- Không được nấu cơm chờ anh vì sẽ khiến anh tức giận
- Phải đi làm thêm để tự trang trải tiền vì không thể tự tiện xin xỏ anh làm vậy anh sẽ tức giận
- Nếu thấy anh đang nói chuyện với chị Bảo Hân thì không được đứng đó nhìn mà phải đi ra ngoài
- Anh có đi với chị ấy cũng không được ghen.
Anh không nghĩ cô lại ngốc nghếch đến vậy. Tại sao cứ chịu đựng vì anh? Rõ ràng lúc đó cô biết anh không hề yêu cô mà nhưng tại sao cô cứ phải chấp nhận để anh hành hạ.
Anh vội lấy trong túi ra chiếc điện thoại và gọi cô. Cô lúc này thì đang ngồi vuốt ve bụng, cô thấy nhớ anh lắm, lúc bỏ nhà đi cô chẳng cần gì cả cô chỉ lấy vội cái áo khoác của anh vì cô muốn lúc trời trở lạnh cô sẽ lấy áo của anh mà khoác vào có vậy con và cô sẽ được ấm, đứa nhỏ sẽ cảm nhận được hơi ấm của ba nó. Cô thấy tủi thân quá nhưng con của Bảo Hân cần phải có ba và hơn hết người anh thương chính là chị ấy chứ không phải cô. Đang ngồi thẫn thờ thì cô thấy có điện thoại đến. Hôm nay cô mở máy, là vì cô sợ ba mẹ cô và ba mẹ anh sẽ lo lắng cô không muốn họ đau đầu vì cô. Cuộc gọi đến chính là anh, cô lưỡng lự một hồi cũng nhấc máy lên nghe máy.
Trong điện thoại anh nói:
" Em đang ở đâu? Nói anh biết anh sẽ đến đón em "
Cô im lặng
" Tiểu Khiết!!! Anh sai rồi, em hãy tha lỗi cho anh. Xin em hãy nghe anh nói, anh và Bảo Hân không có con riêng. Em hãy tin anh "
Cô vẫn im lặng
" Em lên tiếng đi có được không. Ba tháng em rời xa anh, để anh cô độc một mình, để anh tự dày vò mình như vậy chưa đủ sao? "
Cô lúc này đã không chịu được nữa khóc nức lên trong điện thoại. Anh nói tiếp:
" Khiết Nhi, em có thể không tha thứ cho anh nhưng anh nhất định phải nói điều này cho em biết. Anh yêu em... Anh yêu em yêu em yêu em nhiều lắm Khiết Nhi à. Hãy cho anh nghe giọng em đi có được không? "
Cô nói:
" Phong à!!! Anh phải trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt đấy. Mẹ con Bảo Hân cần có anh. "
Anh tức giận quát:
" Anh phải nói như thế nào thì em mới chịu hiểu? "
Anh vội vàng định vị cái vị trí của cô đang ở trước khi cô khóa máy. Sau đó anh ghi lại địa chỉ anh nói:
" Tùy em vậy, nếu em muốn vậy thì được thôi anh sẽ làm theo ý em "
Nói xong anh cúp máy. Anh nghiến chặt răng nói:
" Em giỏi lắm, hãy chờ anh đem em về anh không cho em đi đâu hết "
Cô hụt hẫng lại tủi thân cô nói:
" Anh giận rồi, lần này mình mất anh thật rồi. Anh sẽ cưới Bảo Hân và sẽ sống hạnh phúc với chị ấy "
Cô vuốt bụng thì thầm:
" Con à!!! Sau này mẹ con mình nương tựa nhau mà sống nhé. Chúng ta hãy cùng chúc cho ba có cuộc sống hạnh phúc nào "
Cô ụp mặt vào lòng bàn tay khóc to lên, cô khóc như một đứa con nít như bị ai đó cướp đi thứ gì của mình vậy. Cô cũng muốn được anh yêu thương, cô cũng muốn con của cô cũng sẽ có ba nhưng sao khó quá.
Nhưng cô đâu hay biết, anh đã và đang chạy vội đi tìm cô, mặc cô không đếm xỉa đến anh nhưng anh nhất định sẽ gặp cô và làm rõ mọi chuyện. Anh nhất định sẽ không để cô khóc một mình, không để cô tủi thân hay là sống một mình bên ngoài nữa, anh biết Bảo Hân đã ép cô ra đi chứ không phải ai khác cả. Cô ta từng là người anh rất yêu thương anh còn vì cô ta mà chống lại ba mẹ làm khổ người con gái bé nhỏ lúc nào cũng là cái bóng núp sau lưng anh. Cô luôn âm thầm chịu đựng không một lời oán trách, anh không để cho ai tiếp cận cô hay là yêu cô. Vì lúc này, anh chỉ muốn mang vợ anh về mà thôi. Từ lúc cô bỏ đi, anh mới nhận ra anh đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Anh hối hận lắm, anh không muốn cô đau và cũng sẽ không làm cho cô đau nữa, anh sẽ không vì cãi nhau với ba mẹ hay là bực tức với cô mà phát tiết lên người cô nữa. Chỉ cần cô quay về, anh sẽ chịu hết tất cả mọi thứ mà cô dành cho anh, cô đánh anh cũng được, chửi anh cũng được nhưng đừng bỏ đi mà không nói một lời quan trọng hết anh nhất định sẽ đeo lại chiếc nhẫn cưới lại cho cô không cho cô tự ý viết đơn ly hôn thêm một lần nào nữa.
=.= Đăng 3 chương liên tiếp coi như bù lỗi vì thời gian qua mk không đăng truyện của cj Quế Anh được.... mong mn vẫn ủn hộ><