Tuyết Tiêu ở bên cạnh nhìn, thổn thức nói: "Một mình dắt theo đứa nhỏ ở tận thế không dễ dàng ha."
"Không dễ dàng gì, nhưng cứ thản nhiên thì cũng qua thôi." Trần Tái không để bụng.
Tuyết Tiêu cảm thấy anh đã quen rồi.
Trần Tái đã nói hết những chuyện mình biết cho cô, sau khi đóng cửa xe, xoay người nhìn cô, hỏi: "Kế tiếp cô tính làm gì?"
Tuyết Tiêu phồng má, nói: "Tôi ngẫm đã."
"Nói không khoa trương, đêm nay cô đã đắc tội căn cứ Băng Phượng, ngày tháng sau này sẽ không tốt quá đâu." Trần Tái thờ ơ nói, "Hiện giờ thế lực của nhân loại tập trung ở tổng bộ Thất Giác, bọn họ là người cầm đầu, mà Thất Giác thống lĩnh nhờ thế lực ở ba phương."
"Quân đội, Đằng Long và Băng Phượng."
Trần Tái nói: "Đằng Long có sức chiến đấu mạnh nhất, quân đội có vật tư nhiều nhất, Băng Phượng cũng không kém cạnh gì hai phương diện đó, còn nhỉnh hơn hai bên kia với một ít tình báo và chữa bệnh."
Chữa bệnh?
Tuyết Tiêu cả kinh hỏi: "Chữa bệnh gì cơ?"
"Giống với hệ tinh thần cực kỳ hiếm gặp, dị năng hệ chữa lành." Trần Tái nhíu mày nói, "Bên Băng Phượng có vị bác sĩ họ Giang, thuộc hàng chủ lực cấp cao hàng đầu trong Băng Phượng, có được lực lượng chữa khỏi hết thảy."
Tuyết Tiêu: "......"
Trời má, Giang Nghị vậy mà đi vào trận doanh của nữ chính!
Chẳng lẽ anh không thể tránh thoát cốt truyện sao?
Tên chết tiệt đó không phải đã nói tuyệt đối không có khả năng yêu người như nữ chính đấy ư!
Tâm tình Tuyết Tiêu phức tạp, cà chua bi trong miệng bỗng nhiên không còn ngọt nữa.
"Hiện giờ đều là ba bên ra lệnh, căn cứ không gia nhập tổng bộ Thất Giác cũng chỉ có một nhà." Trần Tái hất hất cằm chỉ đám người Lý Thành đang thu dọn tàn cuộc phía sau, "Đó là căn cứ Bách Hằng."
"Bách Hằng từ trước đến nay làm theo ý mình, không hành động cùng Thất Giác, thế lực chiếm cứ ở phía bắc, cho tới nay vẫn cùng chiến đấu với zombie người nhái ở đây." Trần Tái dựa vào cửa xe, hình như sợ ồn tới Trần Cổn Cổn bên trong, giọng nhỏ hẳn đi, "Tôi nghe kể đời trước của căn cứ này không tốt, thuộc dòng thổ phỉ, thích chặn giết người tự do đi ngang qua, nhưng sau khi Thịnh Viện tiếp nhận, tuy rằng không hung ác như vậy nữa, nhưng phân chia chế độ khu vực nghiêm khắc."
Tuyết Tiêu nói: "Là chiếm núi làm vua?"
Trần Tái gật gật đầu.
Tuyết Tiêu che mặt, đó không phải cũng là phong cách của thổ phỉ sao!
"Là thái độ người không phạm ta, ta không phạm người, muốn được hỗ trợ thì phải liên hệ trước mới được, nếu như tự tiện xông vào mà nhìn người đó thấy ngứa mắt thì trực tiếp giết luôn." Trần Tái che cằm, có hơi thổn thức, "Lần trước lúc tôi đi vào không liên hệ với họ trước, thiếu chút nữa đã bị nhốt lại đút zombie ăn."
"Bọn họ còn nuôi zombie?!"
"Nói là dùng để thí nghiệm." Trần Tái nhún vai, "Dù sao người Bách Hằng rất hung hãn, bởi vì đa số người trong căn cứ bọn họ đều là lính đánh thuê."
Tuyết Tiêu đưa hai tay chống cằm, trong lòng cảm thán, mị lực của chị tôi lớn thật.
Khi hai người còn đang nói chuyện, Lý Thành bận việc xong đã trở lại, lau cái trán toàn mồ hôi, cảm kích cười với Tuyết Tiêu, thành khẩn biểu đạt cảm ơn cô.
Tuyết Tiêu xua xua tay, tỏ vẻ đừng khách khí.
Lý Thành nhìn Trần Tái, người sau thờ ơ nói: "Đang hỏi cô ấy kế tiếp tính làm gì."
"Nếu như cô không ngại, có thể gia nhập Bách Hằng bọn tôi." Lý Thành chân thành mời, "Lão đại của chúng ta rất thương mấy bé gái."
Tuyết Tiêu: "......"
Lý Thành sợ cô hiểu lầm, vội vàng bổ sung: "Lão đại bọn tôi là nữ, người xinh đẹp, tính cách cũng tốt."
Tuyết Tiêu phụt cười nói: "Cảm ơn, nhưng tôi thích đàn ông cơ."
Lý Thành ngây ra: "...... Không phải! Lão đại bọn tôi cũng thích đàn ông mà!"
Tuyết Tiêu thiếu chút nữa không ngừng cười được.
Trần Tái trợn trắng mắt, nhìn không nổi nữa, nói: "Cô ấy là người của Đằng Long."
Lý Thành sửng sốt, nghi ngờ nhìn lại, có chút cảnh giác: "Căn cứ Đằng Long? Cấp dưới của Lạc Thanh Phong?"
Tuyết Tiêu thu hồi ý cười, chậm rì rì nói: "Trước kia từng."
Tình huống hiện giờ có chút phức tạp.
"Vậy có duyên không có phận, lão đại bọn tôi ghét nhất là người Đằng Long." Lý Thành do dự, nhìn Tuyết Tiêu nói, "Nhưng mà phần ân tình này bọn tôi sẽ ghi nhớ, sau này gặp lại, nhất định sẽ trả!"
"Mấy cậu phải đi hả?" Tuyết Tiêu hỏi.
Lý Thành gật đầu nói: "Người của Băng Phượng ở trong thành phố, đuổi tới đây cần hơn một tiếng, canh lúc chưa hừng đông, có lợi cho bọn tôi cứu người."
Tuyết Tiêu hỏi: "Toàn thành phố đều là người của Băng Phượng?"
"Không phải toàn bộ, cũng có vài nơi là của Đằng Long, lần này bọn họ hợp tác, ý định đoạt lại thành phố Uyển từ trong tay zombie, tiến độ chắc hẳn đã được một phần ba." Lý Thành nói, "Vốn dĩ bọn tôi đi theo lão đại đến đây, chuẩn bị thu phục thành phố Uyển, kết quả gặp phải người Băng Phượng, trước đó có kết thù, vì thế vừa gặp mặt là đánh tới luôn."
"Kết quả hai vị đội trưởng đều bị bắt."
Tuyết Tiêu híp mắt, "Người bắt bọn họ là ai?"
"Một tay của Băng Phượng, Hàn Phi." Lý Thành mang theo chút tức giận nói.
Tuyết Tiêu nhớ tới vị này chính là nam phụ tuyến đầu trong ba người nam phụ, anh trai thanh mai trúc mã tốt đẹp của nữ chính.
Lúc Trần Tái nghe thấy tên này thì rũ mắt, quay đầu qua chỗ khác nhìn ra nơi xa, sắc thái lạnh nhạt.
"Bọn tôi lập tức xuất phát sau mười phút nữa, hai người......" Lý Thành nói giữa chừng nhìn nhìn Trần Tái, nghe thấy anh ta đáp, "Các cậu đi trước đi, tôi làm chuyện của mình."
Lý Thành có chút bất đắc dĩ, quay ra nhìn Tuyết Tiêu.
Với lòng riêng, cậu ta hy vọng Tuyết Tiêu theo chân bọn họ đi cùng nhau.
Chỉ với một cái búng tay của cô đã giết sạch đống zombie người nhái lúc nãy, với sức chiến đấu tàn bạo đó, nếu theo chân bọn họ cùng đi cứu người, còn sợ gì Hàn Phi nữa?
Nhưng nghĩ tới cô là người của Đằng Long, Lý Thành biết ngay Tuyết Tiêu hơn phân nửa không có khả năng hỗ trợ cứu người.
Rốt cuộc Đằng Long bây giờ là liên minh với Băng Phượng.
"Chúng ta tạm biệt nhau ở đây thôi." Tuyết Tiêu ngẩng mặt nhìn Lý Thành, khẽ cười nói, "Sau này có duyên gặp lại."
Trong lòng Lý Thành có chút tiếc nuối, trên mặt vẫn gật đầu, nói: "Tôi để lại cho hai người một ít vật tư trước khi rời đi."
Tuyết Tiêu nói cảm ơn, nhìn theo Lý Thành rời đi.
Chờ Lý Thành đi rồi, Trần Tái mới có chút kinh ngạc hỏi: "Cô không theo chân bọn họ đi cùng nhau?"
Tuyết Tiêu lắc đầu.
Trần Tái như có suy tư gì đánh giá cô, "Cô không phải muốn về Đằng Long hả? Thành phố Uyển có người của Đằng Long, cô theo chân bọn họ đi cùng không phải nhanh hơn ư?"
"À, anh vừa rồi nói đó, tôi chọc vào Băng Phượng, ngày tháng sau này sẽ không khá khẩm gì. Đằng Long hiện giờ là liên minh của Băng Phượng, tôi lại còn cùng căn cứ Bách Hằng đoạt người, không phải tự làm khó cho mình đấy còn gì." Tuyết Tiêu chống cằm một tay, không chút để ý nói.
Cô không đi cùng đám người Lý Thành, là vì muốn hành động đơn độc.
Giang Nghị thành người trong trận doanh của nữ chính, chứng minh rằng anh ấy đi theo nguyên tác cốt truyện. Điều này khiến cho lòng Tuyết Tiêu có chút dao động.
Nếu như Lạc Thanh Phong cũng đi theo cốt truyện, cô tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Trước tiên cứ nắm rõ tình thế trước mắt, tốt nhất vẫn nên tận mắt nhìn thấy.
Trần Tái quan sát Tuyết Tiêu, nói: "Dị năng của cô rất mạnh, so với hai đầu sỏ bên Thất Giác không hề kém cạnh."
Tuyết Tiêu bật cười khanh khách: "Lời này tôi thật ra thích nghe đó."
"Cho nên chuyện cô muốn làm thì tôi không phụng bồi." Trần Tái nhìn thấu ý tưởng của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Lấy năng lực của cô, Hàn Phi không phải đối thủ của cô đâu."
"Anh biết anh ta?" Tuyết Tiêu nhướng mày.
Sắc mặt Trần Tái hờ hững: "Mấy năm trước gặp qua một lần."
Nhưng Tuyết Tiêu nghe ra được hắn không muốn nhiều lời. Trưng loại thái độ này, đã nói lên có quỷ.
"Anh cũng không đơn giản gì." Tuyết Tiêu lúc này mới nhìn thẳng vào Trần Tái, đánh giá trên dưới một lượt, "Nói thật, tôi cảm giác anh không quá nguyện ý đi tới thành phố Uyển."
"Ở nơi đang khai chiến, tôi đưa theo Cổn Cổn đương nhiên không muốn đi." Trần Tái trả lời đúng lý hợp tình.
"Phải không?"
"Ừ."
"Mẹ Cổn Cổn còn sống không?"
Trần Tái: "......"
Tuyết Tiêu nhìn sắc mặt anh ta liền hiểu rõ.
Đề tài trở nên mẫn cảm, hai người lại lần nữa chìm vào trầm mặc.
Lý Thành quay lại đưa một số vật tư cho hai người, sau đó lái xe đưa theo những người khác rời đi trấn nhỏ.
Tuyết Tiêu thấy cách lúc hừng đông không bao lâu nữa, ngủ một giấc trong xe.
Ngày hôm sau tỉnh lại, rương bảo vật đã xuất hiện ở điểm đổi mới, cô đi thu thập rương trước.
Trần Tái cũng chưa từng hỏi cô đi đâu làm gì, đám người Lý Thành vừa đi, toàn bộ trấn không còn người nào đi ra ngoài, bốn phía an tĩnh chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng chim hót.
Anh nấu cơm sáng, đánh thức Trần Cổn Cổn dậy ăn. Đứa nhỏ tỉnh lại vẫn còn chút dư âm, không ăn nhiều lắm lại quay về nằm tiếp, Trần Tái đau lòng bé, cũng không ngăn cản.
Chờ Tuyết Tiêu trở về, Trần Tái hỏi: "Nấu cơm sáng rồi, ăn không?"
Tuyết Tiêu vốn định nói không cần, kết quả thấy thức ăn trên bàn thì đầu hàng.
Hiếm khi được ăn một bữa nóng hổi, Tuyết Tiêu cảm động mười phần.
Ăn uống no đủ, Tuyết Tiêu mới nói: "Tôi đi đây, có duyên gặp lại."
Trần Tái cũng không ngăn cản, vẫy tay tạm biệt cô, nhìn theo chiếc xe rời đi trong ánh mặt trời sáng sớm.
Gặp gỡ ngắn ngủi rồi chia ly, loại chuyện này anh đã trải qua nhiều, nội tâm không có gì dao động. Thu dọn xong bàn ghế, Trần Tái thấy ánh mặt trời khá đẹp, đi gọi Trần Cổn Cổn ra ngoài phơi nắng.
Khi mở cửa xe, không thấy đứa bé đâu.
Trần Tái: "......"
Anh tìm khắp xe cũng không thấy người, sau đó bình tĩnh tự hỏi, nghĩ đến khả năng nào đó, lập tức lên xe liều mạng nhấn ga đuổi theo hướng Tuyết Tiêu rời đi.
Ánh mặt trời sáng lạn rọi đường xe chạy, người đàn ông mở cửa sổ rống giận ra ngoài: "Trần Cổn Cổn! Mày xuống xe ngay cho ba mày!"
Nhưng mà chiếc xe chở Cổn Cổn đã sớm biến mất trong tầm mắt anh, không biết tung tích.
-
Thành phố Uyển lấy điểm tựa là núi Nam Sơn.
Rất nhiều đoàn xe đang chạy trên đèo núi uốn lượn, chỉ từ trên đèo núi chạy xuống, đã tốn rất nhiều thời gian. Xuống hết đèo núi, một chiếc xe dẫn đầu dừng lại, tuyên bố hạ trại ngay tại chỗ nghỉ ngơi.
Chiếc xe tìm được vị trí đẹp rồi dừng lại, có người lục tục từ trên xe xuống dưới bận việc.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính, khí chất ôn hòa ưu nhã. Giang Nghị tắt đèn xe, tắt máy, hỏi người con gái bên cạnh: "Có đói bụng không?"
Khuôn mặt cô gái sắc nét, mặt mày yêu mị nhưng khí chất lại nhu hòa, thiên sứ kết hợp ma quỷ, mâu thuẫn khiến người mê muội.
Không hổ là nữ chính có được hào quang.
Tô Nga giương mắt, cười rạng rỡ với Giang Nghị, giọng nói ngọt ngào, mang theo chút làm nũng: "Có một chút."
"Anh đi lấy cho em chút đồ ăn." Giang Nghị nói xong liền xuống xe.
Tô Nga hạ cửa kính xe xuống, nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một người có vóc dáng cao lớn đi tới, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Tô Nga thì mặt mày nhu hoà trong nháy mắt.
"Mục Huyễn!" Tô Nga tiếp đón anh ta cười nói, "Đi đường vất vả, lần này em đi tìm anh Hàn, anh không cần đi theo đâu."
"Không vất vả." Mục Huyễn lắc lắc đầu, đưa kẹo chocolate trong tay qua, "Bổ sung chút đường đi."
Tô Nga đón lấy, lột giấy gói kẹo rồi bỏ kẹo vào trong miệng, "Ngọt quá."
Mục Huyễn duỗi tay giúp nàng sửa sang lại lọn tóc bị gió đêm thổi bay ra sau vành tai, Tô Nga cười với anh ta, hỏi: "Người bên Đằng Long đâu rồi?"
Mục Huyễn không nghĩ ngợi trả lời: "Không biết."
"Em đi xem thử." Tô Nga muốn xuống xe, bị Mục Huyễn ngăn lại, "Đang hạ trại rồi, chờ chuẩn bị xong rồi em hãy đi, ban đêm gió lớn, cẩn thận bị cảm."
"Em nào có dễ dàng bị cảm như vậy." Tô Nga nói thầm, nhưng lại nghe lời không đi xuống.
Hai người tới lui thân mật ái muội, lúc Tô Nga nói chuyện luôn nhìn anh ta cười.
Giang Nghị từ nơi xa cầm cơm nắm trở về thấy một màn này nhưng mặt không đổi sắc, lập tức tiến lên nói: "Tô Nga, bên tổng cục gọi em qua đó một chuyến, thương lượng công việc với bên Đằng Long."
"Em đi liền đây." Tô Nga lập tức xuống dưới xe.
Mục Huyễn nhìn Giang Nghị, mang theo chút địch ý.
Giang Nghị hơi hơi mỉm cười, trực tiếp làm lơ, đi theo Tô Nga rời đi.
Hai người hộ tống Tô Nga đi tới trung tâm đoàn xe, cũng là nơi được bảo hộ an toàn nhất.
Ở đây hết thảy vật dụng đã được sắp xếp sẵn hết, trên bàn bày ra một cái bản đồ lớn, người đàn ông trung niên đang ngồi có vẻ uy nghiêm đang cúi đầu nhìn, bên cạnh có một cậu thanh niên đứng gác mặc quân phục.
Còn có hai người khác ngồi trên ghế, cậu thanh niên có gương mặt trẻ con ngáp ngủ dụi mắt, một dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Một người khác thì không có vẻ gì để ý, bẻ que bánh hạt mè trong tay lúc có một chút lúc thiếu một chút đút cho thiếu nữ mặc áo choàng đỏ bên cạnh.
Thiếu nữ cảm thấy cậu có lệ, lập tức giật luôn que bánh cậu cầm trong tay một phát một rồi bỏ đi.
Mai Nhất Xuyên bảo Tiểu Hồng: "Đừng chạy loạn đó."
Đoàn người Tô Nga vừa vặn tới nơi, nàng cười nói với thiếu nữ mặc áo choàng: "Tiểu Hồng ——"
Thiếu nữ trực tiếp vòng qua nàng đi mất.
Tô Nga có hơi xấu hổ, giơ tay sờ sờ mũi, nhìn về phía mấy người ngồi bên bàn, tò mò hỏi: "Lạc Thanh Phong đâu?"
——————————