• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thiên Di sau một thời gian đau khổ, bây giờ tuy không hẳn đã hết yêu, nhưng nhìn Chấn Kiệt lại cảm thấy rất chán ghét. Tuệ Nghiên nghe xong đoạn voice thì lập tức video call cho Thiên Di.

“Chị Thiên Di, có chuyện gì vậy?”

“Dương Tuệ Nghiên! Có phải em giở trò quỷ không?” Cố Thiên Di nghiến răng nghiến lợi.

“Em có làm gì đâu.”

“Chị mau giải thích rõ tình hình đi.” Hải Niệm nhắc nhở. Thiên Di đỡ trán thở dài. “Hôm nay chị có đi cùng một anh đồng nghiệp, đang đi giữa đường thì cậu ta xuất hiện.”

Ngừng một chút, Thiên Di đột ngột nâng cao tông giọng: “Hai đứa có biết không? Cậu ta cứ như Diêm vương ấy, đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn chị, còn đánh đồng nghiệp của chị. Nếu không phải khả năng nghiệp vụ của anh ấy tốt, e là đã bị đánh tới nhập viện.”

“Sau đó thế nào?” Hai người bên này vừa ăn trái cây vừa hóng chuyện.

“Còn thế nào nữa? Chị đánh cậu ta một cái, hỏi muốn làm cái gì.” Thiên Di miêu tả lại cái tát ban chiều, vẻ mặt tươi tỉnh hơn đôi chút, nhưng sau đó liền tối sầm lại. “Hai đứa biết cậu ta nói gì không?”

“Nói gì?”

“Đi đánh ghen.”

?

??

???

“Đánh ghen á?!” Tuệ Nghiên phản ứng nhanh, lập tức hỏi lại. Thiên Di gật đầu, vẻ mặt không dám tin. “Có khi nào chị đi cùng bạn trai người ta mà không biết không?”

Hải Niệm gõ vào đầu Tuệ Nghiên một cái, Thiên Di cũng trừng mắt nhìn cô: “Cậu hỏi ngu ngốc gì vậy? Chấn Kiệt đánh người ta chứ đâu có đánh Thiên Di.”

“Ơ…”



“Sau đó thế nào nữa?” Hải Niệm hỏi tiếp.

“Sau đó, khi chị về nhà thì… Trời ơi! Cậu ta thuê căn hộ ở ngay bên cạnh chị! Có phải chị nên đi đốt phong lông không? Hay là đi giải nghiệp?” Thiên Di kêu gào trong đau khổ. Cũng phải, thời gian qua chị ấy cật lực quên đi tình cảm với cậu, ra sức tìm điểm đáng ghét của người kia, trong lòng luôn tự nhủ phải ghét bỏ cậu. Ấy vậy mà người nào đó cư nhiên lại xuất hiện trước mắt, lại còn là hàng xóm. Không tức giận mới lạ!

“Nhưng làm sao cậu ta biết chị ở đó?”

“Làm sao chị biết được, chị còn nghĩ là do hai đứa chỉ điểm.”

“Không có nha. Mấy tháng trước lúc em ở đoàn làm phim đúng là cậu ấy có tìm em, nhưng em không có tiết lộ. Phía Cố gia lại càng không thể đâu.”

“Gần đây chị có đi bệnh viện không?” Hải Niệm hỏi.

“Có, chị bị một vết thương ở tay khi bắt tội phạm.” Thiên Di đưa bàn tay lên trước màn hình, vẫn chưa được tháo băng gạc.

“Có thể cậu ta nhờ thám tử, điều tra trong bệnh viện. Từ bệnh viện có thể suy ra khu vực chị đang sống, việc điều tra cũng không khó nữa.” Với thân phận cậu chủ nhà họ Phương, tương lai thừa kế hàng loạt gia sản, bệnh viện của gia đình, không khó để cậu ấy tìm ra thông tin của người bệnh.

“Vậy giờ chị nên làm gì đây? Có nên chuyển đi không?”

“Trốn tránh mãi cũng vô ích thôi. Chi bằng nhân cơ hội này xem thử chị đã buông được chưa. Cứ sống như hai người xa lạ vô tình ở gần nhau thôi.”

“Em nói thì dễ lắm…”

Bữa tiệc mừng được tổ chức ở một nhà hàng lớn, với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, Dương Lâm cũng tham gia. Thật ra chủ yếu là bởi vì cậu muốn đưa Tuệ Nghiên đi, tránh để cho ai đó giành phần.

Tuệ Nghiên mặc bộ váy màu trắng, tóc cột cao. Bởi vì đây là bữa tiệc giữa nhân viên đoàn làm phim nên không cần thiết ăn mặc quá sang trọng. Nhã Tịnh mặc chiếc váy màu vàng nhạt, vô tình, mẫu thiết kế của hai người lại na ná giống nhau.


“Thật trùng hợp, nhìn cứ như hai chị em vậy.” Nhã Tịnh cười tươi rói.

“Tiếc thật, tôi là con út.” Tuệ Nghiên nghiêm mặt. Người ngoài có thể không biết chứ riêng cô thì rất rõ, đây là trò do Nhã Tịnh bày ra. Mẫu thiết kế này không phải của Nghiên Kinh, nhưng lại dựa trên thiết kế của Nghiên Kinh mà làm ra. Cô ta cố tình chọn mặc giống cô.

“Dương tiểu thư chẳng biết nói đùa gì cả.” Tuấn Triết đi lên, thân mật nắm tay Nhã Tịnh.



“Em gái tôi không thích nói đùa với người lạ, phiền hai người tránh đường.” Dương Lâm cũng không để em gái bị bắt nạt, dắt tay cô đi vào bên trong.

Không ít nhân viên cũng để ý thấy quần áo của hai người giống nhau, có vài lời bàn tán. Nhưng tình hình này không kéo dài lâu, bởi khi đang ngồi trong bàn ăn, Nhã Tịnh cố tình ngồi cạnh cô. Sau vài lần rượu…

“A, xin lỗi chị Nghiên, em không cố ý.” Nhã Tịnh làm đổ một ít rượu vang lên váy cô. Màu đỏ của rượu tương phản trên váy, nhìn thật chói mắt.

Tuệ Nghiên cau mày, khó chịu nhìn cô ta. Để xem, nếu bây giờ cô phản ứng lại thì sẽ như thế nào nhỉ? Nếu cô trách mắng cô ta, chắc chắn Nhã Tịnh sẽ diễn vở bạch liên hoa yếu đuối bị người khác khi dễ, còn cô sẽ trở thành người đanh đá không biết điều, chuyện bé xé ra to. Còn nếu cô im lặng, chắc chắn sẽ thành trò cười, đồng thời cũng ném mặt mũi đi hết.

“Xem ra Phương tiểu thư tửu lượng không tốt, mới uống có một chút mà đã say không nhìn rõ đường. Lần sau nhớ cẩn thận hơn, tốt nhất đừng rời xa Âu Dương thiếu, nếu không sẽ bị kẻ xấu lợi dụng.” Tuệ Nghiên cố tình nhấn mạnh hai chữ lợi dụng, không ít người xung quanh cũng ngó lại xem kịch. Tuệ Nghiên phản ứng vô cùng bình tĩnh, không tức giận cũng chẳng có vẻ bị hại.

“Xin lỗi cô, chiếc váy này tôi sẽ đền, mong cô đừng trách em ấy.” Tuấn Triết ngồi cạnh Nhã Tịnh, rõ ràng có ý bảo vệ.

“Không biết tai nào của anh nghe ra tôi trách mắng cô ấy?” Tuệ Nghiên cười nhạt, lắc lắc ly rượu trong tay. “Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở mà thôi, sao hai người lại đổ tội cho tôi rồi?”

“Tôi không có ý đó.”

“Được rồi, mọi người ở lại vui vẻ, tôi về trước đây.” Cô đứng dậy, kính đạo diễn một ly rồi bỏ về. Dương Lâm thấy cô ra về thì cũng muốn về theo, nhưng cô lắc đầu muốn cậu ở lại.

Ngoài đường xe cộ náo nhiệt, cũng không khó để bắt một chiếc taxi. Tuy nhiên, bên dưới đã có người chờ cô.

Anh đứng tựa người vào xe, vẫn mặc bộ quân phục, có vẻ là chờ được khá lâu. Nhìn thấy cô, anh liền đi lên: “Anh tới đón em.”

“Hừ, không phải đến đón Thụy Nhiễm sao?” Hôm qua anh có gọi điện đến giải thích cho cô, nhưng cô chỉ nghe chứ không thèm trả lời. Cô hiểu mình đúng là bướng bỉnh, nhưng nhận sai thì lại thấy ngại.

“Anh không có liên quan tới cô ta mà.” Anh thở dài, lại chú ý đến vệt đỏ trên váy cô. “Ai cố tình gây sự với em sao?”

“Không sao, đã giải quyết xong rồi. Đưa em về đi.”

“Được rồi.” Anh khoác áo cho cô, cẩn thận giúp cô gài dây an toàn. Chiếc xe lướt giữa phố đêm, lao vào dòng xe cộ tấp nập. Mùi hương nhẹ nhàng trên người cô làm chân mày Phiến Luân giãn ra, mệt mỏi cũng tan biến đi phân nửa.

Chiếc xe dừng trước cửa biệt thự, khi cô chuẩn bị bước xuống thì anh giữ lại. Nhìn cô thật lâu, cuối cùng, anh hạ môi mình xuống môi cô, gặm nhấm bờ môi căng mọng mà anh hằng mong ước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK