Khi ấy ta đã hiểu rằng, để bảo vệ di nương, ta phải dùng mọi cách để làm hài lòng Kì Triều.
Hôm ấy, như thường lệ, ta ngồi trong phòng chờ hắn.
Phụ thân nói rằng, nếu không đưa cho ông ta thêm một vạn lượng bạc, ông ta sẽ đem bán di nương đi.
Vì thế, ta phải nhảy điệu "Lục Yêu" đẹp nhất để Kì Triều hài lòng, rồi mới dám mở miệng xin.
Nhưng ta không ngờ rằng, hôm đó, Hoàng thượng cũng đến.
Dưới ánh mắt dò xét của Hoàng thượng, Kì Triều phản ứng nhanh nhạy, lập tức quỳ xuống đất.
"Nàng chỉ theo ma ma trong phủ học vũ đạo, Lâm đại nhân dự định để nàng biểu diễn trong gia yến Trung Thu để dâng lên phụ hoàng."
Ta cũng vội vàng phủ phục dưới đất theo hắn.
Cho đến khi bàn tay ấm áp và rộng lớn của Hoàng thượng đặt lên người ta, nâng ta dậy.
"Tịch phi đã mất nhiều năm rồi."
"Tiện nhân đó dám làm tổn thương phụ hoàng, c.h.ế.t là đáng kiếp. Phụ hoàng yên tâm, người trước mặt đây là con gái út của Lâm đại nhân.
"Thân thế trong sạch, còn hơn những kẻ lai lịch bất minh.”
"Năm năm trước, nhi thần không có mắt nhìn người, mong phụ hoàng thứ tội."
Hoàng thượng không nói gì, chỉ khẽ bóp nhẹ tay ta.
"Trời lạnh đấy, mặc thêm quần áo vào."
Ngài nhẹ giọng dặn dò, sau đó quay sang nhìn Kì Triều.
"Đã là tiểu thư thế gia, phải giữ dáng vẻ đoan trang, đừng ép nàng làm những điều nàng không muốn."
Thân hình Kì Triều lập tức thấp xuống, vội vàng đáp lời:
"Nhi thần tuân mệnh."
Nhưng ngay khi Hoàng thượng rời đi, sắc mặt hắn lập tức trở nên dữ tợn.
"Lan Hi, nàng chỉ được nhảy cho cô xem, chỉ được cho cô xem thôi!"
Hắn đè chặt ta xuống giường, gằn giọng:
"Tại sao? Có phải nàng đã yêu ông ta rồi không?”
"Nói đi! Có phải nàng đã yêu ông ta rồi không? Ai cho phép nàng yêu ông ta!”
"Sao nàng có thể nhảy điệu múa đầy phóng túng như thế trước mặt ông ta? Nàng đang quyến rũ ông ta, nàng dám làm vậy sao!"
Ta suýt c.h.ế.t dưới tay hắn.
Sau này ta mới biết, trong hậu cung từng có một Tịch phi, còn trong phủ Thái tử từng có một cô gái tên Lan Hi.
Lan Hi là do Kì Triều đích thân dạy dỗ, sau đó tự tay đưa đến bên Hoàng thượng.
Nhưng về sau, hắn lại hối hận.
Ta đã để lộ mặt trước Hoàng thượng, Kì Triều không thể động đến ta.
Thậm chí, hắn còn phải chăm sóc ta bằng những thứ tốt nhất, ăn ngon mặc đẹp, nuôi dưỡng ta như báu vật.
Hắn bắt ta học những điệu múa khác, nhẹ nhàng, thuần khiết, không vướng chút bụi trần nào.
Hắn nói: "Phụ hoàng thích thế!"
Nhưng giọng hắn đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi khi thốt ra những lời đó.
Trong lòng hắn ngập tràn oán hận, cần phải có chỗ để trút.
Không thể trút lên ta, hắn bắt đầu dày vò nhà họ Lâm.
Phụ thân trong một đêm mất hết địa vị, còn di nương...
…
Hôm đó, cuối cùng Hoài An Hầu cũng đồng ý giúp ta.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cảnh cáo:
"Từ nay về sau, chuyện của ngươi không liên quan đến Thư Nhi. Mong Lâm tam tiểu thư tự lo cho bản thân."
Ta gật đầu đồng ý.
Ta hiểu, hắn sợ ta làm liên lụy đến Nhị tỷ.
Sẽ không đâu. Nhị tỷ còn phải giúp ta chăm sóc di nương.
Con đường này đầy rẫy hiểm nguy, nhưng từ nay, họ đã không còn liên quan gì đến kinh thành nữa.
Ngày gặp Kì Triều, phụ thân chuẩn bị cho ta một bộ váy lụa mỏng màu trắng tinh khôi, dưới sàn trải thảm lông cáo đỏ rực.
Đôi chân trần không vướng bụi đặt lên thảm, dần chìm vào, làm nổi bật làn da mềm mại và trắng mịn.
Trong phòng, mùi đàn hương thoang thoảng và cách bài trí hầu như giống hệt kiếp trước.
Ta như trở lại nơi ấy, trong chiếc lồng son xa hoa, phải làm một chú chim hoàng yến ngoan ngoãn, cẩn thận từng ly từng tí.
"Hãy ở đây chờ, Thái tử sẽ tới ngay."
Giọng phụ thân vang lên từ phía sau, rồi ông ta vội vã rời đi.
Điệu múa "Lục Yêu" của ta đã đạt đến mức xuất thần, còn thuần thục hơn cả kiếp trước.
Ta nhón chân, từng bước uyển chuyển, mềm mại không chút tì vết.
Cho đến khi trước mắt hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, trẻ trung hơn trong ký ức của ta.
Hắn đứng ngây người, ánh mắt mờ mịt.
[Đã lâu không gặp.]
Ta thầm nói với hắn trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, chính là độ cong mà kiếp trước hắn thích nhất.
Đó là nụ cười ta đã luyện hàng trăm lần trước gương.
"Hi Nhi..."
Quả nhiên, giọng thì thầm vang lên.
Phụ thân đứng ngoài cửa rất hài lòng, liếc nhìn ta một cái đầy mãn nguyện rồi rời đi.
Kì Triều một tay ôm lấy eo ta, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta.
Ngón tay lướt qua xương mày, sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi.
Lực chạm nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực.
"Ngươi là ai?"
Chìm đắm chưa được bao lâu, giọng hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng, ánh mắt si mê cũng tan biến.
Ta cười nhạt, quỳ xuống đất:
"Thần nữ là người nhà họ Lâm, tên là Lâm Diên."
"Lâm Diên? Cô từng gặp ngươi sao?"
"Thần nữ từng may mắn được nhìn thấy điện hạ từ xa."