• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kuro

Trong phòng bệnh, trời đã tối hoàn toàn, Diệp Khải đứng dậy mở đèn, rồi trở lại trước mặt Diệp Hoành, nhìn cô đang cầm điện thoại, không khỏi nhắc nhở: “Không có gì làm thì đọc sách một chút, hoặc nằm ngủ, chơi điện thoại nhiều vậy không tốt cho mắt đâu”

“Khi nãy bạn học tìm, trả lời một chút thôi”

Diệp Hoành từ tốn trả lời.

Diệp Khải nhíu mày: “Sao lại ăn hải sản tới nỗi viêm dạ dày, còn không nói cho người nhà biết, nếu như không phải anh gọi điện cho em vậy em định không nói hả?”

Hoàn toàn là giọng điệu của một trưởng bối.

Trong tiềm thức Diệp Hoành không muốn nói chủ đề này, chỉ có thể cười hỏi: “Anh, anh tới thành phố F làm gì? Đi công tác sao?”

Diệp Khải nghe cô đề cập đến việc này trên mặt lại có một nụ cười ranh mãnh, rất khác với người anh ra vẻ đạo mạo mà Diệp Hoành thấy thường ngày: “Đúng vậy, công ty kế hoạch kinh doanh sách mới, cho anh đi theo, đúng lúc công ty muốn hợp tác ở đây, cho nên mới tới”

“Muốn ở lại mấy ngày?”

Diệp Khải dường như phát hiện ra gì đó, nheo mắt nhìn cô: “Sao vậy? Em rất không muốn anh ở lại đây sao?”

“Không, không phải em chỉ thuận miệng hỏi thôi” trong lòng Diệp Hoành rất căng thẳng, nói cho cùng đều là miệng chẳng giống tâm gây họa.

“Có lẽ là khoảng 1, 2 ngày”

Diệp Khải cũng không xác định cụ thể, anh hùn vốn cùng với vài người bạn khác để mở kế hoạch kinh doanh sách, luôn đi công tác hai ba lần, thời gian đi công tác không rõ, lần này vừa trở lại thành phố F, em gái mình thì học ở đây nên tự nhiên muốn chăm sóc một chút, không ngờ vừa tới chăm sóc thì chăm sóc cho em ấy mắc bệnh nằm viện.

“Ừm” Diệp Hoành đáp, cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại.

“Nghỉ hè đi Tây Tạng, sau khi về cơ thể có vấn đề gì không?”

Dù sao cũng rất lâu rồi Diệp Khải không gặp cô, vẫn là nhân cơ hội này cố gắng hỏi vài câu.

“Không có”

“Lần sau mà em không được sự đồng ý của tụi anh mà tự tiện tới những nơi nguy hiểm này thì em đợi bị cha phạt đi”

“Anh, em lớn rồi” Diệp Hoành nghe ra được tính nghiêm trọng trong lời nói của anh, ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh đừng có quản em nữa được không?”

“Em lớn rồi?” Diệp Khải nói đến vấn đề này thì tức giận, suýt hừ lạnh một tiếng: “Nếu như em thật sự lớn thì lúc ông nội bệnh nặng đã không…”

Nói được một nửa lại im bặt đi, dường như Diệp Khải chẳng muốn nói chuyện này với cô, dùng giọng nói hơi chậm: “Trưởng bối trong nhà không nhiều, bây giờ bà nội đang sống ở thành phố F, Linh Vũ lại ở đây, có thời gian thì về nhà bà giúp đỡ bà nhiều một chút, bà luôn nhớ da diết về một người”

“Ừm, em biết rồi”

Diệp Hoành đồng ý xong đột nhiên không muốn nói nữa, nằm nghiêng người trên giường, đắp chăn kín người, rất lễ phép đuổi khách: “Anh, em buồn ngủ, anh cũng mệt mỏi cả ngày về nghỉ sớm chút”

“Có đói bụng không? Có cần anh mua ít thức ăn cho em không?” Diệp Khải hỏi chứ không đi ngay.

“Không đói. Trưa nay em ăn trễ, trên bàn vẫn còn cháo, nếu đói em có thể tự ăn”

“Cháo? Ai nấu cho em?”

Tiềm thức gần như loại trừ tụi Lương Tư, bởi vì ký túc K Đại không cho phép nấu thứ này, bình thủy này đều là của nhà, hơn nữa còn là thương hiệu cao cấp có thể giữ ấm 24h, có thể thấy rằng người chuẩn bị món cháo cho cô rất chu đáo.

Trên bàn còn có một bình mật ong nhỏ, nếu nói chuẩn bị một tô cháo coi là quan tâm, nhưng lại chuẩn bị cả mật ong, vậy thật sự là… Phải xem xét cẩn thận là ai, càng chính xác tới nói là nam hay nữ chuẩn bị cho cô.

#Anh trai get kỹ năng rất mạnh làm sao giờ#

“Là ai chuẩn bị cho em…”

“Tinh tinh tinh——”

“Tinh tinh tinh——”

Ngay lúc Diệp Khải muốn hỏi tiếp, điện thoại kêu lên, anh ra ngoài nghe điện thoại, Diệp Hành nằm trong chăn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, mỗi lần ở chung với anh trai đều có áp lực rất lớn đó.

Sau vài phút, bước chân Diệp Khải vội vàng đi vào, nói với Diệp Hành: “Anh có việc tạm thời đi trước, phải chăm sóc bản thân thật tốt biết chưa?”

“Ừm, tạm biệt anh”

Lú đầu trong chăn ra chào anh, sau đó Diệp Khải liền đi.

Chờ đến khi không nghe tiếng bước chân anh ở ngoài, Diệp Hoành cảm thấy mình hoàn toàn nhẹ nhõm.

Trời đã sắp tối, dù đã châm cứu nhưng vẫn thấy không thoải mái, chủ yếu là viêm dạ dày, nóng ruột nóng phổi[1], cái gì cũng không quan tâm.

[1]ở đây là chứng ợ nóng:v.

Đoán là hôm nay chắc chắn không thể đăng chương rồi, lên ứng dụng web ghi giấy nghỉ phép đã, trang web được liên kết với Weibo, quả nhiên vừa chia sẻ đã ra rồi, ở dưới là một hàng bình luận bi thảm.

[Hàng Nhái Của Ký Linh]: Bóc tem! A Đại Đại, sao ngài lại không đăng chứ!!! Ngài viết nữ chính chết rồi, để tụi em sống sao đây!!!

[Tôi Là Fan Cuồng Của Ký Linh]: Lầu trên, cướp tem của lão tử cuối năm ngươi coi chừng đó. Tại Đại Đại bị bệnh đó nên không đăng được. Mong sớm ngày bình phục [hoa.jpg][hoa.jpg].

[Tôi Là Linh Vũ]: Gâu gâu gâu~ Bệnh ông chủ hôm nay sao rồi, tên khốn nào khiến ngài nhập viện vậy? Linh Vũ nhớ ngài lắm đó, chờ ngài hôn đó nha.

[Tôi Mới Là Linh Vũ]: Lầu trên, lại bôi nhọ tính cách tao, coi chừng tao đá rớt cái acc clone mày nhá.

[Bản Sao Của Ký Linh]: Lầu trên với lầu trên, hay cho một màn tương ái tương sát, chỉ tiết là làm thế nào cũng không thay đổi cuộc sống đẹp đẽ của tôi đâuuuuuuuuuuuu!

[Hôm Nay Ký Linh Đăng Chương Mới Chưa]: Đại Đại, anh bệnh đúng lúc thật, không thì em đã gửi lưỡi dao cho anh rồi [mặt nghiêm túc.jpg].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK