Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta chỉ cúi đầu lặng lẽ khóc, đợi đến khi hắn không chịu nổi nữa, định đi tìm phụ thân ta tính sổ, ta vội lao vào lòng hắn.

"Điện hạ..."

Ta thút thít nức nở, tay khẽ chạm vào sau đầu hắn, nhẹ nhàng khiêu khích.

Toàn thân hắn cứng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta.

Hắn túm lấy cổ tay ta, giọng lạnh lùng:

"Nàng đang làm gì?"

Cơn đau khiến ta nhăn mặt, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Nếu điện hạ không thích, ta..."

"Tiếp tục!"

Giọng hắn mềm xuống, đặt tay ta trở lại chỗ cũ.

Chúng ta cùng ngã xuống giường, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả.

"Điện hạ chê ta bẩn sao?"

Cả người Kì Triều cứng đờ:

"Đợi cô tìm ra người đó, rồi mới chạm vào nàng."

"Diên nhi... Diên nhi..."

Giọng phụ thân vọng lại từ xa, không giấu được sự phấn khích.

Kì Triều lập tức đứng dậy, trốn sau tấm bình phong.

"Diên nhi, con gái ngoan của ta, phú quý ngập trời ập đến rồi!"

"Thánh chỉ đã ban xuống, phong con làm Mỹ nhân. Đây là ngọc bội mà công công tuyên chỉ bảo ta giao cho con."

Phụ thân đưa cho ta một miếng ngọc bội, thứ mà ta từng nhìn thấy trên người Hoàng thượng. Trong những khoảnh khắc nồng nàn, ngài đã tháo xuống cho ta ngắm nghía.

"Mau, ra tiếp chỉ."

Phụ thân thúc giục, rồi vội vã rời đi.

"Người đâu, chuẩn bị cho tiểu thư rửa mặt thay y phục."

Các nha hoàn lần lượt tiến vào, giúp ta thay đồ.

Cho đến khi ta thay trang phục xong, bọn họ mới lặng lẽ lui ra.



Trong gương đồng, hình ảnh phản chiếu là một cô gái xinh đẹp, kiều diễm đến động lòng người.

Lúc này, Kì Triều xuất hiện, khuôn mặt đầy giận dữ.

"Nhà họ Lâm các ngươi! Quả là tính toán giỏi!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy căm hận.

Ta nhíu mày khổ sở, đôi mắt ngấn lệ:

"Ta không biết thân phận người đó, chỉ là... chỉ là..."

Những lời còn lại ta không cần phải nói, hắn có thể tự mình suy diễn.

Sắc mặt Kì Triều như vừa nuốt phải ruồi nhặng, khó chịu đến cực độ.

"Ngươi... các ngươi thật sự..."

Hắn đi qua đi lại trong phòng, trán nổi đầy gân xanh, nhưng mãi chẳng nói được lời nào.

Hắn như sắp phát điên.

Cuối cùng, hắn chỉ gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, hắn không quên căn dặn người bên dưới:

"Chuyện hôm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài!"

Còn ta, cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn — tiến cung.

Khi một lần nữa bước vào Trường Lạc Cung, ta dễ dàng biến mình trở nên giống Lan Hi đến tám phần.

Ta hiểu rõ Hoàng thượng yêu nét mong manh động lòng người của nàng, còn Kì Triều lại say mê sự quyến rũ mà vẫn trong trẻo.

Khi ngài xuất hiện trước mặt ta trong bộ long bào, ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ, rồi đột nhiên quỳ xuống.

Đầu gối chạm mạnh vào nền đất, đau đến mức nước mắt tràn đầy.

Hoàng thượng lập tức đau lòng, ôm chặt ta vào lòng.

"Tạm thời ở đây, có bất kỳ điều gì không vừa ý, cứ nói với trẫm, được không?"

"Thần thiếp... đã rõ."

Ta nhỏ giọng đáp, tựa đầu vào lồng n.g.ự.c Hoàng thượng.

"Không vui sao?"



Hoàng thượng nâng cằm ta lên, nhẹ cau mày.

Ta lắc đầu, thở dài:

"Thiếp vốn nghĩ ngài chỉ là người có thân phận cao quý, không ngờ lại là... Thiếp sợ mình trèo cao quá thôi."

Ánh mắt Hoàng thượng lập tức trở nên sâu thẳm, cúi xuống chạm vào trán ta.

"Diên nhi không cần để tâm đến những điều đó, trong lòng trẫm, chỉ có nàng."

"Vâng."

Mắt ta ngấn lệ, khuôn mặt lộ vẻ xúc động.

Hoàng thượng nhìn ta, lòng không khỏi xao động, nhưng khi vừa định gần gũi hơn, thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo:

"Bẩm bệ hạ, Thái tử cầu kiến."

Hoàng thượng đành buông ta ra, trước khi rời đi vẫn nhẹ hôn lên môi ta một cái.

"Đêm nay trẫm sẽ quay lại."

Hoàng thượng vừa ra khỏi tẩm cung của ta, lập tức sai người mang đến cung ta vô số kỳ trân dị bảo.

Những người trong cung đều tỏ ra không hay biết, giữ ánh mắt cụp xuống, nhưng vẫn tươi cười chào đón từng món kỳ trân dị bảo được đưa đến .

Giữa những gương mặt xa lạ, ta lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Từ hôm nay, nô tỳ Tố Tâm sẽ hầu hạ bên cạnh nương nương."

Nàng quỳ trước mặt ta, dáng vẻ khiêm nhường cẩn trọng.

Kiếp trước, chính nàng là kẻ đã nói dối.

Khi đó, ta không còn đường lui, dùng chính thân mình để lao vào cục diện, muốn kéo Kì Triều xuống nước.

Nhưng đúng vào thời điểm quan trọng, Tố Tâm quỳ sụp xuống đất:

"Là... là nương nương! Thái tử điện hạ vô tội.”

"Nương nương không cam lòng hầu hạ Hoàng thượng, vì thấy điện hạ cường tráng nên mới nảy sinh ý đồ, muốn chiếm đoạt thân thể điện hạ.”

"Nương nương đã sai nô tỳ truyền tin, nói cần một vị thuốc từ ngoài cung để điều dưỡng thân thể. Điện hạ vì muốn san sẻ nỗi lo cùng Hoàng thượng nên mới đồng ý."

"Không ngờ... không ngờ nương nương lại đốt hương mê trong phòng, khiến điện hạ phạm phải sai lầm."

Nói xong, nàng vừa quỳ gối vừa bò đến bên ta:

"Nương nương, xin nương nương đừng sai thêm nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK