Năm nay Phó Xuyên sáu tuổi rưỡi, tâm lý trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Không chỉ vì cậu bé thông minh sớm, mà còn vì vấn đề thể chất, khiến cậu bắt đầu xây dựng thế giới riêng của mình trong khi những đứa trẻ khác vô tư vui đùa.
Nói cậu bé có bệnh gì nặng thì không có. Chỉ là quanh năm cơ thể suy nhược, bệnh vặt liên miên. Ban đầu, người nhà cho rằng hệ miễn dịch của cậu có vấn đề, sau đó đưa đi khắp các bệnh viện lớn, mời những bác sĩ giỏi nhất, nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.
Bác sĩ chỉ có thể nói trẻ con còn quá nhỏ, có thể sau này lớn lên sẽ khỏi. Nhưng người nhà họ Phó không thể nhìn Phó Xuyên bệnh tật như vậy.
Cuối cùng không biết thế nào, Giang Lam chạy đến một ngôi miếu, trở về thì đeo cho Phó Xuyên một chuỗi vòng tay gỗ, trên đó khắc những hoa văn phức tạp, người nhìn lâu sẽ cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Nói ra cũng lạ, kể từ khi đeo vòng tay này, Phó Xuyên thật sự dần dần có chuyển biến tốt hơn, tuy hồi phục chậm nhưng cũng thấy rõ hiệu quả. Cậu không còn cứ vài ba bữa lại phải đến bệnh viện, nhiều nhất cũng chỉ uống chút thuốc bắc. Bình thường dễ bị cảm lạnh, không được vận động mạnh. Các mặt khác bắt đầu đi theo hướng bình thường.
“Đại sư nói rồi, tốt nhất nên tìm một nơi thanh tịnh cho Tiểu Xuyên dưỡng bệnh.” Giọng của Giang Lam vọng ra từ phòng ngủ.
Phó Xuyên tay bưng cốc nước, dừng lại đứng ở cửa.
Bên trong lại vang lên giọng của bố Phó: “Anh không đồng ý, có thể tìm một nơi ở Bắc Kinh, chúng ta còn có thể ở bên cạnh Tiểu Xuyên, em cứ để nó rời nhà như vậy sao được?”
“Anh nói không được là không được à? Rốt cuộc là sức khỏe của Tiểu Xuyên quan trọng hơn hay là ở lại Bắc Kinh quan trọng hơn?” Giang Lam có hơi tức giận.
“Nhưng mà giáo dục ở những nơi khác không tốt, hay là cứ để Tiểu Xuyên đến đó ở vào kỳ nghỉ hè và đông, đi học vẫn phải học ở kinh thành.”
Trong phòng ngủ im lặng một hồi, Giang Lam đồng ý: “Kỳ nghỉ hè và đông em sẽ đi cùng Tiểu Xuyên.” Cô cũng biết đó là một nơi nhỏ bé, cũng chỉ có những người rảnh rỗi không có việc gì làm, đến tuổi dưỡng lão mới ở đó.
Phó Xuyên nghe xong người bên trong nói chuyện, bưng cốc nước của mình lặng lẽ về phòng.
Vào kỳ nghỉ hè trước khi chuẩn bị vào lớp một, Phó Xuyên được đưa lên núi Lộc Cốc. Nơi đây môi trường tốt, quan trọng hơn là quanh năm có suối nước nóng, đặc biệt tốt cho việc dưỡng sinh.
Nhà họ Phó giàu có, trực tiếp mua một căn biệt thự ở khu đã được khai thác, đồng thời bao trọn một ngọn núi. Ngọn núi này chưa được khai thác, nhưng bên trong có một mạch nước nóng tự nhiên. Vốn dĩ nơi này định khai thác thành viện điều dưỡng, kết quả bị nhà họ Phó mua đứt.
Phó Xuyên mới đến núi Lộc Cốc, cái gì cũng không quen. Bất kể là đồ ăn thức uống hay là người ở đây. Nhưng cậu không nói một lời, chỉ giữ nỗi bực dọc trong lòng.
Mỗi sáng đi ngâm mình trong suối nước nóng là khoảng thời gian Phó Xuyên thoải mái nhất. Từ đây đến biệt thự có một khoảng cách, nhưng đường khá dễ đi. Bản thân núi Lộc Cốc cũng không cao.
Giang Lam cũng yên tâm để con trai mình đi ngâm suối nước nóng, mỗi ngày đi một đoạn đường cũng coi như rèn luyện, chỉ dặn cậu không được ngâm quá lâu.
Phó Xuyên thích sau khi ngâm mình xong, sẽ ngồi dưới cây ngân hạnh lớn đó để thư giãn bản thân.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư cậu lại rất nhạy cảm. Đối với những chuyện bên ngoài, cậu hiểu ngay lập tức, ở đây quả thực có thể coi là thư giãn.
Một ngày nọ, Phó Xuyên giống như thường lệ ngồi dưới cây ngân hạnh, ngắm nhìn phong cảnh bên dưới, tĩnh mịch động lòng người.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh cành cây bị bẻ gãy. Phó Xuyên tưởng mẹ mình phái người đến tìm, quay đầu lại thì chỉ thấy một đứa trẻ trạc tuổi trắng trẻo, trên tay còn xách một chiếc giỏ lớn.
Đứa trẻ rõ ràng cũng đã nhìn thấy cậu, chạy thẳng đến, sau đó ngồi xổm xuống chọc chọc cậu.
Chưa đợi Phó Xuyên nhíu mày, cô bé đã lên tiếng: “Cậu cũng đến hái quả dại à?”
Quả dại? Trong lúc Phó Xuyên ngẩn người, đứa trẻ lại bắt đầu hỏi: “Cậu đang hờn dỗi à?”
Ở Bắc Kinh, không phải không có người đến nịnh bợ Phó Xuyên. Cậu là con một của nhà họ Phó, những cô bé ăn mặc xinh đẹp, tinh xảo như búp bê thường quấn lấy cậu, muốn chơi cùng cậu.
Phó Xuyên từ trước đến nay chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Cô bé trước mặt buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo cộc tay, quần soóc kẻ sọc, tiếc là lại lấm lem. Trên cánh tay trắng trẻo còn có mấy nốt mẩn đỏ, có lẽ là bị muỗi đốt.
… Trông có vẻ ngốc nghếch.
Phó Xuyên vốn dĩ không muốn để ý, kết quả người trước mặt không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu vụng về lật tìm trong giỏ cỏ bên cạnh.
Cuối cùng tìm ra hai quả dại, đưa đến trước mặt cậu: “Tớ có quả dại này, cậu có muốn ăn không?”
Phó Xuyên nhìn bàn tay đang cố gắng vươn ra trước mặt, miễn cưỡng nhận lấy quả, cũng chỉ là nhận lấy thôi, chứ không hề động vào.
“Cậu ăn đi, ngon lắm đấy.” Người đối diện ngốc nghếch, đôi mắt đặc biệt sáng, “Tớ không lấy tiền đâu, mua mười quả hai đồng đấy!”
Mười quả hai đồng, tức là hai quả này cũng chỉ bốn hào. Phó Xuyên cho dù có xé một mảnh vải trên người xuống cũng không chỉ có thế, nhưng cuối cùng cậu vẫn bắt đầu ăn.
Quả không lớn, nhưng rất nhiều nước, cũng ngọt nữa. Phó Xuyên cảm thấy ngon hơn nhiều so với những loại trái cây mà mẹ cậu gửi máy bay đến.
“Có ngọt không?”
Đứa trẻ trắng trẻo đối diện dường như không biết cậu là người lạ, lại còn đưa tay chạm vào mặt cậu.
Phó Xuyên cố gắng kìm nén bản thân không đánh bàn tay đang vươn tới, ngây người để cô bé xoa mặt xong.
“Cậu giận dỗi với người nhà, chạy ra đây à?” Đứa trẻ vẻ mặt như có mười vạn câu hỏi vì sao, nói xong liền định dắt Phó Xuyên đi ra ngoài, còn không quên nhặt chiếc giỏ rách của mình lên.
Phó Xuyên đơn thuần không muốn đứng dậy, kết quả đứa trẻ không kéo được người, trực tiếp ngã nghiêng vào người Phó Xuyên, hai người vặn vẹo thành một đoàn, lăn một vòng trên mặt đất mềm xốp.
Vốn dĩ Phó Xuyên đang tức giận, nhưng đã bị bộ dạng luống cuống của đứa trẻ trên người làm tan biến.
Đứa trẻ nắm tay cậu, thổi hai cái còn tự lẩm bẩm: “Phù phù, sẽ không đau nữa.” Nói xong liền kéo Phó Xuyên đi về phía những cây quả dại bên trong.
Quả dại giống với quả mà Phó Xuyên vừa ăn, nhưng Phó Xuyên đến đây nhiều lần, cũng chưa từng nghĩ đến việc ăn những quả dại này.
Nhìn nhóc phá hoại đang kiễng chân hái quả, thỉnh thoảng còn nhảy lên. Phó Xuyên cũng không thể đứng nhìn được nữa, coi như là trả lại ân tình hai quả vừa rồi. Nghĩ vậy, cậu giúp cô bé hái những quả trên đầu xuống.
Quay đầu lại nhìn thấy quả trong tay Phó Xuyên, mắt đứa trẻ sáng lên lấp lánh, cậu chỉ đành tiếp tục miễn phí làm khổ sai, giúp cô bé hái quả dại.
Phó Xuyên cứ nghĩ rằng hôm nay chỉ là một sự kết thúc, ai ngờ nhóc phá hoại đó từ đó ngày nào cũng đến đây hái quả dại. Còn tưởng rằng cậu không có bạn bè, muốn cùng mình chơi.
Phó Xuyên lười giải thích, cũng không biết vì lý do gì, cuối cùng mỗi sáng sau khi ngâm suối nước nóng, cậu lại phải cùng nhóc phá hoại đi bán đồ.
Là thật sự bán đồ, nhóc phá hoại rất nghiêm túc, hét cũng rất hăng say, xách chiếc giỏ lớn đi loạng choạng.
Phó Xuyên không nhìn được, liền giúp cô bé xách giỏ. Cậu chỉ là hay ốm thôi, sức lực vẫn là sức của một đứa con trai bình thường.
Nhóc phá hoại hình như đặc biệt thiếu tiền, keo kiệt bủn xỉn. Bọn họ bán quả dại cả một buổi chiều, đi mua hai cây kem. Phó Xuyên tận mắt nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô bé thoáng qua vẻ xót xa.
Đứa trẻ tuy xót của, vẫn mua cho cậu một cây. Nhìn thấy Phó Xuyên nhận lấy mới vui vẻ cười.
Dần dần Phó Xuyên cảm thấy có một nhóc phá hoại đi cùng, cũng khá thú vị. Chỉ là việc nhóc phá hoại nghĩ cậu bị câm, khiến cậu mấy ngày không hoàn hồn.
Chỉ là về sau Phó Xuyên không những chấp nhận, mà còn chấp nhận cả danh hiệu ‘bạn câm nhỏ’.
Một hôm trời mưa, Phó Xuyên không thể đi ngâm suối nước nóng vào buổi sáng, vốn dĩ định ở trong phòng. Sau đó lại nghĩ lại, biết đâu nhóc phá hoại lại đi rồi.
Phó Xuyên chào mẹ một tiếng, nói là ra ngoài đi dạo, cầm ô đi về phía cây ngân hạnh.
Vừa đến nơi, quả nhiên nhóc phá hoại vẫn đang ở đó chờ, cầm một chiếc ô lòe loẹt quê mùa. Mưa hè thường có sấm, Phó Xuyên nhíu mày kéo người ra ngoài.
“Cậu đến rồi à.” Nhóc phá hoại cười vui vẻ, mày cong cong, “Tớ đợi cậu lâu lắm rồi.”
Đợi tớ…để làm gì? Phó Xuyên một câu nghẹn ở cổ họng hồi lâu, cuối cùng nhớ ra trong mắt cô bé mình vẫn là người câm, chỉ có thể nín nhịn.
“Hôm nay trời mưa rồi, chúng ta có thể nhặt được rất nhiều quả đấy.” Diêu Nhất đối với việc bán quả vẫn chưa từ bỏ ý định.
Phó Xuyên nắm tay người đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, trông có vẻ không vui.
Vốn dĩ đang rất hưng phấn vì mình không cần phải khó khăn hái quả nữa, nhóc phá hoại nhìn sắc mặt của Phó Xuyên một cách cẩn thận, đành phải từ bỏ ý định này.
Đi được một đoạn đường, nhóc phá hoại đưa tay kéo kéo tay Phó Xuyên: “Chúng ta đến xưởng gốm chơi đi, vui lắm đấy.”
Phó Xuyên quay đầu nhìn ánh mắt đáng thương của nhóc phá hoại, vẫn là đồng ý.
Ở đó Phó Xuyên lần đầu tiên biết tên của nhóc phá hoại: Diêu Nhất.
Cũng ở đó, Phó Xuyên lần đầu tiên phát hiện nhóc phá hoại coi mình là con gái.
Ông chủ là người tốt bụng, nhìn thấy hai đứa trẻ tay trong tay đến chơi, còn đặc biệt đun một ấm nước nóng, pha trà cho chúng uống.
Uống hết một ấm trà, cả hai đều muốn đi vệ sinh. Nhóc phá hoại thuần thục nắm tay Phó Xuyên: “Tớ biết nhà vệ sinh ở đâu, tớ dẫn cậu đi nha.”
Lúc này Diêu Nhất còn nhỏ, nói chuyện chưa được rõ ràng lắm, mềm mại ngọt ngào, còn mang theo âm nối ngọt ngào.
Phó Xuyên luôn rất thích nhìn cô bé nói chuyện.
“Cậu đi trước đi, tớ giúp cậu trông cửa.” Nhóc phá hoại đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nói.
Phó Xuyên ngẩng đầu nhìn chữ ‘Nữ’ ở trên, bước chân chuyển hướng muốn đi vào nhà vệ sinh nam, bị nhóc phá hoại giữ chặt lại.
“Bên kia là chỗ con trai đi, chúng ta phải đi bên này!” Nhóc phá hoại vẻ mặt lo lắng, “Cậu không thể đi bên kia.”
“…” Phó Xuyên bỏ tay nhóc phá hoại ra, quay đầu muốn đi vào nhà vệ sinh nam.
Nhóc phá hoại vội đến mức sắp phát khóc, ôm lấy Phó Xuyên, không cho cậu đi vào.
Bọn họ ồn ào hơi lớn, thu hút ông chủ cửa hàng đến.
“Sao vậy, sao vậy?”
“Cậu ấy muốn đi nhà vệ sinh nam, con không cản được.” Nhóc phá hoại sốt ruột đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.
Phó Xuyên chỉ đành dừng bước, đưa tay giúp cô bé lau nước mắt.
Nhóc phá hoại hít hít mũi, vẫn còn sợ hãi nói: “Cậu đừng đi chỗ đó mà, chỗ đó không phải là nơi con gái đi.”
“…” Ông chủ cửa hàng kéo hai đứa trẻ đang ôm nhau ra, bất đắc dĩ kéo Diêu Nhất sang một bên, vẫy tay với Phó Xuyên, “Mau đi mau đi.”
Nhóc phá hoại kinh hãi nhìn ông chủ cửa hàng, lại muốn xông tới kéo Phó Xuyên trở lại.
“Đừng đi.” Ông chủ cửa hàng buồn cười, “Thằng bé không phải là bạn của con sao? Sao đến cả nam nữ cũng không phân biệt được?”
…
Phó Xuyên điều chỉnh lại tâm trạng, từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy nhóc phá hoại đang đờ đẫn cả người.
“Cậu là con trai sao?” Nhóc phá hoại kinh ngạc nhìn Phó Xuyên đi ra, dường như đã bị một cú sốc cực lớn.
Phó Xuyên gật đầu, vẫn im lặng như thường lệ.
“Ồ.” Nhóc phá hoại cúi đầu không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nói, “Tuy cậu là con trai, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Hai đứa trẻ làm lành, tay trong tay đi ra ngoài.
Ông chủ ở quầy pha trò: “Hai đứa một đứa là con trai, một đứa là con gái, không thể nắm tay nhau đâu, chỉ có bạn trai bạn gái mới được nắm tay thôi.”
Phó Xuyên cảm thấy tay mình bị nắm chặt hơn, sau đó nhóc phá hoại nghiêm túc nói: “Vậy thì chúng con là bạn trai bạn gái!”
Mùa hè năm đó, có lẽ là khoảng thời gian Phó Xuyên sống thoải mái nhất, tiếc rằng hai người bỏ lỡ nhau, lạc mất nhau nhiều năm.