Cô chớp mắt, giả vờ không hiểu ý trả lời: "Tạm, tạm được."
Dù sao cô trăm triệu lần không dám hỏi Lạc Thanh Phong sống thế nào.
Đó quả thực là chủ đề toi mạng.
Lạc Thanh Phong nhìn chằm chằm cô hai giây, chậm rãi buông tay, lại không nghĩ tới Tuyết Tiêu bỗng nhiên tới gần, nhón chân duỗi tay áp vào trán hắn.
"Nhiệt độ hơi cao, để phòng vạn nhất, tôi đi nấu cho anh món gì đó xua lạnh nha." Cô nhỏ giọng nói, dịu dàng thân thiện, "Hộp y tế có cả thuốc tiêm, anh muốn cái nào?"
Lạc Thanh Phong khàn giọng hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Tiếng nói trầm thấp lọt vào tai khiến tâm tư Tuyết Tiêu ngứa ngáy.
"Tôi biết anh khẳng định muốn ôn lại chuyện trước kia với tôi, nhưng tình trạng hiện tại của anh rất không ổn, anh nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, tôi bảo đảm, đến lúc đó anh hỏi cái gì tôi nói cái đó, tuyệt đối không bỏ chạy."
Tuyết Tiêu thu tay, một đôi mắt chân thành trong sáng, tràn đầy nghiêm túc.
Lạc Thanh Phong hoảng hốt vì cảm giác như trở về quá khứ, tâm tình xao động nhờ vậy mà bình tĩnh trở lại.
Tuyết Tiêu nói: "Tính ra thuốc tiêm vẫn tốt hơn."
Cô nói xong lập tức rời đi, lần này Lạc Thanh Phong không cản cô.
Lúc này Lạc Thanh Phong kỳ thật rất suy yếu, hắn không muốn để cho Tuyết Tiêu thấy một mặt yếu ớt chật vật của bản thân, cho nên cắn răng gượng người đi ra khỏi phòng tắm.
Khi hắn ngồi xuống mép giường, cả cơ thể đều kêu gào hắn nằm xuống,
đừng cố chống cự nữa, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn chờ Tuyết Tiêu trở về.
Trước đó thì tuyệt đối không thể ngã xuống.
Cũng may Tuyết Tiêu trở về nhanh.
Cô cầm thuốc tiêm nói với Lạc Thanh Phong: "Đây là số thuốc kiếm được ở một phòng khám tư nhân lúc trước, zombie ăn thịt người, nhưng bọn chúng không uống thuốc."
Tuyết Tiêu cố ý dùng giọng điệu vui đùa nói chuyện.
Lạc Thanh Phong trầm mặc nhìn cô tiêm thuốc cho mình với kĩ thuật thành thạo.
"Ngủ đi." Tuyết Tiêu thu kim tiêm lại, sắc mặt dịu dàng.
Không biết là do tác dụng của thuốc hay do cơ thể hắn đã chạm tới cực hạn, Lạc Thanh Phong cảm giác tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Tuyết Tiêu đỡ hắn nằm xuống, thuận tay đắp chăn cho hắn, ngồi bên mép giường nói: "Anh yên tâm, tôi không chạy nữa đâu."
Âm thanh dần dần trôi xa.
Trước khi ngủ hẳn, Lạc Thanh Phong theo bản năng bắt được tay của cô gái.
Tuyết Tiêu không tránh đi, mà đợi qua một lúc.
Cô nhẹ giọng gọi thử: "Lạc Thanh Phong?"
Rồi lại giơ tay quơ quơ trước mắt hắn.
Không có phản ứng.
Tuyết Tiêu lặng lẽ rút tay ra, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sau khi ra ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía phòng bếp.
Hai đứa em và chị gái đều đang ở đó chờ cô.
Bọn họ đang ăn cơm, thỉnh thoảng ngó ra cửa, nhỏ giọng tán ngẫu, cho đến khi Tuyết Tiêu đi vào, Hồng Phát lập tức đứng dậy hỏi: "Lão đại ăn cơm không?"
"Bây giờ đi thu soạn đồ ngay đi, cái gì nên mang thì mang hết." Tuyết Tiêu vừa nói vừa sửa sang lại dụng cụ bếp.
Cô thoạt nhìn không giống như nói giỡn, hai đứa em đã quen nghe cô mệnh lệnh mà hành sự, lanh lẹ chạy đi thu soạn đồ.
Tuyết Tiêu chỉ chỉ Thịnh Viện nói: "Chị, đi hái hết cà chua bi đi."
Thịnh Viện thật ra rất vui vẻ khi cô có thể sai bảo mình, lập tức buông đũa đứng dậy làm theo.
Du thuyền chạy vững vàng trên mặt nước, rời khỏi thành phố, đi tới khu vực có núi.
Tuyết Tiêu thu hồi nhu yếu phẩm mình có, đợi cho đám người Thịnh Viện đi lên nhà sàn, rồi hướng cho du thuyền trôi theo đường thẳng, mặc kệ nó chở Lạc Thanh Phong đang ngủ say trở về.
Hồng Phát và Lục Mao đứng bên rào chắn, nhìn du thuyền đi xa, trăm miệng một lời nói: "Bạn trai cũ thảm quá."
Nếu nói Thịnh Viện còn được Tuyết Tiêu thu lưu ba ngày mới ném, thì Lạc Thanh Phong còn chưa tròn một tối đã bị Tuyết Tiêu ném luôn cả người lẫn thuyền.
Tuyết Tiêu đứng ngay trên bậc thang gỗ nhìn theo, cho đến khi du thuyền hoàn toàn biến mất sau màn sương mù dày đặc, cô mới thấp giọng thở dài.
Đồ ngu ngốc, còn chưa hỏi cô tiêm thuốc gì vào người đã dám để cho cô động tay.
Một liều thuốc an thần vào người, Lạc Thanh Phong có thể ngủ đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh.
Với người con gái đã đẩy mình vào bầy zombie rồi chạy trốn, vì sao vẫn còn tin tưởng như vậy.
-
Có lẽ bởi vì quá muốn tỉnh lại để thấy được người nào đó, mới 9 giờ ngày hôm sau Lạc Thanh Phong đã tỉnh.
Bốn phía an tĩnh kỳ lạ.
Lạc Thanh Phong thấy ngoài cửa sổ sáng ngời, hắn cau mày, đi tới trước phòng tắm.
Năng lực chữa trị của cơ thể hắn rất mạnh, bị zombie cắn cũng không bị cảm nhiễm, biến dị hay tử vong.
Lạc Thanh Phong nhìn bản thân trong gương, mỗi khi bị thương, hắn sẽ hoài nghi mình còn có thể xem như con người được không.
Không cảm nhiễm hay biến dị là bí mật của hắn.
Nếu bị một số người trong căn cứ Đằng Long biết được, tình cảnh của hắn sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Mà đêm qua, không còn mỗi một mình hắn biết bí mật này.
Thịnh Tuyết Tiêu cũng đã biết.
Hắn trầm mặc mặc hoodie màu đen lên người, có vẻ hơi rộng thùng thình so với hắn. Lạc Thanh Phong nghĩ tới đây là quần áo của người đàn ông khác, ánh mắt tối lại.
Đợi Lạc Thanh Phong mở cửa rời khỏi phòng, mới phát hiện có chỗ không thích hợp.
Tuyết Tiêu không hề động tới căn phòng hắn ngủ, nhưng đồ vật ngoài phòng nên cầm thì đã cầm theo hết.
Chén đũa và các loại gia vị trong phòng bếp, còn có cả vài dây leo cà chua bi bên dưới cửa sổ—— Lạc Thanh Phong đi ra bên ngoài, nhớ rõ tối hôm qua còn thấy không ít quả nhỏ hồng tươi, lúc này chỉ còn lại cành lá trụi lủi.
Ngay cả cà chua bi cũng không buông tha.
Ban ngày như cũ có sương mù, gió lạnh đánh úp lại, thổi bay tóc mái trên trán hắn.
Lạc Thanh Phong đứng ở đầu thuyền, xung quanh người là thành phố bị bao phủ bởi nước biển, nhà cao tầng bốn phía đứng sừng sững, zombie ngồi lê la trên cửa sổ đổ nát đang cúi đầu nhìn hắn.
Đây là lần thứ ba bị Tuyết Tiêu quăng lại.
Sau một lúc lâu, Lạc Thanh Phong không nhịn nổi cười nhẹ ra tiếng.
Hắn thế nhưng tin lời người con gái đó nói.
Thật là xứng đáng bị lừa.
Lạc Thanh Phong cong khóe miệng cười trào phúng, trong mắt tụ vẻ tối tăm dày đặc không thể hòa tan nổi.
-
Ngày hôm sau, Tuyết Tiêu vừa tỉnh lập tức cầm kính viễn vọng quan sát khắp mặt nước bên kia rào chắn.
Hồng Phát nói: "Thời gian này, du thuyền khẳng định đã vào trong thành phố rồi."
Tuyết Tiêu lo lắng sốt ruột hỏi: "Nếu hắn lái thuyền trở lại thì làm sao bây giờ?"
Lục Mao cũng cầm kính viễn vọng xem xét xung quanh nói: "Lão đại, cô cứ yên tâm, hắn tìm không thấy chỗ này đâu."
Tuyết Tiêu nghe xong chớp chớp mắt, nghe Lục Mao nói tiếp: "Vấn đề là bây giờ chúng ta không có thuyền, lão đại đi sưu tầm bảo vật trong thành phố thế nào được?"
"Tôi có thể lặn xuống nước bơi qua." Tuyết Tiêu nói xong cũng cảm thấy quá xa, còn hao phí nhiều phiếu dị năng, "Nếu không vẫn nên tìm thử công cụ mới đi."
"Làm bè gỗ?" Hồng Phát đề nghị.
Dù sao nhàn rỗi đúng là nhàn rỗi. Ở mạt thế, không cần làm việc không cần đi học, thời gian đầy một bó lớn.
"Có thể thử xem, dù sao trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không đi qua đó, chờ bọn họ đi rồi tính tiếp." Giọng Tuyết Tiêu sâu kín, "Gã mặt sẹo được gọi là Bạch Hổ ca, là người của căn cứ Bách Hằng, nhìn tình hình thì có vẻ bọn họ bắt người của căn cứ Đằng Long, cho nên hai bên đánh nhau."
Hồng Phát và Lục Mao nghe Tuyết Tiêu kể chuyện đã xảy qua tối hôm qua, không khỏi chìm vào tự hỏi.
"Tên của hai căn cứ này, hình như chúng ta đã nghe qua rồi?" Hồng Phát hỏi.
Lục Mao gật đầu nói: "Đầu năm nay, chúng ta gặp phải một đội người thuộc căn cứ Bách Hằng."
"Ai?" Hồng Phát buồn bực nhìn qua.
"Là bốn thằng đánh lén chúng ta ở xưởng sữa tắm đó." Lục Mao giơ tay khua tay múa chân, "Rồi bị lão đại quật lại, cứ tưởng rằng chỉ cần khoe tên căn cứ ra là được buông tha."
Nói chết thì thật ra không chết, chỉ là vật tư trên người đều bị Tuyết Tiêu đoạt mất, toàn thân trên dưới chỉ thừa cái quần cộc.
Mạt thế bùng nổ, nhân loại lâm nguy, nhưng khu vực thành phố bị tang thi công chiếm tương đối trễ, nhân loại có thể an toàn lui lại.
Hơn nữa dị năng thức tỉnh, bộ đội không kịp hỗ trợ thì mọi người tự thành lập tổ chức đối kháng zombie, tìm kiếm nơi an toàn.
Dần dần, các loại căn cứ tổ chức xuất hiện.
Bọn họ phát tín hiệu ra bên ngoài, hoan nghênh những người còn sống gia nhập với bọn họ.
Nhưng ở mạt thế, quy tắc hay pháp luật sẵn có trong xã hội loài người đã hỏng hết.
Nhân tính xấu xí và dục vọng chiếm hữu chiếm thế thượng phong.
Phong cách sống của người thuộc căn cứ Bách Hằng là cướp đoạt.
Bọn họ lên kế hoạch cướp đoạt vật tư và vũ khí của người khác, cùng với đàn bà. Đầu tiên cho người đó một tát, sai đó dùng vũ lực cưỡng chế người, rồi nói người đó có thể quy thuận bọn họ.
Sau khi gia nhập, phải cam chịu đồng ý hành vi cướp đoạt bức bách người khác.
Nhưng mấy căn cứ hay tổ chức như vậy, lại phát triển nhanh chóng trong mấy năm nay, số người đông đảo. Trước khi mọi người muốn phục thù zombie, còn phải phục thù cho mình trước.
"Nhớ ra rồi! Chúng ta muốn báo thù cho chị có chút khó khăn rồi." Hồng Phát thành thật nói.
Lục Mao nhìn Tuyết Tiêu, nói: "Tôi cảm giác khó khăn nhất không phải căn cứ Bách Hằng, mà là bạn trai cũ."
Tuyết Tiêu: "......"
Cô buông kính viễn vọng quay đầu lại hung hăng trừng hai người nói: "Còn không mau cút đi làm bè gỗ!"
Lục Mao và Hồng Phát cất bước liền chạy.
Tuyết Tiêu nhìn lại, cuối cùng cảm thấy không thú vị, ném kính viễn vọng qua một bên, dựa vào lan can phát ngốc.
Đúng giữa trưa, sương mù đã tan đi, tầm nhìn đã xa hơn một chút, không phát sinh chuyện gì khác.
Thịnh Viện cũng tới đây bồi cô đứng phát ngốc, trong lòng ngực ôm một chén cà chua bi đã được rửa sạch.
Tuyết Tiêu nhìn chị một cái, thở dài: "Chị, người kia nói với em, chị bắt cá hai tay."
Thịnh Viện không vui nói: "Nói hươu nói vượn, mẹ chỉ có mỗi mình ba con."
"Cẩn thận ngẫm lại, một bên lén lút với chị, một bên tùy ý chị ở bên gã Bạch Hổ ca thì cũng không phải loại người tốt đẹp gì."
Tuyết Tiêu tiếp tục nói: "Còn để chị mang bầu một mình chăm sóc đứa bé, cho dù không ở mạt thế thì vẫn là một thằng đàn ông không có trách nhiệm."
Thịnh Viện ném văng cái chén vào trong nước, tiếng cà chua bi rơi tán loạn xuống nước "bịch bịch bịch".
Chị thét to: "Không cho phép con nói ba như vậy! Ông ấy là ba con!"
Tuyết Tiêu: "......"
Cà chua của tôi!
Cô tức giận đến mức không còn tâm tư nghĩ tới Lạc Thanh Phong.
Thịnh Viện khóc thở hổn hển, ngồi xổm trên mặt đất một tay bắt lấy lan can gỗ một tay xoa nước mắt, trong miệng lải nhải.
"Anh ấy nói sẽ trở về...... Sẽ trở về......"
Tuyết Tiêu vừa định hùa theo chị nói hai câu an ủi, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Từ phản ứng của Thịnh Viện và lời nói của người đàn ông đó, con gái chị ấy đã chết thì không sai, nhưng chưa từng nói người đàn ông của chị ấy cũng đã chết.
"Chị, chị mới nói cái gì?" Tuyết Tiêu cũng ngồi xổm người xuống, nhìn Thịnh Viện hỏi: "Tên Triệu Sinh đó, anh ta chưa chết à?"
Thịnh Viện trừng mắt nhìn cô, một đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Ba con chưa chết! Anh ấy sẽ trở về đón chúng ta, anh ấy nói vậy, anh ấy nói vậy mà!"
Tuyết Tiêu nghe xong trầm mặc.
Cô cảm thấy, người đàn ông này hơn phân nửa là không về được.
Ngủ với người phụ nữ của lão đại, mắt thấy bị phát hiện, gã ta không chạy mới là lạ.
Nghe Thịnh Viện khóc, Tuyết Tiêu có chút hối hận đêm qua không lôi gã mặt sẹo về.
-
Tàu thủy màu trắng vào lúc giữa trưa tìm thấy Lạc Thanh Phong.
Mai Nhất Xuyên đưa người từ du thuyền nhỏ trở về thì cảm thấy có chút vi diệu: "Chời má, cậu kiếm đâu ra thứ đồ chơi này vậy? Tối hôm qua, Tôn Lão Lục thấy váng máu nổi trên nước mà cười ngoác miệng tới tận tai luôn rồi! Tôi thiếu chút nữa cũng cho rằng cậu bị zombie ăn thật!"
Lạc Thanh Phong không nói lời nào, lúc sau Tiêu Ngũ nhìn nhìn, hỏi: "Phong ca, du thuyền này có kéo theo luôn không?"
"Kéo theo." Lạc Thanh Phong nói.
Tiêu Ngũ liền cho người buộc du thuyền lại.
"Nhóm người Bách Hằng ở đâu?" Lạc Thanh Phong hỏi.
Mai Nhất Xuyên giơ tay chỉ về một hướng, "Nhốt bên kia kìa."
Nói xong lại đè thấp âm thanh hỏi: "Tối hôm qua tôi xác thật thấy Thịnh Tuyết Tiêu đúng không? Cô ta không phải lại ném cậu ở với zombie nữa đó chứ!"
Lạc Thanh Phong mím môi, không nói chuyện, chỉ là hơi thở trở nên âm trầm hẳn.
Hắn đi tới chỗ Mai Nhất Xuyên chỉ.
Lạc Thanh Phong muốn đi gặp gã đàn ông mặt sẹo mà Thịnh Tuyết Tiêu dụ dỗ gã yêu đương đậm sâu nhất thiên hạ...