Tuyết Tiêu canh chừng Thịnh Viện, muốn bắt chuyện với chị, nhưng không có được bất cứ lời đáp lại nào.
Trạng thái Thịnh Viện khi tốt khi xấu, hoặc là an tĩnh phát ngốc, hoặc là bịt tai hung bạo la câm miệng.
Giang Nghị có trở về một chuyến.
Anh bị chộp đi chữa bệnh cho mọi người, cứu được không ít người, giờ phút này đã sức cùng lực kiệt, mới bị Mai Nhất Xuyên tống cổ trở về nghỉ ngơi.
Trong căn cứ lúc này cũng chỉ có chỗ ở của Tuyết Tiêu coi như an toàn.
Giang Nghị ngồi xuống uống nước, Tuyết Tiêu chỉ vào Thịnh Viện hỏi anh: "Có thể ngẫm lại biện pháp không?"
Giang Nghị lắc đầu.
"Bệnh này, chữa bệnh tiên tiến cũng không thể." Giang Nghị tỏ vẻ tiếc nuối, "Tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm dược, hoặc là cầu nguyện."
Thịnh Viện lại lần nữa hung bạo, "Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"
Giang Nghị: "......"
Cứ như vậy lăn lộn đến bình minh.
Tuyết Tiêu không ngủ cả đêm, lo canh chừng Thịnh Viện, nhìn đến khi chị sức cùng lực kiệt ngủ thiếp đi.
Đám người Lạc Thanh Phong sau nửa đêm mới trở về, hội hợp với Mai Nhất Xuyên, khống chế zombie lan tràn ra khắp căn cứ, bảo hộ những người còn lại, bận rộn đến tận hừng đông mới an ổn bớt.
Lục Mao và Hồng Phát tỉnh lại, thấy thi thể Hạ Phàm Thiến nằm trước nhà thì thiếu chút nữa sợ tới mức ngất xỉu nữa.
Ánh mắt Tuyết Tiêu sâu kín nhìn hai người: "Hai đứa xem như đã tỉnh."
Cô đói bụng đã lâu.
"Lão đại, này......" Lục Mao chỉ vào thi thể Hạ Phàm Thiến nói lắp, "Này này này sao thế......"
"Đã chết, Dị Khôi." Tuyết Tiêu chỉ vào phòng bếp, "Cơm sáng!"
Lục Mao: "......"
Hồng Phát đẩy Lục Mao đi vào phòng bếp, còn mình vây quanh thi thể Hạ Phàm Thiến nhìn vòng vòng, "Lão đại, chị đâu?"
"Mới vừa ngủ không lâu." Tuyết Tiêu nhìn lên trên lầu.
"Mai Nhất Xuyên......" Hồng Phát còn chưa hỏi xong, liền nghe Tuyết Tiêu đáp: "Cậu ấy giết."
Lời Hồng Phát đến bên miệng đành phải nuốt trở lại vào trong bụng, giơ tay gãi gãi đầu, cuối cùng yên lặng đi vào phòng bếp hỗ trợ làm cơm sáng.
Giang Nghị nằm trên sô pha ngủ bị tiếng động trong phòng bếp đánh thức, có chút mơ màng ngồi dậy.
Tuyết Tiêu ngồi trước cửa, đôi tay chống cằm, mắt trông mong nhìn cửa nhà ngay bậc thang.
Lúc ngửi thấy mùi cơm chiên tỏa ra từ trong phòng bếp, là lúc cô thấy mấy người Lạc Thanh Phong trở về.
Trên áo Lạc Thanh Phong dính máu, trên mặt còn dính vài vết bùn đất, mày nhíu lại, sắc mặt hơi lạnh.
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn hắn, hỏi: "Bận xong rồi hả?"
Lạc Thanh Phong rũ mắt, thấp giọng ừ một tiếng.
Hắn và Mai Nhất Xuyên nhìn qua thì có chút tự bế, không muốn nói chuyện, Đậu Dương chủ động thuật lại cuộc chiến tối hôm qua và tình huống trước mắt của căn cứ cho Tuyết Tiêu.
"Người chạy mất tích, Bành lão đại và Tiết lão đại làm phản, y dược phẩm và phần nhiều đồ ăn với vật tư đã bị bọn họ lấy đi." Đậu Dương uống miếng nước Tuyết Tiêu đưa cho, giọng điệu có hơi uể oải, "Cả một đêm dọn sạch zombie, đa số anh em bị thương, cực lực kết thúc lúc 6 giờ sáng, hiện giờ chúng ta có tổng cộng gần 40 người còn lại."
Lạc Thanh Phong và Mai Nhất Xuyên nhìn thi thể Hạ Phàm Thiến không nói chuyện.
Đậu Dương nói: "Thứ còn dư lại nhiều nhất mà chúng ta có là vũ khí."
Tính cho cùng thì là vì Tiếu lão đại phụ trách kho vũ khí không gia nhập trận làm phản này.
Tuyết Tiêu hỏi: "Vậy kế tiếp tính toán làm gì?"
"Dưỡng thương trước đã, tiếp đó dọn dẹp lại những vật tư còn trong căn cứ một chút." Đậu Dương nói, "Đến lúc đó lại xem anh và Tiếu lão đại làm thế nào."
Tuyết Tiêu nghe xong, nhìn Lạc Thanh Phong đang tự bế.
Hồng Phát đi ra nói: "Cơm chiên cà chua xong rồi! Vào bàn ăn nào!"
Đậu Dương và Giang Nghị đi qua.
Tuyết Tiêu nói với Mai Nhất Xuyên: "Đi qua ăn cơm đi."
Mai Nhất Xuyên đứng dậy, nói: "Xử lý cô ta đi."
"Mình biết xử lý thế nào?"
"Nên xử lý thế nào thì xử lý như thế." Mai Nhất Xuyên đi vào phòng bếp.
Tuyết Tiêu sờ sờ mũi, bất đắc dĩ cầm dao đi tới chỗ Hạ Phàm Thiến, đồng thời nói với Lạc Thanh Phong: "Đi ăn cơm đi, ăn xong lại đi ngủ một giấc. nếu Đậu Dương đã nói không có việc gì, vậy thì nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, sau đó hãy tính chuyện sau này."
Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Tuyết Tiêu đào tinh hạch, cả người Dị Khôi Hạ Phàm Thiến đã biến thành một khúc gỗ khô, cô nhìn trái nhìn phải, đang chuẩn bị kéo người đi ra ngoài chôn, lại bị Lạc Thanh Phong kéo lại.
Lửa lớn bốc cháy hừng hực, rất nhanh đã thiêu hủy xác zombie.
"Đi ăn cơm." Lạc Thanh Phong nói.
Tuyết Tiêu giương mắt nhìn hắn.
Khi ngọn lửa bốc cháy trong nháy mắt, cô cảm nhận được sát khí đến từ Lạc Thanh Phong, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng chân thật, khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
-
Bữa cơm sáng ăn có chút áp lực.
Trong lòng ai cũng nặng tâm sự, nói không nhiều lắm, an an tĩnh tĩnh.
Sau khi ăn xong, Hồng Phát và Lục Mao tự giác thu đũa rửa chén, Giang Nghị tránh đi hai người tự bế, gia nhập đội ngũ thanh khiết trong phòng bếp.
Đậu Dương đuối thật sự, dụi mắt nói em ngủ trước nha anh liền ngã xuống sô pha.
Mai Nhất Xuyên đứng ngoài cửa hút thuốc tự hỏi nhân sinh.
Lạc Thanh Phong vậy mà nghe lời đi trên lầu rửa mặt đi ngủ.
Tuyết Tiêu đi lên lầu nhìn Thịnh Viện, phát hiện chị vẫn chưa tỉnh, liền đóng cửa rời đi.
Vừa quay đầu lại, thì phát hiện Lạc Thanh Phong đứng ngay cửa phòng nhìn cô.
Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, giọng khàn khàn: "Tôi không ngủ được."
Tuyết Tiêu im hai giây, đi vào phòng hắn, "Em ru anh ngủ."
Lạc Thanh Phong kéo lại màn trong phòng, một phòng tối tăm. Tuyết Tiêu đóng cửa, chỉ chỉ giường, ý bảo hắn đi lên nằm.
Cô lật lật kệ sách, lấy ra một quyển truyện đơn giản bên trong, nói: "Em đọc chuyện xưa cho anh nghe, nghe một lát thì ngủ."
Lạc Thanh Phong ngồi ở mép giường, không chịu nằm, trong tay kẹp điếu thuốc nhưng không đốt, chỉ rũ mắt nhìn nó, hơi mím môi, sắc mặt có vẻ tối tăm.
Tuyết Tiêu ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh, lật quyển truyện trong tay, dùng giọng mềm nhẹ hỏi: "Anh học hút thuốc từ khi nào?"
Lạc Thanh Phong đờ đẫn, thấp giọng đáp: "Đại khái ba tháng sau."
"Mạt thế bắt đầu?"
"Ừ." Yết hầu Lạc Thanh Phong lăn lộn, giọng mũi nặng, khàn khàn nói: "Khi đó vẫn luôn muốn tìm em, nhưng lại không tìm thấy, rất sốt ruột, cũng rất tức giận."
Động tác lật sách của Tuyết Tiêu khựng lại, tay hơi bíu vào mép trang giấy.
"Cho nên mới hút?"
"Ừ."
"Vậy anh đã tìm được em rồi, có phải không cần hút nữa đúng không?" Tuyết Tiêu giương mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn cô một cái, yên lặng thả lại điếu thuốc giữa ngón tay vào trong hộp.
Tuyết Tiêu đưa viên kẹo trong tay cho hắn.
Lạc Thanh Phong duỗi tay lấy.
Hai người không tiếng động trao đổi nhưng lại lộ ra sự ăn ý khôn kể.
Lạc Thanh Phong lột giấy gói kẹo, động tác rất chậm, giọng cũng rất thấp: "Sau này nếu em muốn chạy, nhớ nói một tiếng với tôi trước."
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, hào phóng đáp ứng: "Được."
Lạc Thanh Phong lột xong giấy gói kẹo, nhưng không ăn, lại bọc nó lại, rồi lặp đi lặp lại.
Thấy hắn lại không nói lời nào, Tuyết Tiêu mới cười nói: "Sau này em có đi đâu cũng sẽ nói với anh, khi nào trở về cũng nói với anh, miễn cho anh không tìm thấy em lại sốt ruột rồi tức giận, sau đó hút thuốc."
Lạc Thanh Phong nghe thấy mà lông mi run rẩy.
Tuyết Tiêu nói: "Bác sĩ Giang nói rồi đó, hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh còn muốn phổi mình thở hay không? Đã ở mạt thế thì càng không thể ngã bệnh."
Lạc Thanh Phong lấy viên kẹo ra bỏ vào trong miệng, vị trái cây chua ngọt tràn ngập khoang miệng.
Tuyết Tiêu lật sách, dịu giọng nói: "Em luôn hy vọng anh sống khỏe mạnh bình an."
Thật lòng.
Lạc Thanh Phong cảm nhận vị kẹo ngọt trong miệng, trái tim lại co rút rồi co rút, chua xót vô cùng.
Kỳ thật hắn tựa như một con chó lưu lạc.
Ai đối tốt với hắn thì hắn liền đi theo người đó.
Khi còn nhỏ bắt gặp mẹ yêu đương vụng trộm với người khác, biết được mình là đứa con hoang, ngày mà ba biết được chân tướng, ánh mắt lạnh nhạt khi đi ngang qua hắn, đời này Lạc Thanh Phong sẽ không quên.
Thậm chí đến bây giờ, lâu lâu nằm mơ vẫn sẽ bị một màn này bủa vây.
Hắn từ nhỏ đã rất thông minh, bởi vậy cũng rất mẫn cảm, nhút nhát thừa nhận ánh mắt lạnh lẽo và căm hận của ba.
Cho đến một ngày nào đó, ba mẹ khắc khẩu trên xe, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ.
Một nhà của chú gõ vang cửa nhà lúc ban đêm, báo cho hắn tin tức bất hạnh, sau đó đưa theo hắn chịu tang lễ của ba mẹ.
Đoạn thời gian đó hắn luôn đần độn, lòng tràn đầy sợ hãi.
Không phải con ruột của ba, cũng có thể tham gia lễ tang của ông ấy sao?
Hắn đứng trước bia mộ, sợ hãi không dám nhìn thẳng người đàn ông trong di ảnh.
Nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Người chú vẫn luôn mỉm cười hiền lành với hắn, vừa qua lễ tang, mỉm cười nói cho hắn: "Chú biết tình huống của ba mẹ mày, là một đứa con hoang, mày không có quyền thừa kế."
Lạc Thanh Phong bé nhỏ nghe xong trực tiếp suy sụp.
Hắn thật sự cực kỳ cực kỳ cực kỳ sợ hãi.
Duy trì sinh hoạt ngoài mặt sau khi cha mẹ chết, hắn liền lẻ loi một mình.
Người chú đã từng coi như yêu thương hắn nhưng một khi biết được chân tướng, bắt đầu phân rõ giới hạn với hắn.
Chú không công bố thân phận của hắn, bởi vì đó là sỉ nhục của gia tộc, vì không cho người đã chết chịu vũ nhục không cần thiết một lần nữa, ông chú có thể cho Lạc Thanh Phong ở lại nhà họ Lạc, chu cấp sinh hoạt cho hắn, nhưng hắn cần phải từ bỏ quyền thừa kế mình có.
Lạc Thanh Phong đáp ứng.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, là chuỗi ngày lo lắng đề phòng.
Hắn cô độc sống trên đời này.
Lạc Thanh Phong thậm chí hoài nghi mình thành ra vậy nhưng vì sao vẫn còn muốn sống.
Từ sau khi ba mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, hắn liền thành một con chó lưu lạc, ở trên đời tham sống sợ chết.
Đột nhiên, có người đi ngang qua rồi nguyện dừng lại bên cạnh con chó lưu lạc này, vươn tay muốn vuốt ve nó, tuy rằng bị chú chó lưu lạc đề phòng trốn tránh, nhưng vẫn kiên trì không ngừng.
Người con gái đó đối quá tốt với chú chó lưu lạc.
Tất cả đoạn ký ức đó toàn là dịu dàng tốt đẹp.
Chú chó lưu lạc buông bỏ cảnh giác phòng bị phiêu bạc đã lâu, từ trên người đó tìm được ý nghĩa tồn tại của mình.
Thịnh Tuyết Tiêu là người thứ nhất thuần phục hắn.
Địch lão đại là người thứ hai.
Bọn họ đều khiến Lạc Thanh Phong cảm nhận được ấm áp và yêu thương tồn tại.
-
Giấy gói kẹo bị Lạc Thanh Phong gấp đến vuông vức, rốt cuộc đè nén mãi, lúc này bung ra còn đau hơn.
Tuyết Tiêu đọc chuyện xưa trong sách cho hắn, đọc được vài đoạn, vẫn thấy hắn còn ngồi, liền giơ một ngón tay, ra lệnh nói: "Nằm xuống."
Lạc Thanh Phong khàn tiếng đáp: "Không ngủ được."
Tuyết Tiêu nói: "Em đang ru nè."
Lạc Thanh Phong nhìn cô, đôi mắt hồng hồng, tóc có hơi loạn, lúc nghiêng đầu nhìn qua có hơi ngốc, lại còn hơi đáng yêu.
Tuyết Tiêu vì thế hỏi: "Vậy em hát cho anh nghe ha?"
Lạc Thanh Phong chớp mắt, vứt giấy gói kẹo trên tủ đầu giường, xoay người nằm xuống nệm.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô buồn bã hỏi: "Em hát nha?"
Lạc Thanh Phong ấm ức nói: "Đọc chuyện xưa."
Tuyết Tiêu nhẹ nghiến răng, lật sách, tiếp tục đọc truyện cho hắn.
Nghe giọng nữ êm êm, Lạc Thanh Phong nhắm hai mắt, dần dần ngủ.
Tuyết Tiêu đọc tới miệng khô lưỡi khô, phát hiện hắn ngủ rồi, khép sách lại lẳng lặng nhìn bìa mặt, vừa rồi đọc cái gì đã quên hết tất cả nội dung, trong đầu chỉ có một màn Lạc Thanh Phong cúi đầu lột vỏ kẹo.
Cô buông sách xuống, đứng dậy đi đến mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống, kéo chăn dịch lên cho hắn, lại phát hiện trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền bạc.
Tuyết Tiêu có hơi tò mò, tầm mắt dời xuống, món đồ rủ xuống bị áo che lấp, cô thật cẩn thận duỗi tay, kéo sợi dây chuyền trong áo hoodie ra.
Món đồ rủ xuống là một viên đạn.
Là viên đạn lấy ra từ bả vai của cô.
Tuyết Tiêu yên lặng nhìn, nội tâm phức tạp.
Cuối cùng, như là nhận thua thu tay về.