Edior: Kuro
…Không hoan nghênh mình vậy sao?
Cố Kiêu nhíu mày, tâm trạng càng tệ hơn, có lẽ cảm thấy giọng mình quá có hơi cao, hơi nhíu mày, nói lại: “Làm phiền cậu nhiều vậy dù sao cũng không được hay cho lắm”
“Nếu thấy không hay vậy thì ghi lại vào vở là được rồi, có thể trả lại sau”
#Kiểu ân nghĩa này càng trả càng nhiều#
Lần này Diệp Hoành thật sự tức lên rồi, sao đuổi mãi chẳng đi thế: “Bạn học Cố Kiêu, tôi nghĩ rằng sự quan tâm của cậu đối với tôi dường như đã vượt qua phạm vi bạn học, thực sự không phù hợp”
Cố Kiêu nghe những lời không nể tình này của cô, đột nhiên nở nụ cười: “Anh còn cho là em không cảm nhận được”
Sắc mặt Diệp Hoành càng thêm khó coi, khó hiểu nhìn anh chờ câu tiếp theo.
Anh bất giác đưa tay chạm nhẹ vào má cô: “Anh đang theo đuổi em đó, em không cảm nhận được sao?”
“Bịch——”
“Thằng nhóc kia mày nói gì?!”
Cố Kiêu vừa dứt lời, đầu ngón tay vẫn còn trên má Diệp Hoành, nhưng trước phòng bệnh đột nhiên truyền đến một câu rống giận, Diệp Hoành che mặt, dáng vẻ sống không bằng chết.
#Sao anh trai mình luôn xuất hiện đúng lúc thế#
Cố Kiêu cũng bị bất ngờ bởi giọng nam ở cửa, quay đầu lại nhìn về phía anh ấy, chỉ thấy Diệp Khải xách một túi đồ lớn dáng vẻ tức giận đi đến trước mặt Diệp Hoành đặt xuống rồi hỏi cô: “Em gái, cậu ta là ai?”
“Bạn học đến thăm bệnh”
Nhìn đồng hồ, mười giờ kém: “Đến thăm sớm thế? Không cần phải đến lớp à? Hay là trốn học tới đây? Hử?”
Câu này là dành cho Cố Kiêu, Cố Kiêu nhìn chàng trai trẻ trước mặt đang rất tức giận bảo vệ nhóc con, bỗng nhẹ giọng cười: “Chào anh trai của Diệp Hoành, em là bạn của Diệp Hoành, em đang theo đuổi cô ấy, hy vọng anh sẽ là một nhân chứng”
Lúc đến lượt Diệp Khải đần ra, từ nhỏ đến lớn, tất cả ong bướm có ý xấu gần gũi với em gái nhà mình đều bị vẻ mặt đáng sợ và dáng vẻ chê bai của anh dọa cho chạy hết, từ đó về sau thấy em gái anh thì đều phải đi đường vòng, sao bây giờ lại có một tên không sợ chết, lại còn ban ngày ban mặt?!
#Ong bướm không theo lẽ thường xuất hiện làm sao bây giờ#
“Người muốn cướp em gái tôi còn chưa xuất hiện, trẻ tuổi như cậu là muốn thử trải nghiệm bị đánh một lần à?” Diệp Khải bẻ khớp tay, thực sự định động thủ trước mặt Diệp Hoành.
Cố Kiêu không tránh không nhường, vẫn cứ đứng trước mặt Diệp Hoành, từ nãy đến giờ đều vô cùng bình tĩnh.
“Ê ê ê, người thân cô gái này, cậu muốn làm gì? Bệnh viện cấm ồn ào cấm ẩu đả, ân oán cá nhân ra khỏi bệnh viện giải quyết!”
Cô y tá hôm qua đột nhiên xuất hiện, Diệp Khải nhìn xung quanh mình, trong cửa ngoài cửa có hàng tá cặp mắt nhìn vào, giữ thái độ nhiều chuyện xem kịch.
Mà Diệp Hoành nãy giờ đã rất muốn đào cái lỗ chui xuống, thật là mất mặt quá đi!
“Giường số 17 Diệp Hoành phải không?” Chị gái y tá lại cất tiếng: “Đã có kết quả nội soi, đến xem đi”
“A, được, cảm ơn!”
Diệp Hoành nhanh chóng lên tiếng, chị y tá nhìn cô một cái, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ “Cố lên”, thấy Diệp Hoành càng sống không luyến tiếc.
Tiếp tục cuộc sống cạp đất không cần phải giải thích Orzzz.
…
5 phút sau, trong văn phòng bác sĩ, bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án của Diệp Hoành, bắt đầu tóm tắt: “Xuất huyết niêm mạc dạ dày do viêm dạ dày ruột cấp tính, may mắn chỉ là xuất huyết nhẹ, không có gì đáng ngại. Trước đây có tiền sử bệnh dạ dày, phải không?”
“Phải” Diệp Hoành khẽ đáp.
“Bình thường có thói quen ăn sáng không? Cơm ba bữa không đúng giờ? Thích ăn cay ăn nguội không?”
Diệp Hoành nuốt nước miếng một cái không trả lời ngay, mà nhìn hai người đàn ông như hai môn thần trông coi ở phía sau, lại xoay đầu nói với bác sĩ: “Bác sĩ, bác có thể nói những thứ khác trước được không” Tại vì nếu trả lời nhất định sẽ bị đánh chết đó.
Bác sĩ từ từ nhìn cô: “Bạn học, phụ nữ xấu cuối cùng phải gặp người đàn ông của gia đình, anh trai và người yêu cô đều tới, có thể thấy bọn họ rất quan tâm cô”
Diệp Hoành: QAQ Hồi nãy rõ ràng bé giới thiệu Cố Kiêu là bạn học của bé!
Bác sĩ, sao ông cũng thành thần trợ công thế?!
“Hừ, bác sĩ, xin ông hiểu rõ một điều, hai người họ chỉ là bạn học bình thường, chẳng có gì gọi là “người yêu” hay không phải “người yêu” hết” Diệp Khải không muốn, thề phải bảo vệ trong sạch của Diệp Hoành đến cùng.
Cố Kiêu thì im lặng, vẫn là một phong thái bình tĩnh, nhưng một người nhìn vào thấy ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều chỉ đặt trên người Diệp Hoành, nói hai người họ không có quan hệ gì vậy thì thật hay giả đây.
Bác sĩ không lên tiếng, chỉ nói với Diệp Hoành rằng: “Bạn học, nói thật đi, không thì sao có thể cho cô lời khuyên được”
QAQ
Cuối cùng vẫn nhắm mắt nói thật: “Ăn cơm không đúng giờ, bữa tối có thể ăn hoặc không ăn, còn thích ăn cay, nguội tùy tình hình”
Vừa dứt lời, trong phòng chết lặng.
Ánh mắt của Diệp Khải và Cố Kiêu ở phía sau Diệp Hoành, như ngồi trên chông.
#Rét run, hôm nay là black friday à QAQ#
Sau đó, bác sĩ đưa ra rất nhiều kiến nghị cho thói quen ăn uống của cô, Diệp Khải và Cố Kiêu đều lắng nghe rất kỹ, Diệp Hoành như rơi vào trạng thái đi vào cõi mộng mơ, không phải nói năm nay đi nhiễu [1] một vòng ở núi Kailash [2] còn tốt hơn đi nhiễu mười vòng bình thường à? Sao cô thấy mình gần đây xúi quẩy thế.
[1] Đi nhiễu: nhắc lại cho các bạn không nhớ, đi nhiễu (hay đi vòng quanh tháp bảo) là một hành động để bày tỏ lòng mộ đạo.
[2] Núi Kailash: ngọn núi được thế giới mệnh danh là “vũ trụ tâm linh”, nơi mà Kinh tạng Phật giáo gọi là núi Tu Di, cũng là nơi duy nhất ngày xưa Đức Phật và 500 vị A la hán đặt chân đến. (có ảnh ở cuối chương)
Sau nửa tiếng, ba người từ trong phòng đi ra, bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện, khi trở về phòng bệnh cô nhận được tin nhắn trong group ký túc xá gửi tới hỏi tình hình.
[2] Núi Kailash:
Processed by: Helicon Filter;
Chương tiếp theo:
Cố Kiêu: Hử? Tình địch số 1 lại lên sàn?