Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, tin tức lan truyền rằng Thái tử vốn được sủng ái đã bị Hoàng thượng trách mắng:

"Trẫm thấy ngươi nóng lòng muốn đăng cơ lắm rồi!"

Nghe vậy, tâm trạng ta trở nên vô cùng thoải mái.

Xem ra chuyện của Tố Tâm đã bị tra ra và đổ lên đầu Thái tử.

Phụ thân gửi tin vào cung, thúc giục ta nhân cơ hội này hãy nói vài lời bên gối.

Ta đương nhiên sẽ làm ông ta hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, ta cầm chính bức thư tay của hắn đi gặp Hoàng thượng.

Khi nhìn thấy bức thư, Hoàng thượng im lặng hồi lâu, ánh mắt lướt qua ta.

"Ngươi nghĩ thế nào? Xem ra trẫm đã sơ suất, quên mất lão nhạc phụ này."

Lời nói nghe có vẻ hiền từ, nhưng ẩn chứa sát ý.

Ta bĩu môi, vòng ra phía sau ngài, nhẹ nhàng xoa bóp vai ngài.

"Xin Hoàng thượng thương xót thần thiếp. Phụ thân thật cố chấp, thần thiếp sợ làm không tốt, ông ấy sẽ giận."

Hoàng thượng thoáng sững sờ, rồi nắm tay ta kéo vào lòng.

"Nàng muốn trẫm thương xót thế nào?"

Ta cúi đầu, dịu giọng:

"Thần thiếp cũng không biết, chẳng bằng ban cho một ít vàng bạc châu báu."

"Nhưng thứ hắn muốn hình như không phải vàng bạc châu báu."

Ta thở dài:

"Phụ thân chức vụ không cao, năng lực cũng không lớn. Hơn nữa, Hoàng thượng dùng người ắt có đạo lý riêng. Thần thiếp dù không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu rằng hậu cung không được can dự vào chính sự."

Ánh mắt Hoàng thượng thoáng lóe sáng, rồi đột nhiên cười lớn.

"Trẫm cứ ngỡ Diên nhi đơn thuần, không ngờ cũng hiểu những đạo lý này."

"Hoàng thượng cười nhạo thần thiếp sao?"

Ta làm bộ không hài lòng, cả người mềm mại không xương dựa vào lòng Hoàng thượng.

Điều đó khiến Hoàng thượng càng thêm động lòng.

Phụ thân quả nhiên nhận được một ít vàng bạc châu báu, đồng thời cũng lọt vào mắt Hoàng thượng.



Người trong Lâm phủ gửi tin đến: "Gần đây có người đang điều tra quá khứ của nương nương, thậm chí cả ma ma dạy học cũng bị đưa đi thẩm vấn."

Ta ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp trong vườn, bật cười thành tiếng.

Một khi cuộc điều tra bắt đầu, sẽ có những chuyện không thể giấu giếm.

"Nghe nói nàng cũng học điệu Lục Yêu?"

Hoàng thượng hỏi, giọng điệu có vẻ như hờ hững, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét sâu xa.

Ta vội gật đầu:

"Vâng, không chỉ mình thần thiếp, các tỷ tỷ trong nhà cũng học."

"Nàng có biết vì sao phải học không?"

Ta ngơ ngác lắc đầu, rồi lại gật đầu:

"Phụ thân thích thần thiếp múa, ông ấy còn từng dẫn người đến xem thần thiếp biểu diễn."

Sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống, ánh mắt tối sầm.

Ngài khẽ vuốt ve khuôn mặt ta, giọng đầy thương xót:

"Diên nhi thật vất vả."

Ta lắc đầu:

"Không vất vả, giờ Diên nhi đã có Hoàng thượng rồi."

Phụ thân bị người ta đàn hặc, chứng cứ rành rành không thể chối cãi.

Cả những bí mật của phủ Quốc Công cũng bị lôi ra ánh sáng.

Ta liên tiếp nhận được vài phong thư từ gia đình, đặt trên bàn, nhưng ngày hôm sau đã thấy có dấu hiệu bị người ta động vào.

Ta cũng chẳng để ý đến.

Cho đến hôm nay, khi Hoàng thượng đến cung của ta.

"Sao lại không thấy nàng đọc thư?"

Ta bĩu môi:

"Đọc cũng chỉ thêm khó xử. Phụ thân làm sai, đáng phải chịu phạt."

Ngài khựng lại, rồi cười lớn:

"Nàng nói đúng. Nếu phụ thân nàng đến cầu xin nàng thì sao?"



"Vậy là do phụ thân hồ đồ. Có cuộc sống tốt đẹp lại không biết trân trọng, cứ muốn làm quan to."

Sắc mặt Hoàng thượng hơi trầm xuống, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ yêu chiều:

"Diên nhi thật biết điều."

"Nương nương, chiếc áo choàng của người đã tìm được rồi."

Một cung nữ mang chiếc áo choàng màu vàng nhạt bước vào, vừa thấy Hoàng thượng liền hoảng hốt quỳ xuống xin tội.

Ta bước lên cầm lấy chiếc áo, nhưng vừa nhìn đã nhíu mày:

"Đây không phải của ta, áo của ta mới hơn."

"Vâng, nô tỳ sẽ đi tìm lại."

Nhưng cung nữ chưa kịp rời đi, một tờ giấy được viết bằng những dòng chữ m.á.u từ trong áo choàng rơi ra.

Ta sững người, Hoàng thượng tất nhiên cũng nhìn thấy, liền bước tới nhặt lên.

Đó là một bức thư tự bạch của Lan Hi.

Kiếp trước, khi ta bị Kì Triều hành hạ đến mức không còn ra hình người và bị ném vào mật thất, hắn từng nói:

"Nàng ta cũng c.h.ế.t ở đây, ngươi xuống đó mà bầu bạn với nàng."

Khi sắp trút hơi thở cuối cùng, ta mới phát hiện ra bức thư này, nhưng chưa kịp đọc hết thì đã tắt thở.

Vài ngày trước, ta cố tình tìm lại chiếc áo choàng và cất nó vào tủ.

Nội dung trong bức thư tự bạch là những dòng chữ máu, từng câu từng chữ ghi lại quãng thời gian Lan Hi và Kì Triều ngày đêm bên nhau, cũng như việc Kì Triều đã dạy nàng cách làm sao để lấy lòng Hoàng thượng.

"Đến giờ thiếp vẫn không muốn tin rằng, điện hạ sẽ vứt bỏ thiếp. Điện hạ, Lan Hi xin đi trước một bước."

Nàng yêu Kì Triều đến cuồng si, dù hắn muốn mạng nàng, nàng cũng sẵn lòng trao đi.

Nhưng khi bức thư này xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, mọi thứ lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hoàng thượng ngồi lặng trên giường suốt một canh giờ, thần sắc không hề thay đổi.

Ta ngoan ngoãn ngồi một bên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cho đến khi ngài nặng nề thở dài, đưa tay gọi ta:

"Nàng đã đọc nội dung trong bức thư này chưa?"

Ta lắc đầu:

"Chưa từng, hôm nay mới biết đến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK