Trên bảng xếp hạng, tên của người có tổng điểm cao nhất sẽ được in lớn, nổi bật hơn hẳn so với những người còn lại, với nền đỏ và chữ trắng.
Khi nhìn vào bảng xếp hạng, tất nhiên Diêu Nhất chú ý đến tên mình đầu tiên, vì nó rất nổi bật, nhưng cô không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ là ngay phía dưới tên cô có một cái tên khác cũng được in đậm trên nền đỏ, điều này có nghĩa là không chỉ có một người đứng thứ nhất.
“Phó Xuyên giỏi đến vậy sao?” Thậm chí Triệu Tiền không kịp xem xếp hạng của mình, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn vào hai cái tên ở trên cùng.
Diêu Nhất lặng lẽ gật đầu, trong lòng lại có thêm một nhãn mác mới về Phó Xuyên: là một bạn học tốt và cũng có thành tích học tập xuất sắc.
Bảng xếp hạng không chỉ có tổng điểm mà còn có xếp hạng chi tiết từng môn. Những người có điểm số bằng nhau sẽ được sắp xếp theo thứ tự các môn toán, văn rồi tiếp theo là các môn khác.
“Điểm văn của cậu ấy cao hơn cậu hai mươi điểm!” Triệu Tiền tỉ mỉ so sánh điểm số của hai người, cuối cùng đưa ra kết luận, “Nhưng không sao, điểm môn vật lý của cậu ấy không bằng cậu, nếu điểm của các cậu bằng nhau thì trong kỳ thi đại học, xếp hạng của cậu vẫn sẽ cao hơn. Nếu… Phó Xuyên cũng chọn lớp tự nhiên.”
Không có môn nào Phó Xuyên bị điểm yếu trong chín môn học. Mặc dù không thể so với Diêu Nhất, người gần như đạt điểm tối đa trong các môn toán, lý, hóa và sinh, nhưng điểm văn của anh đủ để kéo lại tổng điểm. Tuy nhiên, Triệu Tiền nói không sai, chỉ cần Diêu Nhất có điểm toán cao hơn, dù tổng điểm của hai người bằng nhau, xếp hạng của cô vẫn sẽ cao hơn, và việc xét tuyển đại học sẽ dựa vào xếp hạng.
Diêu Nhất không hề cảm thấy lo lắng. Đối với cô, việc đứng đầu quá dễ dàng, như một việc làm thường ngày. Trước đây cũng đã có người cùng cô chia sẻ vị trí đầu bảng, điều này hết sức bình thường.
“Đề thi lần này có vẻ hơi dễ.” Diêu Nhất ngẫm nghĩ.
“Kỳ thi đầu tiên không thể làm tổn thương lòng tự tin của chúng ta.” Triệu Tiền vui vẻ nhìn vào vị trí cuối cùng của bảng xếp hạng và tìm thấy tên mình, “Tiếng Anh của mình lại đủ điểm rồi!”
“Triệu Tiền——” Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ cửa sổ tầng trên.
Diêu Nhất và Triệu Tiền đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cơ thể tròn vo thò ra từ cửa sổ tầng bốn.
“Giúp chúng mình xem bảng xếp hạng với!” Lý Cách vội vã vẫy tay, cố gắng làm cho hai người ở dưới bảng thông báo hiểu ý của mình.
Triệu Tiền nghe thấy, đưa tay ra hiệu cho Lý Cách ở trên lầu, ý bảo đã hiểu.
Diêu Nhất định rút điện thoại ra để chụp lại bảng xếp hạng, nhưng bị Triệu Tiền ngăn lại: “Giám thị đó!”
Mặc dù lão Hàn không quản lý chuyện học sinh mang điện thoại, nhưng nội quy trường học vẫn cấm mang điện thoại.
Diêu Nhất im lặng bỏ điện thoại vào túi, ngoan ngoãn tìm tên của Lý Cách và mọi người trên bảng thông báo.
“Đây rồi, thứ 38.” Triệu Tiền nhanh chóng nhìn thấy tên Lý Cách, chỉ vào hàng tên và điểm số phía trên.
“Tiêu Tiêu xếp thứ 9.” Diêu Nhất cũng phát hiện ra tên Hàn Tiêu Tiêu.
Hai người lặng lẽ ghi lại tất cả điểm số, sau khi trở về lớp, hai người ở phía trước liền quay lại nhìn họ.
“Thế nào rồi? Diêu Nhất, cậu đứng nhất đúng không?” Lý Cách lo lắng siết chặt tay.
“Cậu gấp cái gì?” Triệu Tiền không thể nhìn nổi, vừa ngồi xuống vừa nói, vừa xé một mảnh giấy, ghi lại thứ hạng từng môn của Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu mà họ vừa ghi lại.
“Không phải mình lo lắng gì đâu, chỉ là sợ có người cướp mất vị trí đầu của lớp chúng ta thôi!” Lý Cách ưỡn ngực, dù không có gì để ưỡn.
“Đứng thứ nhất.” Diêu Nhất đáp qua loa, “Phó Xuyên lớp bên cạnh cũng đứng nhất.”
“Cậu ấy… giỏi đến vậy sao?” Hàn Tiêu Tiêu có chút ngẩn ngơ. Lúc trước nói Phó Xuyên học giỏi chỉ là đùa vui, không ngờ anh lại thực sự giỏi như vậy.
Hàn Tiêu Tiêu biết rõ trong trường có bao nhiêu người giỏi, mỗi năm trường đều thu nhận những học sinh có thành tích xuất sắc, có thể đứng trong top của tỉnh. Cô luôn tự cho rằng mình học giỏi, nhưng cũng không dám mơ tưởng sẽ đứng nhất trong trường.
“Điểm của các cậu đây.” Triệu Tiền viết xong, đưa cho Lý Cách và mọi người xem.
“Ơ, Tiêu Tiêu, cậu đứng thứ 9 toàn khối đấy! Cải thiện hơn từ kỳ thi vào trung học rồi nhỉ?” Lý Cách ngạc nhiên nói.
Hàn Tiêu Tiêu lườm một cái: “Lúc thi trung học mình không làm tốt, nếu không làm sao có thể rớt ngoài top 20 của tỉnh chứ?”
Khi Hàn Tiêu Tiêu còn định hỏi về điểm số của Phó Xuyên, thì lão Hàn cầm bảng điểm bước vào.
Sắc mặt lão Hàn không vui, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay một lúc lâu, rồi mới nhìn xuống học sinh phía dưới.
“Đã xem xong bảng xếp hạng dưới kia chưa? Những ai không có tên ở trên đó thì hãy tự kiểm điểm lại đi. Đề thi lần này có thể nói là rất dễ, trình độ của các em chỉ đến thế sao?” Lão Hàn không còn vẻ hài hước vui vẻ như thường lệ, “Lớp 10-15 có một bạn học sinh đã lọt vào danh sách top 100, các em tự suy nghĩ đi.”
Lời này vừa nói ra, học sinh lớp 10-2 đứng ngồi không yên, lần lượt cúi đầu xuống.
Lớp 10-15 là lớp được biết đến với danh xưng “lớp cân bằng” của trường. Cái gọi là “lớp cân bằng” chính là những học sinh không đủ điểm thi trung học nhưng có thể vào được nhờ có nhiều tiền. Thế mà bây giờ, lại có người từ lớp 10-15 lọt vào danh sách top 100′!
Sau khi mắng mỏ một lúc, lão Hàn tiếp tục lên lớp và giảng đề thi. Mỗi bước thầy đều giảng rất cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
“Đề thi dễ, nhưng chúng tôi, những thầy cô chấm bài, chắc chắn sẽ chấm rất nghiêm khắc, mỗi bước phải viết rõ ràng, những gì không cần rút gọn thì đừng rút gọn.” Sau khi giảng xong một bài toán khó, lão Hàn nhìn về phía Diêu Nhất, “Diêu Nhất, lát nữa em đưa bài thi cho mọi người xem, để các bạn hiểu thế nào là cách trả lời đúng.”
“Vâng.” Diêu Nhất gật đầu.
Môn Toán của Diêu Nhất luôn đạt điểm tuyệt đối, đối với cô, niềm vui khi thi môn Toán là đoán phong cách ra đề của giáo viên, còn độ khó của đề thi đối với cô thì hoàn toàn không đáng lo ngại. Khác với những người khác có thành tích Toán tốt, cô lại thích viết đáp án sao cho giống hệt với đáp án chuẩn.
Phó Xuyên bị trừ không dưới mười điểm, cô đoán chắc là vì sai vài bước trong bài toán khó. Với kinh nghiệm xem qua các đề thi trên toàn quốc của Diêu Nhất, cô có thể phân biệt rõ ràng sự khác biệt giữa tiêu chuẩn chấm điểm của thành phố Yến và Bắc Kinh.
Khác với lão Hàn, giáo viên chủ nhiệm lớp 10-1, cô Châu Huệ, lại mỉm cười hớn hở.
Lớp của họ vừa có học sinh đạt hạng nhất toàn khối 10!
Điều này có nghĩa là khi chia lớp theo chuyên ban, rất có thể cô ấy sẽ trở thành người dẫn đầu lớp mười mới, nếu như Phó Xuyên chọn lớp tự nhiên. Cô Châu Huệ không quá lo lắng, vì thành phố Yến khá chú trọng vào lớp tự nhiên. Điều này có thể thấy rõ qua quy mô lớp học, lớp tự nhiên của lớp mười hai đông gấp đôi lớp xã hội.
Để phòng trường hợp, Châu Huệ vẫn gọi Phó Xuyên vào văn phòng sau giờ học buổi chiều.
Phó Xuyên gấp sách lại, đi về phía văn phòng trên tầng sáu.
Cả tầng trên là khu vực làm việc của các giáo viên, giáo viên môn Hóa học tập trung ở một phòng, giáo viên môn Toán ở một phòng khác, tất cả đều được phân theo các môn học. Châu Huệ là giáo viên môn Toán, cô ở văn phòng cuối hành lang.
Phòng làm việc môn Ngữ văn ở phòng đầu tiên, Phó Xuyên vừa lên tầng đã nghe thấy giáo viên đang quở mắng: “Là do năng lực của thầy cô không đủ, hay là em có vấn đề gì với thầy cô? Em thi được bao nhiêu điểm thế này?”
Phó Xuyên không mấy quan tâm đến chuyện này, định nhanh chóng đi qua, nhưng anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Không phải đâu, thưa thầy, em thật sự không viết được.” Diêu Nhất cúi đầu, trong lòng cô cảm nhận được tình huống mà Triệu Tiền bị giáo viên mắng trong giờ tiếng Anh hôm trước.
Phó Xuyên bước chân chậm lại, nhìn qua cánh cửa văn phòng đang hé mở, thấy Diêu Nhất đang quay lưng về phía mình. Trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên: Cô ấy thi trượt à? Có lẽ bị áp lực từ danh hiệu thứ nhất toàn tỉnh nên không thể phát huy tốt.
Và giáo viên chủ nhiệm Châu Huệ cũng gián tiếp xác nhận suy đoán của Phó Xuyên.
“Phó Xuyên, lần này em đứng nhất toàn khối 10, cố gắng duy trì phong độ nhé.” Châu Huệ nhìn học sinh của mình với ánh mắt hiền từ, “Em sẽ chọn lớp tự nhiên đúng không?”
Phó Xuyên hơi mất tập trung, mất một lúc mới phản ứng lại.
Châu Huệ lo lắng nói: “Dù điểm môn nào của em cũng cao, nhưng học lớp tự nhiên sẽ phát huy tiềm năng lớn hơn, sau này chọn ngành học ở đại học cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn. Trường chúng ta luôn chú trọng đến học sinh lớp tự nhiên…”
“Cô ơi, em sẽ chọn lớp tự nhiên.” Phó Xuyên lấy lại tinh thần, cắt ngang lời cô giáo chủ nhiệm đang dài dòng.
“… À, vậy tốt rồi, tốt rồi.” Cô Châu Huệ nở nụ cười, sau khi nói thêm vài câu với Phó Xuyên thì để anh ra ngoài.
Khi Phó Xuyên quay lại phòng làm việc của thầy cô bộ môn Ngữ văn, thì tình cờ gặp Diêu Nhất cũng vừa bị mắng xong, cô bước ra với vẻ mặt ủ rũ.
Hai người đi song song trên cầu thang dài hẹp, có lẽ vì Diêu Nhất trông quá tội nghiệp, hoặc có thể vì cô là con gái của hàng xóm ở núi Lộc Cốc, mà Phó Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Lần sau cậu cố gắng thi tốt, một lần thi không nói lên được gì đâu.”
“?” Diêu Nhất tròn mắt nhìn Phó Xuyên đang đi vào cửa lớp 10-1, không hiểu gì cả.
Anh… đang khiêu chiến với cô à?
Diêu Nhất ngẩn ngơ bước vào lớp, vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Phó Xuyên.
“Về rồi à, có bị mắng không?” Triệu Tiền nhìn bạn cùng bàn với vẻ mặt “mình hiểu mà”, vỗ vai cô.
“…Ừ.” Diêu Nhất mơ màng ngồi xuống, “Vừa rồi Phó Xuyên khiêu chiến với mình đấy.”
Chưa kịp phản ứng, Triệu Tiền và hai người ở phía trước lập tức quay lại, giống như những con cá mập ngửi thấy mùi máu, đồng thanh hỏi: “Khiêu chiến?”
Cả lớp đang chăm chú làm bài bị âm thanh to bất thường làm giật mình, cau mày quay lại nhìn họ, cố gắng dùng ánh mắt thể hiện sự chỉ trích.
“Nhanh kể đi, chuyện gì vậy?” Lý Cách thì thầm, hứng thú nghiêng người về phía bàn của Diêu Nhất, không thể bỏ lỡ được tin đồn hot này.
Diêu Nhất xoa mặt: “Cậu ấy nói lần thi này tuy không quan trọng lắm, nhưng lần sau cậu ấy sẽ tiếp tục nỗ lực để đứng đầu.”
“Hung dữ vậy?” Hàn Tiêu Tiêu chu môi, “Nếu không phải lần này điểm văn của Diêu Nhất quá thấp, làm sao có thể chia sẻ vị trí đứng đầu với cậu ấy được!”
Trong khi các môn khác gần như đạt điểm tuyệt đối, thì điểm văn của Diêu Nhất lại khá chói mắt.
Diêu Nhất nhỏ giọng, tốt bụng giải thích thay cho bạn học Phó Xuyên: “Cậu ấy chỉ chưa quen với cách ra đề của chúng ta, qua một thời gian nữa sẽ tiến bộ thôi.”
Sau giờ học, trước bảng tin vẫn tụ tập đám đông. Trước đây Phó Xuyên chưa từng đến gần để xem, vì anh không quá quan tâm đến chuyện điểm số.
Không biết cô ấy thi thế nào, sao lại buồn bã đến vậy. Phó Xuyên cụp mắt suy nghĩ, chân lại vô thức bước về phía bảng tin.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Phó Xuyên, người được công nhận là “nam thần” của trường, liền im lặng nhường đường, tạo một khoảng trống cho anh.
Hai chữ màu trắng to lớn “Diêu Nhất” sâu sắc in vào mắt Phó Xuyên, anh ngẩn ra, con ngươi hơi co lại.
Khi xem xong xếp hạng của hai người, Phó Xuyên hiểu ra mình đã mắc phải một trò đùa, sắc mặt không tốt, anh liền cau mày bước ra ngoài cổng trường.
“Có phải cậu ấy không vui vì bị Diêu Nhất đứng trên đầu không?” Các bạn học xung quanh nhìn thấy sắc mặt của Phó Xuyên trầm xuống, thì thầm nói với người bạn bên cạnh.
“Ai mà muốn điểm số giống nhau, nhưng vị trí xếp hạng lại thấp hơn người khác chứ.” Người bạn nọ trả lời một cách đương nhiên.
【Tác giả có lời muốn nói: Ở đây, Diêu Nhất nhìn Phó Xuyên từ một góc độ “cao hơn”, kiểu như: “Ồ, vậy mà có người có thể xếp hạng ngang với mình, không dễ đâu.”
P.S: Kỳ thi đã kết thúc rồi, hôm nay sẽ cập nhật trước, ngày mai vẫn gặp lại vào lúc 23 giờ như thường lệ nhé~】