông đang nhìn điện thoại và đeo tai nghe, cô ấy vẫn dán mắt vào anh theo nguyên tắc người đẹp trai gặp một lần là ít đi một lần.

Tất nhiên cũng không thấy mặt đỏ của Minh Phù.

Một lúc sau cảm thấy đã nhìn đủ, Đào Lộ rời mắt, lại cảm thán: “Thật hy vọng hàng xóm của chúng ta cũng đẹp trai như vậy, để sự chịu đựng một tháng qua của mình không uổng phí.”

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở.

Trần Tự Chu bước ra trước.

Lúc này Đào Lộ mới nhận ra anh chưa nhấn tầng, phát hiện ra anh sống ở nhà bên cạnh càng khiến cô ấy phấn khích, quên mất việc kiểm soát âm thanh, một tiếng “Đm” bật ra: “Bé Phù, giấc mơ của cậu thành hiện thực rồi! Trai đẹp sống ngay bên cạnh chúng ta!”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lotus: Con đường theo đuổi vợ của chủ nhân dài dằng dặc, còn tôi thì đúng là kẻ bất lương.

Chó chăn cừu Blue Bay hiện đang trong giai đoạn nuôi dưỡng, trên toàn cầu chỉ có chưa đến năm mươi con, chưa lưu thông trong nước, đúng là thuần chủng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK