• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Nhất nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi phản ứng: “Vậy mình đứng thứ hai à?”

“Ừ.” Hàn Tiêu Tiêu gật đầu, lo lắng quan sát biểu cảm của Diêu Nhất, sợ cô sẽ buồn.

Diêu Nhất “Ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, như không có gì thay đổi. Ba người còn lại không thấy biểu cảm của cô có sự thay đổi nào, suốt buổi sáng thỉnh thoảng lại quan sát cô, cuối cùng cũng dần dần yên tâm.

Thực ra, cả ngày hôm đó đầu óc Diêu Nhất mơ màng, dù vẻ ngoài vẫn như bình thường, các thầy cô bộ môn cũng đặc biệt quan sát cô trong suốt giờ học, nhưng không ai phát hiện ánh mắt cô có vẻ lơ đãng.

Điều này thật khó tin với Diêu Nhất, vì từ trước đến nay chưa ai lấy mất vị trí dẫn đầu của cô, chỉ có thể cùng cô chia sẻ nó. Cô đã quen với việc mỗi kỳ thi đều tự động cho rằng mình sẽ đứng đầu.

Mãi đến khi giật mình, cô mới nhận ra trong lớp học đã vắng gần hết người, Diêu Nhất từ từ thu dọn sách vở, định xuống lầu về ký túc xá, nhưng vô tình đụng phải ai đó ở cửa.

Là Phó Xuyên.

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên, ánh mắt của cô chứa đựng sự phức tạp mà chính bản thân cô cũng không thể đoán ra.

“Về sau mỗi kỳ thi, mình sẽ luôn là người đứng đầu.” Phó Xuyên tay cầm cặp sách, dựa người vào lan can hành lang, giọng nói nhẹ nhàng.

Diêu Nhất ngẩn người nhìn bóng lưng Phó Xuyên đi xa, không kịp phản bác. Lẽ ra cô phải nói gì đó như đừng có tự mãn, một lần đứng đầu không có ý nghĩa gì. Nhưng Diêu Nhất biết rõ lần thi này cô làm bài không tồi, và cũng hiểu mình không thể nào thắng được Phó Xuyên trong môn ngữ văn.

Chưa nói đến việc, dù cả hai đều làm đúng hết câu hỏi trong bài thi, cuối cùng điểm của Phó Xuyên vẫn sẽ cao hơn cô vì chữ viết của anh quá đẹp.

“Cậu ấy có tự tin đó không?” Từ một góc khuất, Tần Lịch bước ra sau khi đi lấy nước, đứng bên cạnh Diêu Nhất, “Nhìn không giống lắm.”

“Ý cậu là gì?” Diêu Nhất lạnh lùng hỏi.

Tần Lịch vỗ vỗ vai Diêu Nhất: “Mình tin tưởng cậu, lần sau lại giành lại vị trí đầu tiên.”

Mặc dù Diêu Nhất đòi tiền thuê của cậu, còn vạch trần cậu, nhưng xét cho cùng, trong lòng Tần Lịch, vị trí của Diêu Nhất vẫn hơi cao hơn Phó Xuyên một chút.

Dù sao thì… tìm được người có cùng sở thích cũng không dễ dàng.

“Đừng buồn, mình có bộ đề mới nhặt được, độ khó cũng khá đấy.” Tần Lịch nhìn Diêu Nhất vẫn đang ngây ngô, quyết định chia sẻ kho báu của mình.

“……” Diêu Nhất có hứng thú, “Đưa cho mình đi.”

Tần Lịch lấy ra cuốn sách vẫn còn mới, chưa viết tên.

“Chắc là của sinh viên nào đó không dùng nữa, mình mua từ ông chú với giá năm tệ.” Tần Lịch lấy ra hai cuốn sách từ balo của mình. “Cuốn này ổn đấy, cậu thử làm xem.”

“Còn cuốn này là gì?” Diêu Nhất nhận lấy, mắt vẫn nhìn cuốn sách trong tay Tần Lịch.

“Cái này toàn lý thuyết, không có bài tập.” Tần Lịch lật vài trang để Diêu Nhất xem.

Tần Lịch không về nhà vào buổi trưa, hôm nay lại ngồi trong lớp với Diêu Nhất giải toán cả buổi.

Hai người ngồi đối diện, cúi đầu viết vẽ, không khí hết sức hòa hợp, cảnh tượng mà Phó Xuyên nhìn thấy khi vào lớp chính là như vậy.

Từng bước bước vào lớp, Phó Xuyên hơi chậm lại, mắt hạ xuống, sắc mặt lạnh lùng.

Khi Phó Xuyên ngồi vào vị trí của mình, Tần Lịch lập tức nhận ra, cuốn sách trong tay cậu vẫn chưa đủ để cậu chìm đắm vào. Tần Lịch nhẹ nhàng duỗi chân ra, đá vào Diêu Nhất, ra hiệu cô nhìn sang bên cạnh cậu.

“……” Diêu Nhất nhìn qua, cơ thể cứng đờ. Phản xạ tự nhiên làm cô nhớ lại lời Phó Xuyên nói sáng nay sau khi tan học.

“Mình đi trước, cuốn sách này để mình mượn xem nhé.” Diêu Nhất đứng dậy nói với Tần Lịch.

“Được.” Tần Lịch gật đầu. Hôm nay cậu hơi đồng cảm với Diêu Nhất, cũng không muốn lấy tiền thuê của cô nữa, coi như là an ủi tâm hồn bị tổn thương của bạn học.

Tiết học đầu tiên buổi chiều là của lão Hàn. Ông bước vào, quan sát một lượt khắp lớp, không biết đang nghĩ gì. Nhưng nhiều bạn học đều để ý thấy ánh mắt của lão Hàn dừng lại ở Diêu Nhất ở hàng ghế cuối trong một khoảng thời gian.

Đáng tiếc là Diêu Nhất đang mơ màng, không phát hiện ra.

Giờ học của lão Hàn vẫn diễn ra bình thường, không có gì khác biệt so với mọi khi.

Mãi cho đến 10 phút trước khi hết giờ, thầy thu dọn giáo án, nhìn xuống lớp và nói: “Trước đây thầy chưa sắp xếp chỗ ngồi, thật ra thầy cũng lười nghĩ đến việc này. Nhưng có một số phụ huynh đã phản ánh rằng các lớp khác đã sắp xếp rồi, chúng ta không thể đặc biệt được. Thứ hai, lớp vẫn có một số bạn bị học lệch môn, thầy hy vọng qua lần điều chỉnh chỗ ngồi này, mọi người có thể học hỏi những ưu điểm của bạn khác.”

Nói rồi, thầy lấy ra một bảng phân chia chỗ ngồi, bảo lớp trưởng lên đọc.

Việc điều chỉnh chỗ ngồi khá lớn, gần như cả lớp đều phải thay đổi.

Lớp trưởng đọc đến cuối thì dừng lại.

“Ui, may là chúng ta không bị chia ra.” Triệu Tiền thở phào nhẹ nhõm, định vui mừng một chút.

“Đọc tiếp đi, cái này là viết tay mà.” Lão Hàn thấy lớp trưởng dừng lại, liền nói.

Lớp trưởng đứng trên bục gật đầu: “Phó Xuyên đổi chỗ với Triệu Tiền, Triệu Tiền chuyển đến chỗ của Lý Cách.”

“Vậy còn mình?” Lý Cách bị việc đột ngột bị gọi tên làm cho ngỡ ngàng.

“Cậu ngồi vào chỗ của Phó Xuyên.” Lớp trưởng nói với giọng ôn hòa.

“……” Bộ tứ cuối lớp im lặng, nhìn về phía lão Hàn, không ai động đậy.

Phó Xuyên ngồi ở chỗ của mình, cũng chưa đứng dậy.

Lão Hàn ho khan một tiếng, không chịu nổi ánh mắt của con gái, đành lên tiếng giải thích: “Bạn Diêu Nhất có môn Văn quá yếu, còn Phó Xuyên thì các môn khác cũng cần cải thiện. Thầy tin rằng nếu hai bạn có thể học hỏi lẫn nhau, chắc chắn sẽ mang lại một không khí học tập tốt cho lớp chúng ta.”

Nếu như là cô giáo chủ nhiệm cũ của lớp, Châu Huệ, ở đây, chắc chắn sẽ mắng lão Hàn tham lam. Một mình Diêu Nhất đã đủ rồi, lão Hàn lại còn muốn Phó Xuyên đạt điểm tuyệt đối trong mọi môn.

“Triệu Tiền, em cũng đừng không phục.” Lão Hàn nhíu mày, “Em nhìn lại thành tích của mình đi, trong lớp em là người lệch môn nặng nhất đấy! Bạn Tiêu Tiêu học tiếng Anh giỏi, để bạn ấy giúp em là tốt nhất.”

“Chúng em ngồi trước sau cũng tốt mà.” Triệu Tiền lẩm bẩm.

“Nhưng còn có những bạn khác cần được giúp đỡ.” Lão Hàn nói với giọng lạnh lùng, “Em nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, để Phó Xuyên chuyển đến ngồi chỗ em.”

Cậu bạn bị ‘giúp đỡ’ – Triệu Tiền hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa sự thay đổi này. Nhưng cậu không có quyền phản đối, vì cậu là người đứng cuối lớp.

“……” Diêu Nhất nhìn mà chẳng thể làm gì khi thấy Lý Cách thu dọn đồ đạc rời đi, còn Triệu Tiền thì chuyển đến chỗ bên trên cô. Cô lại nhìn thấy Phú Xuyên bước về phía mình.

Lần đầu tiên, Diêu Nhất cảm thấy mình ghen tị với một ai đó.

Phó Xuyên không mang theo nhiều đồ đạc, ngoài sách do trường phát, tay anh không có gì thừa thãi, anh liền ngồi xuống.

Nhóm bốn người đã đoàn kết và thân thiết suốt cả học kỳ bỗng nhiên bị tách ra, không khí xung quanh  trở nên căng thẳng.

“Được rồi, đâu phải là không gặp nhau nữa, chỉ là đổi chỗ ngồi thôi mà.” Lão Hàn bất đắc dĩ, nhưng không có thời gian để an ủi những tâm hồn nhạy cảm yếu đuối của học sinh, vì thầy còn phải dạy các lớp khác.

Ngay khi thầy bước ra khỏi lớp, cả lớp lập tức xôn xao.

“Sao đột nhiên lão Hàn lại làm vậy?”

“Chẳng lẽ là vì chúng ta học không tốt sao?”

“Thôi đi, danh sách top 50 gần như toàn bộ đều là học sinh lớp chúng ta, thầy còn có gì không hài lòng nữa.” Một cậu học sinh từ lớp một buồn bã nói, “Thầy giáo của chúng ta cũng quá đáng rồi.”

“Giờ vẫn là thầy của các cậu đó.” Một học sinh lớp hai bất ngờ chen vào.

Ngược lại, khu vực của Hàn Tiêu Tiêu rơi vào im lặng hiếm có, Triệu Tiền cũng bất thường cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đến ngay cả đồ ăn vặt trong giờ giải lao cũng không ăn nữa.

Lý Cách ngồi cách hai nhóm, trong lòng sốt ruột. Cậu lén lút lấy điện thoại ra, thêm Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền vào nhóm chat.

【Các cậu đừng chỉ biết buồn bã, bây giờ là lúc Diêu Nhất cần được an ủi nhất đó! ! !】

Lý Cách nghĩ xa hơn một chút, dù sao họ chỉ bị tách ra thôi, hơn nữa Triệu Tiền kém môn tiếng anh là chuyện ai cũng biết. Nhưng Diêu Nhất thì khác, lần đầu tiên cô không đứng đầu toàn khối, lại còn bị lapx Hàn gọi ra nói chuyện riêng, còn ghép cô với Phó Xuyên một bàn.

Rõ ràng hai người là đối thủ cạnh tranh, dù họ đã học cùng một lớp, nhưng sự thật không thể thay đổi được.

Triệu Tiền vừa mới chuyển chỗ ngồi, điện thoại còn chưa kịp để vào ngăn kéo, liền nhìn thấy tin nhắn.

Cậu bất giác ngẩn ra, ánh mắt liếc nhanh về phía hai người ở ghế sau, quả nhiên không khí xung quanh rất ngột ngạt.

Triệu Tiền khẽ dùng cùi chỏ chạm vào Hàn Tiêu Tiêu bên cạnh, rồi làm động tác miệng: “Điện thoại.”

Lặp lại mấy lần, cuối cùng Hàn Tiêu Tiêu mới lấy điện thoại ra từ trong túi.

Thấy tin nhắn của Lý Cách, Hàn Tiêu Tiêu cũng ngẩn ra, rồi mới phản ứng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tiền, ánh mắt hai người gặp nhau, Hàn Tiêu Tiêu bắt đầu động đậy ngón tay.

【Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu bố mình đã quyết định như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ không thay đổi.】

Lý Cách: 【Các cậu giữ bình tĩnh, nhất định đừng để Phó Xuyên làm Diêu Nhất kích động.】

Triệu Tiền: 【Nhưng sáng nay mình thấy Diêu Nhất vẫn bình thường, sao chiều nay lại thấy cậu ấy thay đổi vậy?】

Hàn Tiêu Tiêu: 【Đương nhiên rồi, thử để bố mình nói xem.】

Triệu Tiền: 【Đã nói rồi mà.】

Hàn Tiêu Tiêu: 【……】

Trong lúc trò chuyện, không biết ai đã đổi tên nhóm thành: Vì Diêu Nhất.

Ba người cùng lúc nhận ra điều này, nhưng chẳng ai phản đối.

Khi đến tiết học thứ ba, lớp học dần yên tĩnh trở lại. Giáo viên giảng dạy lớp bổ sung đều là những người không dễ chọc giận, tính cách của họ đều không được gọi là dễ chịu. Như lão Hàn, nhìn bề ngoài thì có vẻ ôn hòa, vô hại, nhưng một khi ông đã quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi.

Diêu Nhất vô thức vẽ những đường lộn xộn trên giấy nháp, cảm thấy nửa thân bên trái của mình cứng đờ. Cô cảm giác như bên cạnh mình có một quả bom, chỉ cần cô cử động thì sẽ bùng nổ.

Tiết này là tiết vật lý, học sinh mà thầy giáo yêu thích nhất chính là Diêu Nhất và Phó Xuyên.

Diêu Nhất luôn có cách giải bài rõ ràng, các bước giải bài không bao giờ thừa thãi hay lười biếng. Còn Phó Xuyên có chữ viết rất đẹp, thầy giáo vật lý nhìn vào là thấy thích ngay.

Thường thì thầy giáo hay gọi cả hai lên làm bài tập, vừa thưởng thức chữ viết của Phó Xuyên, vừa lấy anh làm ví dụ ngược lại, so với cách giải bài hoàn hảo của Diêu Nhất.

Hôm nay, thầy giáo vật lý vẫn như mọi khi, đeo kính lão treo trên túi áo sơ mi, nheo mắt giảng bài cho cả lớp.

“Diêu Nhất, Phó Xuyên, hai em lên làm bài này đi.” Thầy giáo ngẩng đầu, nheo mắt nói.

Kết quả, hai bóng dáng mờ nhạt từ hàng ghế cuối cùng đồng loạt đứng dậy.

Khi Diêu Nhất và Phó Xuyên bước lên bục giảng, thầy giáo ngạc nhiên hỏi các bạn ngồi ở hàng ghế đầu: “Đây là… đã đổi chỗ rồi sao?”

Các bạn ở phía trước gật đầu: “Là hôm trước giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ.”

“Ồ?” Lúc này thầy giáo mới đeo kính vào, nhìn kỹ các học sinh đang ngồi trong lớp.

“Ừm… tốt, tốt.” Thầy giáo vật lý gật đầu, rồi quay lại nhìn hai người đang giải bài, “Cách sắp xếp chỗ ngồi của giáo viên chủ nhiệm thật hợp lý, hai em ngồi cùng nhau quả là đúng đấy.”

Diêu Nhất dùng sức, phấn viết lập tức gãy đôi, phát ra âm thanh chói tai trên bảng đen.

Dường như Phó Xuyên không bị ảnh hưởng, nét chữ vẫn thanh thoát, uyển chuyển.

Thầy giáo vật lý hài lòng gật đầu như mọi khi, “Các em xem cách làm của Phó Xuyên, rồi so với cách làm của Diêu Nhất, các em hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ.”

“Ừm.” Thầy giáo nhìn qua bài viết của Diêu Nhất, rồi lại nhìn bài của Phó Xuyên, “Hai em quả là xứng đôi.”

Lần này, Phó Xuyên lại tạo ra một âm thanh chói tai khi viết trên bảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK