• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đẩy Trầm Trạch Nam đang xáp lại gần, căm ghét nhìn hắn, “Cậu thật ngày càng không biết xấu hổ.”

“A Kỳ, lúc em hôn anh có ghê tởm không?”

Tôi liếc hắn, nhớ lại một hồi, “Không có cảm giác gì.”

Vậy mà vừa nhìn thấy ánh mắt sáng bừng lên của Trầm Trạch Nam, tôi liền chà đạp hắn không chút khách khí, “Có điều lời cậu nói nghe mắc ói.”

“Không sao, anh nghe riết sẽ quen không mắc ói nữa.” Trầm Trạch Nam bình tĩnh nhận lấy đả kích của tôi, rồi nhích lại gần hôn tôi mấy cái.

“Cậu đừng có được voi đòi tiên!” Tôi nghiến răng nghiến lợi lườm  hắn.

“Hết cách rồi, mỗi lần nhìn thấy anh là muốn đến gần thân mật chút, không thì em sẽ không thoải mái.”

“Thật sao?” Tôi cười gằn nhìn hắn, “Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi có phải tốt hơn không?”

“Vậy em sẽ chết mất.”

Tôi ấn ấn trán, hoàn toàn cạn lời đối với người da mặt dầy như Trầm Trạch Nam.

Vài ngày trôi qua vô cùng an ổn hài hòa, nhưng vào lúc tôi cho rằng mình không còn bất cứ liên hệ gì với Diệp Du nữa thì cậu lại đột ngột xuất hiện.

Tôi nhìn Diệp Du đứng ngoài cửa, rồi không chút do dự đóng “rầm” cửa một cái.

Tôi nghĩ, mình thật sự xui xẻo tận cùng, mấy ngày trước Hạ Nhu đến đòi lẽ phải, hôm nay tới phiên chính chủ xuất hiện.

“Tần Kỳ, anh mở cửa ra!”

Tôi không thèm đếm xỉa đến tiếng chuông cửa Diệp Du đang nhấn điên cuồng, cứ ung dung ngồi lên sô pha xem tivi không thấy áp lực gì.

Nhưng so với tôi thì Trầm Trạch Nam nóng nảy hơn nhiều, không biết tại sao, cứ đụng phải chuyện của Diệp Du là mọi bình tĩnh của hắn tiêu đi đâu hết.

“Trầm Trạch Nam, cậu ngồi yên được không?” Tôi nhìn Trầm Trạch Nam bên cạnh đứng ngồi không yên, cau mày nói với hắn một câu.

Vẻ mặt Trầm Trạch Nam hết sức khó coi cứ nhìn chằm chằm vào cửa lớn, “A Kỳ, em có thể ra ngoài ấy tẩn hắn một trận được không?”

Tôi lại lườm hắn, “Cậu ngứa tay hay sao? Đừng động đến hắn, cứ để hắn nhấn mỏi tay rồi sẽ về thôi.”

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự kiên trì của Diệp Du, chẳng những cậu vẫn liên tục ấn chuông còn đập cửa rầm rầm gọi tên tôi, làm huyệt thái dương của tôi cứ giật lên giật xuống, đừng nói Trầm Trạch Nam, bây giờ ngay cả tôi cũng muốn ra ngoài kia đập hắn một trận.

“Rốt cục cậu muốn gì?” Tôi kéo cửa ra, vẻ mặt khó ở nhìn Diệp Du.

“Tần Kỳ, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng được không? Anh đừng không để ý tới em.”

Diệp Du vô cùng đáng thương nhìn tôi, làm ra bộ dáng như bị tôi ức hiếp.

Giờ đây tôi đã miễn dịch hoàn toàn đối với dáng vẻ này của Diệp Du, thản nhiên đáp trả hắn một câu, “Giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói, cậu đòi chia tay, tôi đáp ứng, cứ thế thôi.”

“Không phải, em không muốn chia tay với anh!” Diệp Du vội vươn tay ra kéo tôi, kết quả chẳng chạm được tới cái ống tay áo, đã bị Trầm Trạch Nam gạt đi.

“Mày biết xấu hổ không thằng kia? Lúc trước chính miệng mày dễ dàng từ bỏ A Kỳ, vậy giờ đừng có nằm mơ anh ấy sẽ quay lại với mày!” Trầm Trạch Nam bao bọc cả người tôi vào lòng để bảo vệ, sợ Diệp Du lại động chạm đến tôi.

“Trầm Trạch Nam, cậu cút đi!” Diệp Du nổi giận rống lên một tiếng, lập tức nhìn về phía tôi, “Tần Kỳ, anh nghe em nói, hôm đó em không có ý đánh anh, em chỉ lỡ tay! Em cũng không muốn bỏ anh… Mấy ngày nay em đã thuyết phục được người nhà, bây giờ chúng ta không còn chướng ngại gì nữa, có thể ở bên nhau rồi.” Diệp Du vừa nói hốc mắt liền sũng nước, “Tần Kỳ, anh đã bảo muốn bên cạnh em mãi, anh nói chúng ta có thể sống với nhau qua một đời, em không nên rời bỏ anh… Bây giờ em mới nhận ra, em không thể mất anh, em không chịu được.”

Tôi nhìn bộ dạng của Diệp Du chỉ cảm thấy buồn cười, nếu là lúc trước, nghe vậy tâm lý đề phòng của tôi nhất đinh sẽ buông xuống, nhưng hiện tại tôi chỉ thờ ơ không còn động lòng đối với lời giải thích thâm tình của hắn nữa.

“Diệp Du, cậu đừng nói gì thêm, giờ tôi không muốn gặp cậu, không muốn liên lụy cái gì với cậu, nếu cậu còn quậy trước cửa nhà tôi, tôi chỉ còn cách gọi bảo vệ đem cậu đi vì tội gây rối trật tự công cộng, không tin thì cứ quậy tiếp, nếu không muốn mất mặt thì lượn nhanh.”

Diệp Du nhìn tôi vẻ mặt không thể tin được, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ tuyệt tình như vậy với cậu.

Tôi đóng cửa lại một lần nữa, bên ngoài quả thật không còn động tĩnh, lúc này tôi mới thở ra một hơi.

Lơ đãng thoáng nhìn qua Trầm Trạch Nam bên cạnh, tôi đã thấy khóe miệng hắn nhếch lên, có vẻ sung sướng vô cùng.

“Cậu làm gì thế?”

“Em sợ anh không nhẫn tâm dứt khoát với Diệp Du, giờ thì yên tâm rồi.” Trầm Trạch Nam xoa đầu tôi, “Em không muốn nhìn anh thương tâm khổ sở vì hắn nữa.”

“Chuyện trước đây thôi.” Tôi hời hợt trả lời một câu, gạt tay Trầm Trạch Nam xuống, “Không cho phép rờ đầu.”

“A Kỳ ơi.” Trầm Trạch Nam bất chợt dí sát vào tôi, đôi mắt phát sáng, “Mỗi lần nhìn anh như vậy, em thèm cắn anh một miếng ghê.”

Tôi giận quá hóa cười, “Trầm Trạch Nam, cậu còn nói mấy thứ kinh tởm nữa tôi nhốt cậu ngoài cửa đấy, tin không?”

Trầm Trạch Nam bị tôi uy hiếp một chút, quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối thật chu đáo tỉ mỉ.

Hôm sau ăn sáng xong, tôi cùng Trầm Trạch Nam bước ra cửa.

Từ khi tỏ tình với tôi, Trầm Trạch Nam mặt dày kiên quyết ở lại nhà tôi luôn, đuổi cách nào cũng không đi. Cuối cùng đành nhượng bộ cho hắn ở, tiện thể sa thải người giúp việc, để hắn gánh hết việc nhà, định khiến hắn biết khó mà lui nhưng tên này càng làm càng cao hứng, không chán nản một chút xíu nào.

Vừa mở cửa thì thấy một bóng người cuộn tròn bên ngoài, tôi định thần nhìn lại, đó là Diệp Du.

Diệp Du ngẩng đầu lên, sắc mặt uể oải, dưới mắt xuất hiện quầng thâm, vừa thấy đã biết cậu đợi suốt đêm ở ngoài này.

“Tần Kỳ, anh đừng không cần em, em không muốn chia tay với anh…” Diệp Du ngồi dưới đất nức nở kéo chân tôi, dáng vẻ kia trông khá chật vật.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Trầm Trạch Nam co giò sút cho cậu một cú lăn vào trong góc.

Tôi nhìn hắn không nói gì, cái tên này không biết trước giờ dồn nén bao nhiêu oán hận đối với Diệp Du rồi, vì tôi mà vẫn chưa bộc phát, hiện tại quan hệ giữa tôi và Diệp Du đã hoàn toàn cắt đứt, hắn thật đúng là không chút hạ thủ lưu tình, thế nào lại tàn nhẫn vậy, cứ như chờ cơ hội liền trừng trị Diệp Du.

Tôi thở dài liếc nhìn Diệp Du, sau đó cất bước rời đi không ngoảnh lại.

Đối với Diệp Du, tôi đã không thể trao ra tình cảm của mình nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK