Dựa vào người Trầm Trạch Nam, tôi trò chuyện với hắn câu được câu mất.
“Ôi, em nói xem chúng mình thế này có giống cặp vợ chồng già không?” Tôi nghiêng đầu nhìn Trầm Trạch Nam nhịn không được bật cười.
“Đương nhiên, mình đã bên nhau tám năm rồi,” Trầm Trạch Nam nháy mắt mấy cái, “Cứ coi là vậy đi?”
“Phải rồi, thất niên chi dương… thật là vậy?” (Thất niên chi dương có thể hiểu nôm na là cái dớp 7 năm. Phàm là người yêu hoặc vợ chồng, luôn có một niềm tin rằng chỉ cần vượt qua cái dớp 7 năm này một cách an toàn thì có thể coi như bền vững dài lâu, vợ chồng sẽ hạnh phúc bên nhau, còn người yêu nhau sẽ thành vợ chồng – Lãnh Vân.)
“Sao có thể chứ,” Trầm Trạch Nam xoay đầu tôi lại đặt trên môi một nụ hôn, “Bất luận qua bao nhiêu năm, em vẫn yêu A Kỳ như bây giờ.”
“Nói vậy chưa chắc đâu,” Tôi ngồi thẳng dậy khoát tay, “Chuyện sau này thế nào cũng không biết được.”
Trầm Trạch Nam im lặng một lúc thật lâu, mãi đến cuối vẫn không nói gì, chỉ kéo tôi lại ôm trong lồng ngực.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn không hỏi vì sao hắn im lặng.
Vài ngày qua đi, tôi bất chợt thấy được tin tức ngoài ý muốn.
Trên tivi đang phát Diệp thị bị vạch trần có giao dịch không hợp pháp với hắc đạo, cổ phiếu công ty mất giá thảm hại, cuối cùng không thể không tuyên bố rộng rãi tin tức phá sản.
Tôi quay đầu nhìn Trầm Trạch Nam, hắn đúng là thành thực, né tránh ánh mắt tôi một hồi liền lập tức thừa nhận.
“Là em làm.”
Tôi thở dài, “Em cần gì phải xoắn xuýt chuyện của cậu ta nữa?”
“A Kỳ,” Trầm Trạch Nam nắm lấy cánh tay tôi, “Chỉ cần tổn thương đến anh một chút thôi, nhất định em sẽ dốc toàn lực đi trả thù.”
Nói xong hắn lại hơi do dự, “Anh… có phải anh không thích em như vậy?”
Tôi lắc đầu, “Em làm gì anh cũng không ngăn cản, Diệp Du không còn quan hệ với anh nữa, nhà họ Diệp với anh lại càng không liên quan, bất kể em làm gì bọn họ, sao anh có thể vì thế mà trách em?”
“Nhưng,” tôi nắm chặt tay Trầm Trạch Nam, “Em làm vậy cũng nguy hiểm lắm, thật sự anh không mong thấy em vì người không liên quan mà gây chuyện tổn hại đến bản thân.”
Trầm Trạch Nam nhẹ nhàng ôm tôi, “A Kỳ, anh yên tâm, việc này em xử lý rất gọn gàng, không ai điều tra ra em được đâu, hơn nữa có phát hiện em cũng không để họ làm được gì.”
Hắn hôn lên tai tôi, “Thấy anh lo lắng cho em như vậy, em hạnh phúc lắm.”
Tôi căm ghét lườm hắn, “Lúc nào em cũng nói chuyện buồn nôn được.”
“Thật sự em vui lắm mà.”
“Biết rồi, em không cần cường điệu nữa.”
“A Kỳ…”
“Anh đã bảo biết rồi.”
Trầm Trạch Nam đột nhiên lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, hắn quỳ một chân xuống đất, vô cùng nghiêm cẩn nhìn tôi, “A Kỳ, em muốn hỏi anh, anh đồng ý cưới em nhé?”
Hành động này của Trầm Trạch Nam làm tôi ngây ngẩn cả người, tôi nhìn vào cái hộp mở ra trên tay hắn, bên trong là một chiếc nhẫn.
“A Kỳ, anh đồng ý nhé?” Trầm Trạch Nam vẫn duy trì tư thế quỳ, ngửa đầu kiên nhẫn hỏi tôi.
Tôi bỗng chốc thấy hốc mắt mình nóng lên, sau đó cúi người ôm chầm lấy hắn, “Ừ.”
“A Kỳ, em chỉ muốn nói với anh, dù cho thời gian trôi qua bao lâu, cho dù cuộc sống có bao nhiêu thay đổi bao nhiêu biến cố, em vẫn yêu anh như ngày đầu, khao khát ở bên anh trọn đời.”
“Ừ.”
“A Kỳ, vài ngày nữa mình ra nước ngoài kết hôn đi.”
“Ừ.”
“A Kỳ, em sẽ đối xử tốt với anh cả đời.”
“Ừ.”
“A Kỳ, em yêu anh.”
“Ừ.”
“A Kỳ, anh có yêu em không?”
“Ừ.”
Toàn văn hoàn.