Minh Phù cũng không trông cậy vào Trần Tự Chu có thể nói ra điều gì nghiêm túc từ miệng anh, cô gỡ tay anh đặt trên eo mình ra rồi từ trên người anh đi xuống.
Tư thế ngồi quỳ duy trì quá lâu, khi cô cử động, chân cong cảm thấy không thoải mái, cô cử động cứng nhắc, nhíu mày.
Trần Tự Chu đỡ cô: “Xuống làm gì, cứ ngồi đi.”
Minh Phù nhéo mu bàn tay anh: “Không, anh mau nghe điện thoại đi.”
Lotus đúng lúc ngậm điện thoại của Trần Tự Chu mang đến, trên đầu vẫn còn trùm tấm chăn xám.
Minh Phù đưa tay gỡ tấm chăn xuống, gấp gọn và đặt lên ghế sô pha.
Một tay Trần Tự Chu nghịch điện thoại, tay kia xoa bóp chân cho Minh Phù, video vừa bắt đầu, khuôn mặt của Tang Ngâm hiện lên ngay lập tức.
“Trần Tự Chu! Em và Minh Phù làm hòa rồi à?”
Nghe thấy giọng nói đó, Minh Phù ngước mắt nhìn.
Trần Tự Chu nghiêng điện thoại về phía Minh Phù để cô có thể nhìn rõ màn hình, nhưng góc này lại khiến Tang Ngâm không nhìn thấy Minh Phù.
Anh hỏi Tang Ngâm: “Sao chị biết?”
“Nghe mẹ nói mà, nhưng mẹ không nói thẳng. Hôm qua về nhà cũ ăn cơm, mẹ nói với chị rằng em mang cô gái khiến em sống mơ mơ màng màng kia đến gặp bà, nghe là chị đoán ra ngay là Minh Phù.”
Minh Phù không nói gì, hơi há miệng.
Sống mơ mơ màng màng… có quá phóng đại không.
Trần Tự Chu xùy một tiếng: “Từ này là chị bịa ra chứ gì.”
Anh vừa nói vừa kéo chân còn lại của Minh Phù lên đùi mình và tiếp tục xoa bóp.
“Chị nói sai à? Lúc đó em cũng gần như vậy mà.” Tang Ngâm nói: “Em mau giao Wechat của Minh Phù cho chị, chị đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô ấy trên WeChat cũ mà cô ấy không trả lời, chắc là đổi rồi.”
Trần Tự Chu quay đầu nhìn Minh Phù, nhướng mày ra hiệu.
Là hỏi cô có đưa không.
Minh Phù dịch người lại gần, nửa khuôn mặt xuất hiện trước ống kính: “Tang Tang.”
Trần Tự Chu đưa điện thoại cho cô, hai tay tập trung xoa bóp chân cho cô.
Tang Ngâm “Ồ” lên: “Bé Phù, cậu và Trần Tự Chu ở cùng nhau à, tiến triển nhanh thế, đã sống chung rồi.”
“Không phải.” Minh Phù vội vàng giải thích: “Anh ấy ở ngay cạnh nhà mình, mình chỉ qua ngồi một lát, không phải sống chung.”
Nghe vậy, tay Trần Tự Chu xoa chân cô mạnh hơn một chút.
Minh Phù né theo bản năng: “Nhột, anh đừng bóp nữa.”
“Bóp gì mà bóp?” Giọng Tang Ngâm bỗng cao lên, lông mày hưng phấn nhướng lên: “Hai người đang làm gì vậy, đang video đừng có làm bậy, cẩn thận bị khóa tài khoản.”
Một luồng hơi nóng xông thẳng vào đầu, Minh Phù đỏ mặt phủ nhận: “Không, không có, cậu đừng nghĩ lung tung.”
Nói xong, cô thấy có một bóng người lướt qua sau lưng Tang Ngâm.
Nhìn giống như một người đàn ông.
Cô lẩm bẩm: “Tang Tang, phía sau cậu…”
“Phía sau? Phía sau làm sao vậy?” Tang Ngâm vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, “À, đó là anh trai của Trần Tự Chu, mình kết hôn với anh trai của cậu ấy.”
Lời Tang Ngâm vừa dứt, một giọng nam trầm ấm từ ngoài khung hình vang lên: “Anh không có tên sao?”
“Nói tên anh thì Minh Phù cũng không biết là ai.”
Minh Phù thấy Tang Ngâm quay mặt sang chỗ khác, vài giây sau quay lại đối diện màn hình, giọng không mấy tình nguyện nhưng có vẻ hơi phấn khích: “Được rồi, mình sẽ giới thiệu lại, mình đã kết hôn với Hoắc Nghiên Hành, Hoắc Nghiên Hành là anh ruột của Trần Tự Chu, cũng là chồng mình.”
Nói xong, cô ấy lại quay mặt đi: “Bây giờ được chưa? Chồng yêu.”
Minh Phù không thấy rõ chuyện gì xảy ra bên phía Tang Ngâm, nhưng sau khi hỏi xong những lời này, cô ấy cuối cùng cũng ổn định lại đầu, không quay qua quay lại nữa.
Tang Ngâm hỏi cô: “Bé Phù, cậu đã đổi Wechat phải không? Sau này mình không thể liên lạc với cậu.”
Sau khi rời khỏi thủ đô, Minh Phù đã đổi số điện thoại và Wechat mới, chỉ duy trì liên lạc với Trịnh Nhan Hương, những người liên quan đến Trần Tự Chu, cô đều tránh hết.
Ngay cả Tang Ngâm cũng cắt đứt liên lạc.
Bây giờ nghĩ lại, làm vậy thật sự là tổn thương người khác.
Tang Ngâm lúc đó đối xử với cô cũng rất tốt.
“Xin lỗi Tang Tang, lúc đó mình không nói với cậu.”
“Cậu xin lỗi gì chứ, không phải lỗi của cậu.” Tang Ngâm không sao cả xua tay: “Nếu có trách thì trách Trần Tự Chu, ai bảo cậu ấy lúc đó không tốt với cậu, nếu là mình thì mình cũng không liên lạc với người bên cạnh cậu ấy, nghe thấy tin tức cậu ấy là đã sốt ruột rồi.”
Minh Phù vẫn bảo vệ Trần Tự Chu: “Mình cũng có lỗi, không hoàn toàn là do anh ấy.”
Lời vừa dứt, tay cô bị anh kéo lại và cắn một cái.
Đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay cô.
Cảm giác ướt át, tê dại.
Minh Phù hít một hơi.
Cố gắng giãy ra.
Móng tay cào qua cằm anh, Trần Tự Chu “Shhh” lên một tiếng.
Vẫn đang video với Tang Ngâm, Minh Phù xấu hổ không chịu nổi, vội vàng nói vài câu rồi tắt máy.
Trần Tự Chu lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Sao lại cào người ta thế.”
“Đáng đời.” Ngữ khí Minh Phù có chút bực: “Ai bảo anh cắn em.”
“Chỉ cắn tay thôi mà, có phải cắn chỗ khác đâu.”
“Anh có thể đứng đắn một chút không.”
“Không thể.” Trần Tự Chu dường như không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào, trả lời vô cùng thản nhiên: “Với bạn gái mình thì không đứng đắn được.”
Hai chữ “bạn gái” như chiếc bình chữa cháy, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong lòng Minh Phù.
Cô dừng lại một chút, ghé sát xem cằm anh: “Đau không?”
Một chút sức lực của cô gái nhỏ không khác gì móng vuốt mèo, nhưng Trần Tự Chu trước mặt Minh Phù không biết thế nào là sĩ diện, làm bộ thở dài: “Đau chứ, móng tay em sắc như dao.”
“Đâu có nghiêm trọng thế.”
Minh Phù lẩm bẩm một câu.
Trần Tự Chu rũ mắt nhìn Minh Phù đang ghé vào trước mặt anh, “Em hôn anh một cái là anh không đau nữa.”
Minh Phù sao có thể không biết anh đang giả vờ, nhưng da anh trắng, nhìn gần thấy rõ vết trầy đỏ nhạt trên cằm do cô cào.
Nghĩ một chút, cô đặt tay lên vai anh rồi nhẹ nhàng chạm môi vào cằm anh.
Đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ chạm vào, hương hoa dành dành nhẹ nhàng lan tỏa vào mũi Trần Tự Chu. Đầu lưỡi anh đỡ đỡ sau răng hàm, tay tự động vòng quanh eo cô lần nữa, kéo cô vào lòng mình: “Có thể mua một tặng một không? Lại hôn lên trên một cái nữa.”
“Không được.”
Người này cũng rất biết được voi đòi tiên.
Còn mua một tặng một nữa.
Minh Phù gỡ tay anh ra, rời khỏi ghế sô pha: “Em phải về rồi.”
“Được thôi.”
Trần Tự Chu cũng không ép, chủ yếu là anh không chắc nếu Minh Phù thật sự hôn thêm, anh có thể kiềm chế được không.
Dù gì cũng vừa mới xác định quan hệ, không thể tiến quá nhanh.
Minh Phù nghi ngờ nhìn anh một cái, không ngờ anh lại dễ nói như vậy.
“Sao vậy? Thấy anh không giữ em lại thì thất vọng à?” Trần Tự Chu cúi người sát mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp: “Hay là em dọn sang ở chung?”
Minh Phù nghĩ mình khá bị thu hút bởi ngoại hình, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Tự Chu đột nhiên phóng đại trước mắt, đầu cô trống rỗng trong một khoảnh khắc.
Khi phục hồi tinh thần lại, cô hoảng hốt tránh ánh mắt của anh, đẩy anh một cái: “Không muốn.”
Trần Tự Chu từ từ đứng thẳng người, hừ một tiếng.
Anh đi theo sau cô ra cửa.
Minh Phù ra đến cửa, ngăn anh tiếp tục đi theo: “Anh đừng ra nữa, chỉ có mấy bước thôi.”
“Được, anh nhìn em vào nhà.”
Minh Phù đi được hai bước về phía nhà mình, rồi dừng lại, quay lại hôn nhanh lên môi Trần Tự Chu.
Nhỏ giọng chúc một câu “Ngủ ngon” rồi vội vã quay đi.
Trần Tự Chu bất ngờ bị hôn trộm, ngơ ngác một chút, sau đó giơ tay chạm vào môi mình, “Minh Phù.”
“Hả?” Minh Phù đã mở cửa chuẩn bị vào, nghe Trần Tự Chu gọi mình, quay lại nhìn: “Sao vậy?”
Người đàn ông lười biếng dựa vào khung cửa, cười quyến rũ: “Em sẽ đồng ý thôi.”
–
Tang Ngâm biết Minh Phù và Trần Tự Chu làm hòa, ngày hôm sau liền tổ chức một buổi gặp mặt.
Những nơi mà đám con nhà giàu thường lui tới chỉ có vài chỗ, Tang Ngâm rất khéo léo chọn địa điểm là quán bar mà Minh Phù và Trần Tự Chu đã giải quyết hiểu lầm.
Minh Phù vì phải gặp một khách hàng đột xuất nên ở lại văn phòng luật thêm một chút, để Trần Tự Chu đi trước.
Quán bar Tang Ngâm đặt không chỉ giống hệt hôm đó, mà vị trí chỗ ngồi cũng giống y chang.
Khi Trần Tự Chu đến quán bar, ngoài Minh Phù ra thì mọi người gần như đã đến đủ.
Trịnh Nhan Hương cũng ở đó.
Thấy anh bước vào thong thả, Trình Lí ngồi trên ghế sô pha trêu chọc: “Thế nào, cậu Trần, vị trí này có quen không?”
Trước khi anh đến, Trình Lí đã kể lại chi tiết “gió tanh mưa máu” xảy ra ở chỗ ngồi này tối hôm đó cho Tang Ngâm và mọi người nghe.
Bây giờ nghe anh ta nói vậy, mọi người cũng theo đó mà hùa theo.
“Chẳng phải nên bao cả chỗ ngồi này dài hạn sao, đây là chỗ ngồi chứng kiến cậu Trần ôm người đẹp về nhà.”
“Đúng vậy đúng vậy, đây là chỗ ngồi chứng kiến tình yêu của cậu Trần, không thể để người khác ngồi nữa.”
“Một tuần trước cậu Trần còn ngồi đây buồn bã, một tuần sau đã tươi tắn trở lại.”
“Các cậu là đồ ngốc à?”
Trần Tự Chu liếc nhìn bọn họ một vòng, bước tới chỗ ghế sô pha mà Minh Phù đã ngồi lần trước và ngồi xuống.
Trình Lí tiện “Ồ” một tiếng: “Xem cậu Trần của chúng ta kín đáo thế nào, chuyên chọn chỗ ngồi mà cô vợ nhỏ của mình đã ngồi.”
“Con mẹ nó hôm nay cậu bị làm sao thế?” Trần Tự Chu đá anh ta một cái: “Nói mãi không ngừng.”
“Sao? Cậu không thích nghe à.” Trình Lí không chút nể tình vạch trần anh: “Cậu không thích nghe mà sao khóe miệng cậu vểnh cao như vậy làm gì.”
Trần Tự Chu cười mắng: “Cút đi.”
Đám người này bình thường đều quen chơi với bọn họ, cấp ba lăn lộn cùng một chỗ, Trương Lập cũng ở trong đó.
Biết tâm trạng Trần Tự Chu hiện tại tốt, trêu chọc một câu lại một câu
Trình Lí là anh em có quan hệ thân thiết nhất với Trần Tự Chu, hãm hại anh lại càng không lưu tình, chơi xỏ anh không chút nể tình.
Anh ta lập tức mở một chai rượu và đặt trước mặt Trần Tự Chu.
“Uống đi, rượu mừng thoát ế.” Trình Lí chỉ vào chai rượu: “Không quên chứ?”
Là người từng bị Trần Dư Chu “cướp đoạt tình yêu” năm xưa, Trương Lập khơi gợi bầu không khí một cách điên cuồng: “Không thể quên được chuyện này, hồi đó chúng ta đã uống say mèm, anh Tự chỉ là một bông hoa độc nhất vô nhị.”
Khi còn nhỏ và hội chứng tuổi dậy thì, đám bạn này đã nghĩ ra trò này, ai thoát ế thì phải uống một chai rượu. Hồi đó, Trình Lí và vài người khác thay người yêu như thay áo nên uống không ít, nhưng Trần Tự Chu thì chưa bao giờ phải uống.
Nhiều năm trôi qua, bọn họ không còn thời gian rảnh rỗi như thời đi học, không thường xuyên tụ tập nên quy tắc này đã trở thành quá khứ, vậy mà hôm nay Trình Lí lại khơi lại trò này.
Trần Tự Chu dựa vào lưng ghế sô pha, không chút nao núng: “Người yêu của tôi không thích tôi uống rượu.”
Trịnh Nhan Hương vốn luôn ở bên cạnh xem trò vui, vừa nghe Trần Tự Chu nói vậy, nhảy ra khuyên nhủ: “Thế thì thôi đi, bé Phù không thích thì đừng để cậu ấy uống.”
“Cậu nghe cậu ta ở đó đánh rắm à, cậu ta cố tình nói vậy thôi.” Trình Lí giải thích với Trịnh Nhan Hương rồi quay lại nhìn Trần Tự Chu, gõ chai rượu xuống bàn: “Không thích gì chứ, biết cậu có người yêu rồi thì đừng có khoe nữa, mau uống đi.”
Sự thật bị vạch trần, Trần Tự Chu không những không xấu hổ mà còn cười đắc ý: “Biết là được rồi.”
Tang Ngâm xoa xoa cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Buồn nôn chết mất, cậu hai Trần giờ trông như con công đang khoe mẽ, lòe loẹt quá.”
Trần Tự Chu không nói gì, cầm chai rượu mà Trình Lí mở, ngửa đầu lên uống cạn.
Hôm nay là thứ sáu, quán bar không giống lần trước, không tổ chức gì buồn bã trước nửa đêm, nơi này đã sớm sôi động.
Âm nhạc vui tươi và náo nhiệt làm chấn động điếc cả tai, những làn sóng nhiệt liên tiếp dâng trào, tiếng reo hò của mọi người hết đợt này đến đợt khác vang lên không ngớt.
Uống hết chai rượu, Trình Lí và mọi người không ép Trần Tự Chu nữa.
Khởi đầu như vậy, không khí càng thêm náo nhiệt.
Đám bạn của họ đã trải qua không ít lần ăn chơi trong quán bar, không có giới hạn, chơi trò thật hay thách chẳng cần phải rút thẻ, mà trực tiếp chỉ định nội dung.
Trừ Trần Tự Chu và Tang Ngâm đã có gia đình, những người khác đều bị chỉ định làm những việc khá táo bạo.
Trình Lí và Trịnh Nhan Hương thậm chí còn có một màn hôn nồng nhiệt dài ba phút.
Tửu lượng của Trần Tự Chu khá tốt, nhưng từ khi đi làm anh hầu như không uống, lo sợ bệnh viện có việc đột xuất gọi về, vừa rồi uống một chai rượu đột ngột thế này, anh có chút không quen.
Anh tựa đầu vào ghế sô pha, nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại ra ngoài gọi cho Minh Phù.
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai đứng dưới đèn đường trước cửa quán bar, thu hút ánh nhìn của nhiều phụ nữ đi ngang.
Trần Tự Chu không để ý, ngậm điếu thuốc trong miệng, điện thoại áp vào tai chờ Minh Phù bắt máy.
Vài giây sau, tiếng “tút” ngắt, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái truyền vào tai anh: “Có chuyện gì vậy anh?”
Anh không kìm được nụ cười, giọng nói pha chút men rượu trở nên mơ hồ: “Em chưa đến à?”
“Em đang đi đây.” Minh Phù nghe giọng anh khác thường, hỏi: “Anh uống rượu à?”
“Một chút, bọn họ rót.” Trần Tự Chu kéo dài giọng, vô cùng dây dưa triền miên: “Em không ở đây, chẳng ai chống lưng cho anh cả.”
Trong tai Minh Phù, giọng anh như đang làm nũng.
Còn có chút uất ức.
Dù biết rằng phần lớn là anh đang giả vờ đáng thương, nếu anh không muốn, chắc chắn nhóm người đó không dám ép anh uống thật, nhưng lòng Minh Phù vẫn mềm đi, dỗ dành anh: “Em đang xuống lầu đây, sẽ đến ngay, anh đợi một chút nhé.”
“Đợi bao lâu?” Trần Tự Chu bắt đầu lấn tới: “Anh muốn thời gian cụ thể.”
Minh Phù mới chỉ thấy Trần Tự Chu uống rượu hai lần, hôm nay là lần thứ ba.
Cô phát hiện mỗi lần Trần Tự Chu uống rượu xong đều trở nên rất khó chịu.
“Hai mươi phút.” Cô ước chừng thời gian: “Hai mươi phút là đến nơi.”
“Được, vậy anh sẽ tính giờ.” Trần Tự Chu đặt điều kiện: “Muộn một phút thì phải hôn anh một cái.”
“…”
Sau vài giây im lặng, Trần Tự Chu nghe thấy cô gái nhỏ cứng rắn thốt ra hai chữ “cúp máy”, rồi tiếng bận tút tút vang lên từ đầu dây bên kia.
Anh đặt điện thoại giữa mày, cười không thành tiếng.
Trần Tự Chu hút hết điếu thuốc rồi xoay người vào trong.
Khi đi qua một bàn, ánh đèn trên sân khấu quét qua, Trần Tự Chu thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc.
Anh không mấy để tâm, nhưng khi đi ngang qua họ, anh nghe thấy tên của Minh Phù.
Họ nói rất lớn, có vẻ đã uống khá nhiều.
Bước chân dừng lại, lại nhìn sang.
Có lẽ không trùng hợp như vậy là trùng tên cùng họ.
Trần Tự Chu híp mắt cẩn thận quan sát gương mặt quen thuộc kia một lúc, cuối cùng nhớ tới anh ta hình như là anh kế của Minh Phù.
Quán bar đông đúc, ánh sáng tối tăm, không ai chú ý đến Trần Tự Chu đứng bên cạnh.
Anh không nghe thấy những gì họ nói trước đó, chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh Dương Minh hỏi anh ta: “Có quen biết không?”
Dương Minh liếc nhìn bức ảnh của người phụ nữ trên điện thoại, khinh thường giễu cợt: “Là đứa con riêng mà mẹ kế tôi mang đến, con đ ĩ nhỏ đó, nhưng nhìn cũng ngon, ngực cũng to, năm đó tôi suýt nữa đã lên giường với nó, sau đó thì —”
Lời tục tĩu trong miệng Dương Minh còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” của thủy tinh vỡ vang lên bên tai, trước mắt tối sầm lại, có thứ chất lỏng ấm áp chảy dọc xuống trán.
Mọi người xung quanh đều bàng hoàng trong giây lát, chỉ còn đứng dậy tránh những mảnh thủy tinh văng ra bốn phía theo bản năng.
Những năm qua Dương Minh chìm đắm trong vòng tay phụ nữ, dính phải không ít thứ bẩn thỉu, cơ thể sớm đã suy nhược.
Trần Tự Chu nắm cổ áo anh ta, lôi ra khỏi ghế sô pha, tay cầm chai rượu vỡ một nửa dí vào cằm Dương Minh, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào da, chất lỏng ấm áp đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy sợ hãi.
Trần Tự Chu như không nhìn thấy, ngồi xổm bên cạnh Dương Minh, đẩy mảnh thủy tinh sâu hơn vào da anh ta, một tay bóp cổ anh ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một thứ chết chóc: “Vừa nói gì, lặp lại lần nữa.”
Dương Minh vì thiếu oxy mà mặt đỏ bừng, cổ họng bị Trần Tự Chu bóp chặt, đừng nói là một câu, ngay cả một chữ cũng không thốt ra nổi.
Mọi người xung quanh đều bị dọa sợ, quán bar chỉ còn lại tiếng nhạc sôi động từ DJ, không còn nghe thấy tiếng người huyên náo.
Người ngồi cùng ghế dài với Dương Minh phản ứng kịp thời, lập tức tiến tới.
“Mẹ nó mày là ai?”
Có người cầm chai rượu đập vào sau đầu Trần Tự Chu, chưa kịp chạm vào anh, eo đã bị đá đau, ngã ngồi xuống đất.
Tang Ngâm bước tới tát vào mặt anh ta: “Mẹ nó ai cho mày gan đánh lén sau lưng.”
Đánh xong cô ấy phủi tay, mắng một câu: “Mặt mũi gì mà dày như thế.”
Tang Ngâm liếc nhìn Trần Tự Chu: “Làm gì thế hả cậu nh ỏ Trần, yên ổn không muốn lại muốn gây chuyện, đã lớn rồi mà còn như vậy.”
Hàng ghế dài của bọn họ không xa chỗ này, bọn Trình Lí nghe được động tĩnh cũng xúm lại.
Nhìn thấy Dương Minh gần như đã ngất xỉu, Trình Lí lao đến bên cạnh Trần Tự Chu, cố gắng mở tay anh: “Đm, con mẹ nó cậu định giết anh ta à, buông tay đi!”
Trần Tự Chu dường như không phát giác, không nhúc nhích.
“Cậu đang yên đang lành mà phát điên cái gì vậy, lát nữa Minh Phù tới tôi làm sao ăn nói với cô ấy đây?” Trình Lí vừa dùng sức gỡ tay anh vừa lấy Minh Phù ra ép anh: “Buông tay đi anh trai, tôi phục rồi.”
Khi nghe hai chữ “Minh Phù”, cảm xúc không kiểm soát của Trần Tự Chu dần trở lại.
Anh buông tay, hung hăng quăng đi, đầu của Dương Minh đập mạnh vào gạch sàn nhà.
Nửa chai rượu còn lại được ném xuống mặt đẩt, Trần Tự Chu đứng dậy, không nói một lời và ra ngoài.
–
Bên kia đường vành đai hai, tối nay có tai nạn giao thông, Minh Phù bị kẹt đường một lúc, đã vượt quá khoảng thời gian 20 phút mà cô đã nói với Trần Tự Chu.
Nhớ đến yêu cầu vô lại của người đàn ông đó, khuôn mặt của Minh Phù không tránh khỏi đỏ ửng.
Ngã tư phía trước là đèn đỏ, Minh Phù khẽ đạp thắng xe dừng lại, chuông điện thoại không kịp đề phòng vang lên.
Cô nghĩ đó là cuộc gọi từ Trần Tự Chu, lấy ra và nhìn, là một số lạ.
Cô nhấc máy: “Alo? Xin chào.”
“Chào em dâu, anh là Hoắc Nghiên Hành.” Người đàn ông lời ít ý nhiều, nói thẳng ý đồ gọi đến: “Trần Tự Chu hiện đang ở đồn cảnh sát.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Phù: Tôi chỉ trễ vài phút thôi, sao anh ấy lại chạy đến đồn cảnh sát chứ.