• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con đói.” Tuệ Nghiên xoa xoa bụng nhỏ.

“Ấy chết, ma ma quên mất. Để ma ma đi lấy cháo cho con.” Sở Y vội vã chạy xuống bếp. Thức ăn bình thường của cô là do chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, người trực tiếp chế biến là dì Trần mà Dương Kha rất tin tưởng. Thỉnh thoảng Sở Y cũng tự tay xuống bếp làm đồ ăn. Thức ăn hương vị không tồi, nhưng bãi chiến trường mà cô ấy để lại khiến người hầu phát khóc. Hơn nữa Dương Kha không muốn Sở Y bị thương khi làm bếp, quy định mỗi tháng chỉ được xuống bếp một hai lần. Có khi Tuệ Nghiên trộm nghĩ, có khi nào là do pa pa sợ ma ma phá hỏng bếp hay không.

“Chăm con tốt như vậy, dinh dưỡng đều đi đâu cả rồi?”

Hắn đưa cô lên cao, Tuệ Nghiên thích thú cười khanh khách, không trả lời hắn.

“Thông minh hơn người khác, nhưng lại nhỏ con hơn người ta. Không sợ sau này bị bắt nạt à?”

Hắn giả vờ than thở. Nhưng hỏi cô mấy cái này làm gì? Vấn đề không nằm ở cô được hay không?

“Có pa pa.” Đúng vậy nha, có pa pa chống lưng cho cô. Nếu cô nhớ không nhầm, kiếp trước mỗi lần Nhã Tịnh bị người ta bắt nạt hắn đều sẽ ra mặt giải quyết, giúp cô ta giải quyết kha khá vấn đề.

Khóe môi Dương Kha có nụ cười nhạt.

“Ngoan lắm, có pa pa chống lưng cho con.”

“Có con nữa. Con với anh hai sẽ bảo vệ Nghiên Nghiên.” Dương Khanh hồ hởi cười. Vẫn chỉ là đứa trẻ con bốn năm tuổi, nhưng lời nói chứa đầy hứa hẹn.

“Sao lại lên đây? Anh hai con đâu?” Hắn tưởng đã để hai anh em đi gặp mấy tiểu thiếu gia nhà khác. Nói gì thì nói, tuy Dương thị thực lớn mạnh, nhưng cũng không thể cô độc giữa thương trường. Hắn không đủ năng lực để biến công ty thành một con hổ đơn độc giữa cánh rừng đầy cạm bẫy, chỉ cần sơ hở một chút liền bị bầy sói dữ xâu xé. Muốn phát triển vững mạnh thì việc hợp tác là cần thiết, quan trọng là làm sao giữ được mối quan hệ không bị biến chất thành lợi dụng lẫn nhau. Từ đó suy ra, để trẻ con làm bạn với nhau là có lợi nhất. Trẻ con với trẻ con, hợp thì chơi không hợp thì thôi, sẽ không mưu tính nhiều như người lớn. Mối quan hệ hợp tác hòa bình vui vẻ cũng sẽ dần hình thành dựa trên quan hệ của đám trẻ. Còn lại những người khác thì hợp tác dựa trên thái độ và suy tính sau lần hợp tác đầu tiên. Đó là cách mà Dương thị làm việc từ trước tới nay. Tuy nghe qua có vẻ chủ quan vì để trẻ con quyết định việc làm ăn giữa hai nhà. Nhưng trẻ con cũng có cái lợi của trẻ con, chính là sự vô ưu và tinh tế trong nhận thức. Chúng có thể dễ dàng nhận ra đối phương có thiện ý với mình hay không, cũng dễ dàng bóc trần sự giả dối chỉ bằng vài ánh mắt. Hơn nữa, những đứa trẻ kia tương lai sẽ là người thừa kế hoặc giữ một vai trò nhất định trong công ty, đây là xác lập quan hệ từ bé. Dù sao có thêm một người bạn vẫn hơn là một kẻ thù.

Đương nhiên khi hai anh em Dương quen biết một người bạn, Dương Kha sẽ sàng lọc qua một lần.



“Anh hai đang ở cùng anh Luân.”  Cố Phiến Luân tương lai là người thừa kế Cố gia, là bạn từ nhỏ của Dương Lâm. Tên này gia thế tốt, tính tình cương trực thẳng thắn, cả cha và mẹ đều là quân nhân, Cố gia có truyền thống quân đội lâu đời. Cho nên hắn mới yên tâm để Dương Lâm kết giao bạn bè.

“Vậy sao con lại chạy lên đây?”


Sở Y trở lại cùng một bát cháo. Sảnh tiệc bên dưới lúc này đã náo nhiệt như cũ, không vì chuyện vừa nãy của Thẩm Nhã Hương mà phân tâm. Dương Kha ngồi lên sofa, để bát cháo lên bàn, thổi từng muỗng đút cho Tuệ Nghiên ăn. Cô đương nhiên sẽ không từ chối, ngoan ngoãn ăn.

“Dương Quân với Dương Tâm cứ mãi đi theo con, con không tìm bạn được.” Dương Khanh giận dỗi ngồi trên ghế. Khác với anh hai và cha có tính tình trầm lặng, Dương Khanh từ bé đã hiếu động, thích nhất là cùng người khác kết giao bạn bè. Nhưng cậu lại quá thẳng tính, thích ai thì người đó chắc chắn sẽ là bạn cậu, ngược lại thì đừng mong nói chuyện với cậu một câu. Bất quá đôi mắt nhìn người của Dương Khanh lại rất tốt, nhìn trúng ai thì người đó và gia thế đều không tồi, giúp Dương thị kết giao được nhiều mối làm ăn.

Dương Khanh tính tình thẳng thắn, dù còn nhỏ nhưng cũng nhận ra người thím Lục Vân đối với anh em mình không phải tình cảm thương yêu thật lòng nên đối với hai chị em nhà đó cũng không quá thân thiện. Không phải cậu vơ đũa cả nắm đâu, Dương Tâm thực sự di truyền hết mọi tính cách của Lục Vân. Dù chỉ mới sáu tuổi nhưng bên miệng thường nói ra mấy lời hoạnh họe, chỉ trích người khác, thực sự xem mình là trung tâm vũ trụ. Có lẽ vì tước đây ông bà Dương chỉ có một cô cháu gái nên cũng thương yêu Dương Tâm hơn một chút. Còn Dương Quân chính là kiểu “ông trời con” được chiều đến hư, muốn gì được đó. Cậu ta lớn hơn cậu một tuổi, xét về vai vế phải gọi cậu một tiếng anh nên không phục, thích ra dáng anh cả mà sai bảo Dương Khanh. Điểm chung của chị em nhà này chính là cái gì của mình nhất định không nhường cho người khác, hoàn toàn xem Dương Khanh là ‘của riêng.’

“Đi, mẹ dẫn con đi tìm bạn.”

“Nhưng mà hai chị em đó sẽ lại đến làm phiền. Con ở đây với Nghiên Nghiên còn tốt hơn, chị em họ không dám qua đây.”

“Không phải bình thường con rất hung dữ sao? Sao lại chịu yếu thế rồi?” Dương Kha đặt bát cháo đã ăn hết xuống, đưa ly nước lên miệng Tuệ Nghiên.

“Nhưng Dương Tâm nói nếu con dám đuổi họ đi, họ sẽ mét với ông bà.”

“Con sợ ông bà mắng sao?”

“Không ạ. Nhưng ông bà sẽ không vui.” Phàm là lão nhân gia, ai mà chẳng muốn con cháu trong nhà hòa thuận. Nếu cậu thực sự đuổi hai chị em đó đi, họ có mét ông bà thì ông bà cũng sẽ không mắng cậu. Nhưng họ sẽ không vui, trong lòng chắc chắn sẽ phiền muộn.

“Anh…đi chơi.” Tuệ Nghiên nghe hiểu, không muốn anh mình vì hai chị em nhà kia mà chịu ủy khuất, kéo kéo tay anh đi xuống lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK