Tôi nắm chặt tay lái, có thể cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Nhìn sang Diệp Du ngồi bên cạnh, toàn thân cậu cũng cứng đờ, hoàn toàn không thả lỏng chút nào.
“Mặc kệ là kết quả ra sao, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác.”
Diệp Du nghe vậy, quay đầu nhìn tôi, “Ừ.”
“Em nói… Muốn bên anh cả đời phải không?”
“Ừ.”
Nhận được lời khẳng định của Diệp Du, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra tôi rất sợ, dù sao họ vẫn là người nhà của cậu.
Cho tới bây giờ tôi cũng không dám chắc, tôi ở trong lòng Diệp Du là cân nặng bao nhiêu.
Xe chạy một đường hơn hai giờ, rốt cục đã đến thành phố B.
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Du, cũng không bị lòng vòng bao nhiêu, thuận lợi đến nhà cậu.
Trước mặt là một tòa biệt thự màu trắng, bề ngoài xem ra khá sang trọng, khiến tôi cảm thấy áp lực càng lớn.
Dù sao có một phần đại gia nghiệp như thế, không thể thiếu người thừa kế được.
Tôi cùng Diệp Du một đường thuận lợi đi vào, hẳn Diệp Du đã báo cho cha mẹ biết hôm nay cậu về nhà.
“Đi thôi,” Tôi nắm lấy tay Diệp Du, “Nên đối mặt thì phải đối mặt.”
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị đón nhận trận bão táp sắp ập tới.
Trong thoáng chốc lúc người hầu đẩy cổng lớn kia ra, Diệp Du nhẹ nhàng tránh khỏi tay tôi, sắc mặt cậu trắng bệch, có thể thấy thời khắc thật sự đối mặt với chuyện này, toàn bộ tâm lý đã chuẩn bị trước đó của cậu đều tiêu tan hết.
Tôi cam chịu với hành động của cậu, cũng không muốn làm cậu càng thêm gánh nặng trong lòng.
Bên trong phòng khách lớn truyền đến tiếng cười cười nói nói, tôi đưa mắt nhìn, chỉ thấy ba người ngồi trên sô pha.
Hai người một nam một nữ đang tươi cười, hẳn là cha mẹ của Diệp Du, người còn lại là Hạ Nhu.
Ba người nghe tiếng động thì đều quay đầu lại.
Mẹ Diệp Du xoay người nhìn cậu cười càng tươi, “Tiểu Du, về rồi à? Con xem, hôm nay Hạ Nhu nghe nói con về cũng chạy qua đây.” Sau đó bà mới chú ý đến tôi đứng phía sau Diệp Du, nghi hoặc nhìn một chút, “Đây là bạn con?”
“Cha, mẹ, đây là Tần Kỳ.” Diệp Du nhìn Hạ Nhu, “Lần trước em cũng gặp anh ấy rồi đấy.”
Hạ Nhu cười cười, “Ừ, gặp dưới lầu nhà anh hôm đó?”
” Bác trai, bác gái khoẻ ạ.” Tôi hơi cúi mình hướng cha mẹ Diệp Du chào hỏi, sau đó gật đầu với Hạ Nhu, “Chào cô.”
Cha Diệp Du cau mày nhìn tôi, hiển nhiên không ngờ Diệp Du đưa bạn cùng trở về.
“Đến đến đến, lại đây ngồi cả đi.” Mẹ Diệp Du vẫy vẫy tay với chúng tôi.
“Cha, mẹ, con hôm nay về đây là muốn thẳng thắn nói với hai người một chuyện.” Diệp Du đứng tại chỗ không nhúc nhích, tôi vừa cúi đầu, đã nhìn thấy nắm tay cậu siết chặt lại.
Tôi biết hiện tại trong lòng cậu chắc hẳn rất sợ hãi, thở hắt ra, trước mặt ba người tôi nắm lấy tay Diệp Du.
“Bác trai, bác gái.” Tôi lại đối hai người khom người thật thấp chào, “Cháu thật xin lỗi hôm nay lần đầu đến nhà hai bác, lại chính là đến để nói việc này, nhưng cháu cảm thấy chuyện này cần nói ra càng sớm càng tốt, Diệp Du cũng nghĩ như vậy,” Tôi dừng một lát, nhìn nhìn Diệp Du “Cháu và Diệp Du không phải quan hệ bạn bè, chúng cháu là người yêu.”
Vừa nói xong câu đó, tôi cảm giác bàn tay đang được tôi nắm run lên một chút.
Ba người kia nghe đến câu này, đều thất thần không phản ứng lại, cuối cùng vẫn là Hạ Nhu biểu lộ cảm xúc đầu tiên, cô không thể tin được nhìn Diệp Du, tay run run chỉ vào tôi, “A Du, anh ta nói… Đều là thật sao?!”
“Đúng, anh ấy nói đều là sự thật.” Diệp Du nhìn họ khó khăn gật đầu.
Cha Diệp Du vớ lấy gạt tàn thủy tinh trên bàn ném về phía bọn tôi, “Diệp Du! Mày muốn phản à! Mày nói tao biết, mày thích đàn ông? Mày định ném đi mặt mũi của nhà họ Diệp?!”
Diệp Du bị dọa đến sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không tránh được chiếc gạt tàn đang bay tới, tôi dùng sức kéo cậu sang một bên, chiếc gạt tàn mới sượt qua tay cậu văng ra ngoài.
“Tiểu Du! Sao con có thể làm ra loại chuyện này… Con… Con phải đính hôn với Hạ Nhu, con muốn mẹ phải làm sao giải thích với nhà người ta đây!” Mẹ Diệp Du hai mắt đẫm lệ nhìn Diệp Du, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Cha, mẹ, rất xin lỗi… Con yêu Tần Kỳ, con muốn bên cạnh anh ấy cả đời, hơn nữa… Con cũng không muốn làm hại đến Hạ Nhu, thà thẳng thắn đối với cô ấy còn tốt hơn.”
“Mày nói nhố nhăng cái gì đấy!” Cha Diệp Du tức giận đến đỏ bừng gương mặt, “Mày đừng có mơ tao sẽ chấp nhận cho mày chuyện vớ vẩn như vậy!”
“Bác trai, bác gái, cháu và Diệp Du đã biết nhau từ lâu, chúng cháu không phải nhất thời xúc động, hôm nay lấy hết can đảm nói cho hai bác, cũng là hy vọng được hai bác thông cảm.”
“Cậu tính là cái thứ gì! Đã hủy hoại con trai nhà tôi như vậy, bây giờ lại muốn chúng ta ở đây chấp nhận cậu?! Không có cửa đâu!” Mẹ Diệp Du cực kỳ tức giận nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi cảm giác mình giống như mang tội ác tày trời.
Cha Diệp Du chuyển ánh mắt từ trên người Diệp Du sang tôi, ông chỉ tay ra cổng lớn, “Tần Kỳ đúng không? Bây giờ lập tức cút cho tao, cút khỏi nhà họ Diệp, sau này đừng bao giờ đến nữa, đừng mong gặp lại Diệp Du!”
“Cha, mẹ… Con cầu xin hai người…” Hai mắt Diệp Du rưng rưng, miệng chỉ có thể thì thào những lời này.
“Tiểu Du, con làm mẹ thất vọng quá… Con…” Mẹ Diệp Du còn chưa nói xong, bất thình lình ngửa mặt ra sau ngã xuống.
“Mẹ!” “Bác gái!” “Lan Phái!” Diệp Du, Hạ Nhu, còn có cha Diệp Du ba người đồng thời kinh hãi kêu lên, sau đó tôi thấy Diệp Du vội chạy đến, khi đi còn nói nhanh với tôi một câu “Tần Kỳ, anh trước ra ngoài chờ tôi.”
Tôi gật đầu với cậu, trong tình cảnh này rõ ràng không thích hợp ở lại, dù sao trong mắt bọn họ tôi như một khối “u ác tính”.
Tôi im lặng chờ đợi bên ngoài nhà họ Diệp.
Thật ra tôi không nghĩ sẽ gặp phải sự phản đối và nghi ngờ gay gắt như vậy, tôi không có cha mẹ, nên không rõ tình cảm yêu thương kỳ vọng của cha mẹ dành cho con cái là thế nào, tôi cố gắng để hiểu Diệp Du, nhưng cũng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều kiệt sức mỏi mệt.
Thời gian tôi đứng bên ngoài ước chừng hơn một giờ, mới thấy Diệp Du uể oải từ cổng lớn chậm rãi đi ra.
Tôi bước đến, khoát tay lên vai cậu, “Bác gái thế nào rồi?”
“Vừa tỉnh lại… Mẹ tôi vốn có bệnh tim nhẹ, hồi nãy vì bị kích thích nên đột nhiên ngất xỉu.”
“Tỉnh lại là tốt rồi… Anh không ngờ người nhà em phản đối kịch liệt vậy, nhưng anh sẽ không buông tay, chúng ta nỗ lực cùng nhau, thế nào cũng sẽ được hai bác tiếp nhận, đúng không?” Tôi cười cười với Diệp Du, ráng làm tâm trạng cậu bớt căng thẳng chút.
“Tần Kỳ… Tôi nghĩ, hay là trước tiên chúng ta nên tách ra một thời gian đi.”
“Trước tiên tách ra một thời gian?” Tôi nhìn Diệp Du, hơi sửng sốt.
“Ừ.”
“Em nói một thời gian, là bao lâu?”
“Tôi cũng không rõ…” Diệp Du cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn tôi.
Tôi dùng lực nâng mặt Diệp Du lên, bắt cậu phải nhìn tôi, “Như vậy, cậu muốn tôi chờ bao lâu? Lại thêm bảy năm nữa? Hay là chờ cậu với Hạ Nhu kết hôn sinh con, rồi cậu lại đến tìm tôi?”
“Tần Kỳ, anh có ý gì!” Hai mắt Diệp Du đỏ bừng, có chút phẫn nộ.
“Tôi có ý gì?” Tôi buông hai tay xuống, cảm giác trong lòng khổ sở đến chết được, “Bảy năm trước cậu ra đi không nói một tiếng, tôi chẳng trách cậu. Bây giờ, tôi cố gắng tìm hiểu cậu, cùng nhau gánh vác với cậu, cùng đối mặt vượt qua những khó khăn, mà giờ cậu nói với tôi, cậu muốn chia xa không kỳ hạn? Diệp Du, đến cùng cậu xem Tần Kỳ tôi là loại gì?”
Trong lòng từng trận từng trận co rút đau đớn, tôi gần như không đứng vững nổi, tôi vô lực ôm lấy Diệp Du trước mặt, “Đừng lại bỏ đi, tôi chịu không nổi đâu.”
“Tần Kỳ, bảy năm trước người để tôi rời đi là anh, mà hiện tại, tôi không còn cách nào khác mới quyết định như thế… Mẹ dùng cái chết để uy hiếp tôi, bảo nếu tôi không chia tay với anh sẽ tự sát, anh nói tôi nên làm gì đây?”
“Diệp Du, cậu có nghĩ đến tôi không? Cậu có bao giờ nghĩ đến, tôi nên làm sao bây giờ? Chuyện của mẹ cậu chúng ta không cần quá căng thẳng… Nói không chừng hôm nay bà chỉ hù dọa cậu thôi… Cậu…”
“Tần Kỳ, anh đừng nông nỗi như vậy được không! Anh chưa từng có cha mẹ, căn bản không hiểu tôi khó xử thế nào!” Diệp Du dùng sức đẩy tôi, muốn thoát khỏi vòng tay tôi.
Từng câu Diệp Du nói đều đâm nhói lòng, thậm chí tôi không biết bây giờ nên làm gì, hai tay nâng đầu Diệp Du lên, tôi hôn cậu thật sâu.
Như vậy, chí ít có thể khiến cậu không thể mở miệng nói những lời tổn thương kia nữa.
Diệp Du giãy dụa trong lòng tôi, một hồi giãy dụa không tác dụng, cuối cùng cậu bất ngờ đẩy thật mạnh một phát, lúc này mới làm tôi tách khỏi cậu.
Tiếp theo sau đó là một tiếng chát chúa, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát.
Lúc tôi và Diệp Du đều ngây dại, đột nhiên có một người vọt ra, sau đó tôi thấy cả người Diệp Du bị một quyền đánh văng xuống đất.
Khi tôi phục hồi tinh thần, mới phát hiện người này là Trầm Trạch Nam.
“Diệp Du! Mày dám đánh anh ấy!” Hai con mắt Trầm Trạch Nam đỏ ngầu, cả người toát ra một luồng sát ý đáng sợ, hắn đá mạnh một cú, đá Diệp Du lăn đi vài vòng trên mặt đất.
Không rõ vì sao Trầm Trạch Nam đột ngột xuất hiện nơi này, cũng không phản ứng vì sao hắn tức giận đến vậy, tôi chỉ cảm giác trái tim mình đã từng vì Diệp Du mà trở nên ấm áp mềm mại giờ đây dần lạnh lẽo khô cứng, cảm giác có gì đó chầm chậm mất đi, có gì đó đã thay đổi.
Đến khi tôi tỉnh táo trở lại, Diệp Du đã bị Trầm Trạch Nam đập cho nhừ xương không còn ra hình thù gì nữa, Trầm Trạch Nam vẫn chưa buông tha, mỗi một cú giáng xuống đều là đánh cho chết.
Tôi đi tới, kéo lại Trầm Trạch Nam đang điên cuồng đấm đá, “Thôi đừng đánh nữa.”
Trầm Trạch Nam quay đầu, đôi mắt vẫn đỏ như màu máu, “A Kỳ, đến nước này mà anh còn lo cho hắn?”
“Không,” Tôi hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Du, “Tôi chỉ muốn nói với hắn vài lời.”
Diệp Du lết trên đất, mặt mày đầy máu, cậu thấy tôi bước đến, đột nhiên kéo ống quần tôi, “Tần Kỳ, tôi không cố ý tát anh… Anh đừng…”
“Diệp Du, tôi đồng ý với cậu, chúng ta chia tay đi.” Tôi lui về phía sau một chút, “Có điều lần chia tay này, cả đời tôi cũng không muốn gặp lại cậu nữa.”