- Phải có chuyện gì thì mình mới được gặp cậu sao? - Người con trai ấy nhếch mép nhìn nó.
- Mình biết cậu gặp mình là có chuyện cần nói mà, vòng vo mãi làm gì hả...Ken? - Nó nhún vai nhìn hắn.
- Đúng là không qua khỏi mắt câu.- Hắn cười trừ ngừng một lát rồi nói- Không định về nhà sao?
- Không.- Nó trả lời một cách lạnh lùng mà không cần suy nghĩ.
- Hai bác nói với mình rằng họ lo cho cậu lắm, bảo mình khuyên cậu về nhà.- Hắn nói bước lại đứng gần nó.
- Lo lắng, cái lý do như vậy cũng nói được không hiểu họ nghĩ gì nữa.- Nó cất giọng trầm trầm lạnh như băng và mang đầy sự khinh bỉ đối với người mà nó gọi bằng cha, mẹ kia.
- Mình không cấm cậu chỉ nói lại lời bác ns với mình thôi. Mình cũng không ủng hộ gì cái việc nhảm nhí này.- Hắn xoa đầu nó an ủi.
- Cảm ơn.- Nó cười nhẹ nhìn hắn.
- Chúng ta là bạn mà, thôi mình về lớp trước. Cậu vào sau nha.- Hắn nháy mắt tinh nghịch điều mà hắn chưa từng làm với một người nào khác. Rồi từ từ quay người bước đi.
- Hai người vừa đi đâu đấy? - Thấy nó vừa bước vài lớp nhỏ đã nhảy ngay ra cạnh nó cười cười.
- Chỉ là chuyện cũ thôi.- Nó nhún vai bước về chỗ ngồi.
- Vậy sao mà mày không định về thật à? - Nhỏ nói mặt nghiêm túc hẳn.
- Không. - Nó lắc đầu.
- Càng tốt mày cứ ở nhà tao là được về làm gì.- Nhỏ lại cười nhăn nhở.
Chỗ hắn thì cũng đang bị nhóc tra hỏi như tù binh. ( À thật ra thì nhỏ biết nó vs hắn là thanh mai trúc mã, còn nhóc có biết nó đấy mà không nhớ thôi hồi nhỏ nó chơi rất thân vs hắn và nhóc lắm.)
- Anh hai vừa đi đâu với Zane đấy.- Nhóc cười đểu nhìn hắn.
- Mày không nhớ Zane là ai à.- Hắn nhíu mày nhìn nhóc. Không lẽ thằng này não cá vàng thế.
- Còn... Là người đưa hai anh em mình thăm quan trường chứ ai.- Nhóc trả lời rất ngây thơ.
- Mày.... Zane là người hồi nhỏ ở cạnh nhà mình đấy, chơi với anh em mình còn gì.- Hắn không thương tiếc gì cốc thẳng vào đầu thằng em.
- Ừ thì sao......HẢ!!! NHỎ ĐẤY LÀ THANH MAI TRÚC MÃ CỦA HAI SAO!!!???....