• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kuro

[Ông trời của tôi! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Nghiêu đại đại thực sự là anh đó hả!? Không phải bị hack nick đúng khônggggggggggg~]

[Thình thịch, trái tim bé nhỏ của em tỏ ý sắp em bị mặc xácccccccccc! [khóc lớn.jpg] em còn tưởng là vĩnh viễn không gặp được anh nữa!]

[Nghiêu đại đại, tuyệt nhất! Tuyệt nhất!]

[Còn nữa, Nghiêu đại đại biến mất lâu thế là đi đâu vại?]

[Cô gái mù mặt là ai? Thành thật giải thích! PS: đến từ tiểu kiều thê “không thể lớn lên” của anh~]

[Ngài quả thật không gạt tuiiiiiiiiii, phần thưởng cuối năm được cứu dồiiiiiiii!!]



Vẫn chưa chính thức bắt đầu vẽ, đã bị spam đầy màn hình, Cố Kiêu không khỏi bật cười: “Các bạn bình luận đầy màn hình cả rồi, tôi phải vẽ thế nào đây?”

Có điều lúc thật sự bắt đầu vẽ, vì tính rõ nét của hình ảnh, màn hình thực sự sẽ ít đi một chút, nếu như nói chuyện náo nhiệt quá, anh cũng sẽ tắt mưa đạn[1].

[1] Tắt bình luận tương tác “bay bay” trên màn hình:))))

Nhưng mà đúng là lâu quá anh chưa xuất hiện, cho nên mưa đạn từng đợt đa số đều hỏi nghỉ hè anh đi đâu, cô gái mù mặt là ai vân vân…

Chọn trả lời trọng điểm: “Nghỉ hè tôi đi du học thôi, cho nên vẫn chưa kịp cập nhật. Cô gái mù mặt là ai ư?”

Im lặng chốc lát, giọng nói dịu dàng trầm thấp lại truyền đến, giọng nói nhẹ trêu người: “Tôi ước gì cô ấy có thể tự nhận ra tôi”

[Đậu móa! Đại đại, hết kỳ nghỉ hè, ngài đang yêu sao?!]

[( ̄▽ ̄)/ Chào mọi người, mị là cô gái mù mặt đó nè, đại đại, mị đã sớm nhận ra anh rồi!]

[Đằng trước lăn đê!]

[Ôiiiiiiiii, nam thần có chậu dồi, mất hứng, tui muốn liều mạng đập chậuuuu!]



“Đây…không phải chứ?! Ăn may sao?”

Lương Tư vừa xem một tập phim truyền hình Mỹ trong ký túc xá, lúc lướt Weibo thì thấy Diệu Ngữ Liên Châu liên tục đăng một bài CV.

[Diệu – Không Thể Nói]: Chúng mềnh đợi lâu vậy cuối cùng Nghiêu đại đại cũng phát trực tiếp nữa rồi~ Vui lòng xem tại: http…

Lương Tư quả thật giật bắn mình, thậm chí không thèm xem phim, lập tức há miệng run rẩy ấn vào đường link, cả một màn mưa đạn đỏ đỏ xanh xanh vàng vàng đập vào mắt, câu nói “Tôi ước gì cô ấy có thể tự nhận ra tôi” táo bạo của Tịch Phi Nghiêu bay vào tai, Lương Tư cảm thấy có phải mình bỏ lỡ chuyện gì rất quan trọng cần phải nghiêm túc à?!

Lại nhớ tới lúc lướt Weibo lúc chiều, chủ tịch câu lạc bộ Diệu Ngữ Liên Châu đăng bài, nội dung đại khái là——

[Diệu – Tôi Là Chủ Tịch]: Ai có thể liên hệ với tác giả gốc Ký Linh của «Tôi không là tôi», mình sẽ phát trực tiếp hát «Eo thon nhỏ»! Ký Linh V.

Lương Tư cũng có chút liên hệ với chủ tịch, xuống dưới hỏi cậu ấy chuyện là thế nào, đối phương trả lời rằng Tịch Phi Nghiêu muốn họ liên hệ với tác giả gốc, nói là muốn nói chuyện một chút cảm thấy hợp mới nhận vẽ tranh minh họa.

Một chuyện vốn không có hi vọng đột nhiên lại cho người ta có hi vọng, nhưng yêu cầu Tịch Phi Nghiêu đưa ra thật là…

#Sao cậu luôn có cảm giác rằng mình đang làm mai ấy OZZZ#

Quan trọng hơn chính là, tính cách Ký Linh, cậu không quan tâm đến những thứ mình không hứng thú, cuộc sống bình thường của cậu đã đủ bận rồi, còn muốn liên lụy một người mù mặt, còn không biết là nam hay nữ nữa, chờ chút, cậu cũng đang quan tâm trực tiếp của Tịch Phi Nghiêu, cô gái mù mặt sẽ không phải là người Ký Linh nói đâu nhể…

Đừng nói đây là hai nam tranh một nữ, sắp diễn ra cảnh tình tay ba có một không hai?!

#Trời ơi, mình phát hiện chuyện quan trọng như vậy, sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ π__π#

Bên kia màn hình, Lương Tư đang xâu chuỗi mọi chuyện, cuối cùng cho ra kết luận là: Cho dù Tịch Phi Nghiêu là ai, cho dù cậu ra có biết thân phận thật của Ký Linh hay không, cậu ta chắc chắn có liên quan tới Cố Kiêu!

Đã có liên quan, vậy thì nhất định phải để Diệp Hoành xem trực tiếp, chú ý tình hình phát triển chút.

Ấn tượng của Lương Tư đối với Cố Kiêu không tệ, còn là học thần nữa, nhân vật trong truyền thuyết đó, hơn nữa cô luôn cảm thấy tính tình Diệp Hoành ngày càng quái gở rồi, còn tiếp tục như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có người giúp nó cũng tốt.

Cho nên cô vội vàng gửi Wechat cho Diệp Hoành, bảo nó nhanh lên xem trực tiếp.

[Lương Ti Ti]: Hoành Tử, Tịch Phi Nghiêu phát trực tiếp kìa! Mau lên coi thử!

[Linh Vũ Ký Linh]: Xem trực tiếp tốn lưu lượng lắm, tháng này lưu lượng vượt chỉ tiêu rồi, không coi đâu.

[Lương Ti Ti]: [uy hiếp.jpg] Tiền nhuận bút một tháng của cậu chưa đủ để cậu coi trực tiếp một lần sao?! Không có lưu lượng thì nạp! Mau lên xem! Mau lên! Không thì nổ tung cái nồi lớn của cậu!

[Linh Vũ Ký Linh]: QAQ Tịch Phi Nghiêu đã làm gì với cậu, sao cậu lại tàn nhẫn với mình như vậy.



Cuối cùng đương nhiên là bị Lương Tư uy hiếp dụ dỗ đi nạp lưu lượng xem trực tiếp.

Bệnh viện vắng người, Diệp Hoành cắm tai nghe Audio-technica, ấn mở link trực tiếp mà Lương Tư nói, tiếng cười mị hoặc trầm thấp của Tịch Phi Nghiêu rót vào tai, không biết là tai nghe tốt hay là tiếng nói của cậu ta thật sự êm tai, Diệp Hoành lập tức ngây người, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Giọng của Tịch Phi Nghiêu thật là dễ nghe thật là dễ nghe thật là dễ nghe, dễ nghe đến nỗi khiến cô nhớ tới người nào đó đã mất tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK