- Sao anh phải đùa em làm gì.- Nam nghiêm túc nói. Nếu mà như vậy thật thì chắc nó hết hi vọng thật rồi.
- Ờ em có việc bận rồi anh uống nước thong thả nha.- Nó cười không nổi vội vàng đi ngay không để Nam nói thêm câu nào. Sau khi rời khỏi quán nó lại cứ lang thang nghĩ cách để dẹp bỏ cái cái hôn nhân vô nghĩa này đi.
- Zane..- Bỗng một bàn tay choàng lên cổ nó.
- Ken, làm mình hết hồn đó.- Nó giật nảy mình rồi nhìn hắn nhíu mày.
- Mình đi sau cậu cả tiếng đồng hồ không biết sao, đang nghĩ gì vậy?- Hắn cốc nhẹ đầu nó.
- Haizzz... chuyện lớn rồi.- Nó chán nản.
- Có chuyện gì sao?
- Còn nhớ người mà ba mẹ mình bắt đính hôn chứ?- Nó hỏi hắn.
- Còn- Hắn nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.
- Hôm nay mình vô tình gặp tên đấy...rồi nói chuyện về việc đính hôn ý. Cậu biết gì không hắn nói thích mình đấy vậy là mình hết hi vọng để cho ba mẹ huỷ bỏ hôn nhân rồi giờ cách duy nhất là mình phản đối mong họ có chút tình nghĩa.... mà thôi bỏ đi còn lâu họ mới vì mình mà bỏ cái vụ đính hôn này.- Nó ôm đầu đau khổ.
- Không sao sẽ còn cách khác mà.- Hắn dịu dàng xoa nhẹ đầu nó.
- Mong là sẽ có.- Nó chán nản.
- Thôi nào không giống Zane ít nào vui vẻ lên giờ mình đưa cậu về nhé.- Hắn cười rồi kéo nó đi.