• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương tiểu thư, thời gian qua hợp tác vui vẻ. Cùng uống với tôi một ly chứ?” Thụy Nhiễm đi lên, đưa cho Tuệ Nghiên một ly rượu vang. Cô khẽ cười, trong lòng thầm tính toán. Trong ly rượu này chắc chắn có thuốc, một là thuốc mê hai là thuốc kích dục. Nhưng nếu cô không uống, Thụy Nhiễm sẽ diễn vai một cô gái bị người ta khi dễ.

“Cảm ơn chị.” Tuệ Nghiên nhận ly rượu. Thụy Nhiễm cụng vào thành ly, mỉm cười dịu dàng, sau đó hớp một ngụm. Tuệ Nghiên chớp mắt, tay không hề động đậy.

“Sao Dương tiểu thư lại không uống, là do tôi không đủ tư cách mời rượu cô sao?” Thụy Nhiễm cười nhạt. Tuệ Nghiên vốn chẳng muốn uống, cũng chẳng sợ mang tiếng xấu. Nào ngờ Hải Niệm đã đi lên giúp cô giải vây:

“Cô nghĩ nhiều rồi, cậu chủ đã dặn không được để tiểu thư uống rượu.”

“Sao lại thế được?” Thụy Nhiễm tỏ vẻ không tin. “Loại tiệc này sao có thể không uống được chứ? Dương tiểu thư, cô không để tôi vào mắt cũng không cần viện lí do như thế. Tôi có thể hiểu mà.”

“Cô ấy không uống được, vậy để tôi uống thay.” Một người đàn ông đột ngột bước ra, giật ly rượu trong tay Tuệ Nghiên, giúp cô uống cạn. Cả ba người đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông sặc mùi nguy hiểm đang ra mặt giúp cô.

Sau một hồi thất thần, Thụy Nhiễm cũng ổn định lại tâm trạng. Cô ta mỉm cười, thầm nhủ trong lòng cơ hội đến rất đúng lúc. “Hứa tổng lại ra mặt giúp Dương tiểu thư, không lẽ giữa hai người thật sự có gian tình sao?”

“Cô ăn nói cẩn thận. Tôi là trai chưa vợ, Tuệ Nghiên là gái chưa chồng, vì sao phải gọi là gian tình?” Hứa Minh Triệt nhướng mày khiêu khích. Bức ảnh vài ngày trước đã tạo ra một nghi vấn tình ái giữa hắn và cô, hắn muốn nhân lúc này mượn nước đẩy thuyền, để người khác thật sự nghĩ cô là bạn gái hắn. Đây xem như là hắn thử một lần cuối cùng, trước khi sử dụng biện pháp mạnh.

“Vậy Hứa tổng thừa nhận hai người có tình cảm với nhau sao?” Thụy Nhiễm che miệng kinh ngạc, trong lòng lại mừng như mở hội. Hay lắm, để xem lần này Tuệ Nghiên sẽ giải thích thế nào, Cố Phiến Luân có còn tin tưởng cô hay không.

“Tai nào của cô nghe thấy Hứa tổng nói tôi và anh ấy có tình cảm?” Tuệ Nghiên chen ngang, tuyệt đối không thể để Minh Triệt nói thêm điều gì nữa. Nơi này có rất nhiều nhà báo, nếu để lộ cái gì ra sẽ làm cho mọi thứ càng thêm rối ren.

“Vậy bàn tay mà Dương tiểu thư đăng trên trang cá nhân không phải chụp cùng Hứa tổng sao? Không lẽ chính là Cố thiếu?”

Tâm trạng Tuệ Nghiên tuột dốc không phanh. Cô rất ghét những ai bới móc chuyện riêng tư của mình, đặc biệt là tình cảm. Khi nào cô muốn công khai thì sẽ công khai, cô muốn yêu ai cũng là quyền của cô, ăn hết của nhà cô ta hay sao mà cứ hỏi mãi thế?

“Cô Thụy Nhiễm, xem ra cô rất quan tâm đời tư của tôi nhỉ? Hay là nói, cô quan tâm tới người ở cạnh tôi?” Tuệ Nghiên cố tình lớn tiếng. “Cô diễn vai nữ phụ rất đạt, nhưng làm ơn đừng mang nó ra ngoài đời. Làm tiểu tam chẳng có gì hay, cẩn thận có ngày cô không dám xuất hiện ngoài đường nữa.”

Tuệ Nghiên mang phong thái chính thất, lớn tiếng cảnh cáo. Ngay sau đó, cô cũng xoay người rời đi. Hứa Minh Triệt vì bị cô ngắt ngang  nên cũng chẳng nói thêm được gì, nhưng lại cố tình đi theo sau lưng cô.



Bên kia bữa tiệc cũng đang xảy ra một chút sự cố. Giống như kịch bản cũ, khi Nhã Tịnh đang ở một mình thì có cô gái tới kiếm chuyện, giả vờ làm bẩn váy cô ta, sau đó ngã ra rồi dập đầu xin lỗi.

Nhưng lần này, Vân Kiều cao tay hơn một chút. Nhìn thấy Nhã Tịnh mặc loại váy đuôi cá dài, nó cố tình dẫm lên tà váy của cô ta. Chiếc váy bị kéo rách một đoạn khá lớn đến nửa đùi, lộ ra đôi chân trắng ngần thon thả. Điều khiến người ta chú ý là trên đùi Nhã Tịnh lại có mấy vết đỏ đỏ.

“Vết đỏ đó là gì vậy?” Hải Niệm tò mò hỏi.

“Đừng nên biết thì hơn.” Tuệ Nghiên lắc đầu lắc đầu, bảo Hải Niệm đừng tìm hiểu.

Trong đầu cô có chút gì đó mơ hồ thoáng qua. Dường như từ khi trọng sinh trở lại, có một đoạn kí ức và tình cảm nào đó của cô đã bị làm cho mờ nhạt. Mãi đến gần đây Tuệ Nghiên mới nhận ra được điểm thiếu sót đó là gì.

Chính là tình cảm của cô với đứa con ở kiếp trước. Người ta nói tình mẫu tử thiêng liêng bất diệt, nhưng không hiểu sao từ khi trọng sinh, kí ức và tình cảm của cô đối với đứa trẻ ấy rất mơ hồ, mờ nhạt. Có thể là do khi Tuệ Nghiên trọng sinh về, cô chỉ là một đứa trẻ, nhiều tình cảm theo thời gian cũng mai một dần. Nhưng chính cô lại có cảm giác, dường như ai đó đã cố tình làm mờ nhạt đoạn kí ức đó.

Những vệt đỏ trên đùi giống với cái đêm định mệnh khi Hứa Minh Triệt say rượu rồi đụng chạm vào người cô. Xem ra Tuấn Triết và Nhã Tịnh đã đạt tới giai đoạn thân cận nhất rồi.

Vân Kiều quỳ sụp dưới sàn, khóc lóc xin lỗi. Nhưng kĩ năng của nó vẫn còn kém, tin rằng không lâu nữa sẽ bị lật tẩy.

Tuệ Nghiên thở dài, cùng Hải Niệm ra ngoài. Hứa Minh Triệt vẫn đi theo sau lưng. Hải Niệm đầy cảnh giác tháo áo khoác đưa cho Tuệ Nghiên, tay cũng ấn sẵn một dãy số. Nếu Minh Triệt dám có hành động gì, cô ấy sẽ lập tức ấn gọi.

Tuệ Nghiên vừa đi vừa xem tin nhắn, Phiến Luân gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại: “Khi nào em tan tiệc thì đi xuống. Anh chờ em ở dưới.”

Đột nhiên, bóng người cao lớn phía sau đột ngột nhào lên. Hải Niệm muốn ấn nút gọi, nhưng động tác lại không nhanh bằng Minh Triệt. Chiếc điện thoại văng xuống nền đất, cô ấy bị Minh Triệt đẩy mạnh qua một bên. Thiết lập nhân vật nam chính làm cho hắn quá mạnh, Hải Niệm không thể đánh lại nhưng vẫn cố ngăn hắn.

“Anh làm gì vậy?” Tuệ Nghiên hét lên. Nơi này vắng như vậy, nếu hắn muốn làm trò gì thì cô khó mà chống cự.

“Em… em… không thể cho anh cơ hội sao?” Minh Triệt đứng trước mặt Tuệ Nghiên, áp cô vào tường. Hải Niệm đứng dậy, đá vào bụng Minh Triệt. Hắn không né tránh, để mặc cho Hải Niệm đá mình đến ngã khụy xuống. Cô ấy đứng chắn trước mặt Tuệ Nghiên, gằng từng tiếng: “Tránh ra!”

“Hứa Minh Triệt, chúng ta không thể! Tôi đã có người yêu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK