• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như kế hoạch 8 giờ tối hôm sau tôi có mặt ở nhà chú. chú còn về sớm hơn cả 8 giờ ý chứ. Bố tôi thấy tôi xin phép sang nhà chú để tập đi thì có vẻ chần chừ nhưng cuối cùng cũng đồng ý, chỉ có điều ông bám theo tôi.

Hôm nay chúng tôi sẽ diễn 1 bộ phim mà trong đó bố mẹ tôi, mẹ chú, Phương và hai đứa trẻ làm khán giả. Tôi không ngờ kịch bản của tôi lại có sức hấp dẫn đến vậy.

Chú bế tôi ra khỏi cái xe lăn, đặt tôi ngồi xuống ghế, hai bên là cái nạng chú đã mua sẵn cho tôi… đấy… tâm lí thế mà bố còn chê. Tôi nghĩ thầm.

- Nào, giờ đứng lên sẽ chóng mặt đấy nhé, nhưng phải ôm lấy chú không thì ngã.

- vâng.

Chú luồn tay vào nách tôi, còn tôi nắm lấy vai chú, tôi ngẩng lên khi hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Ôi…. Tôi mê muội mất rồi. sao chú ấy lại có thể toát lên vẻ cuốn hút đến như vậy cơ chứ… tôi….mê muội.

- hèm

bố già độc ác của tôi phá tan cả không gian riêng tư, chúng tôi hình như cũng quên mất cả chục con mắt đang hướng về chúng tôi. Chú có vẻ căng thẳng, chắc chú sợ tôi đau.

Chú nhấc tôi lên từ từ, tôi đứng tựa vào chú. cả cơ thể sát lấy chú, tim tôi đập mạnh. Hai má tôi đỏ ửng. ánh mắt dịu dàng của chú chiếm hết tâm trí tôi mất rồi. mấy khán giả bên kia thì không rời mắt khỏi chúng tôi, có vẻ cảnh này hơi tế nhị.

- đặt chân xuống, nhẹ thôi.

- vâng

giọng chú nhẹ bên tai tôi.

- từ từ dùng lực nhưng đứng nhấn mạnh

Tôi nhấc chân lên rôi đặt xuống. nhẹ nhấn cái chân đau nhưng tôi không chịu nổi đến mức tôi suýt khuỵ xuống.

- không sao có chú đỡ đây rồi.

Chú vẫn ôm chặt lấy tôi, tôi an tâm.

bố mẹ tôi ngồi đó nhìn tôi xót xa. gần 30 năm trước họ dậy tôi tập đi, bây giờ sau 30 chục năm lại là chú làm việc đó.

- làm thêm 1 hai lần nữa, sẽ hơi đau nhưng cố chịu.

- vâng

Tôi mím mỗi nhấn bán chân xuống. đau có đau, mà tê có tê, tôi không có nhiều cảm giác với cái chân đó nữa rồi.

- Cháu thấy thế nào?

- nó chẳng giống chân của cháu.

- cháu chưa cảm nhận được.

- cảm nhận ạ

- uh, phải cảm nhận vì có những thứ là của cháu mà cháu không phát hiện ra.

- cái gì nhỉ?

- cháu nên tự đi tìm.

- eo.. tò mò.

Tôi cong môi rồi lại ôm lấy chú, vài lần như vậy chân tôi cũng tạm quen, máu xuống khiến nó thâm đen lại.

- này chú Vinh, sao chân nó thâm lại thế kia.

mẹ tôi xót xa. Hai mắt bà rơm rớm nước mắt. ôi… tôi là cô con gái bé bỏng mà…. mẹ nào mà chả xót con cơ chứ.

- thôi… bà về nhà ngồi đi, ngồi đấy làm tôi sốt cả ruột.

bố tôi cũng thế, tôi tủm tỉm cười. ai bảo bố thích làm khán giả cơ. Tôi nhấc chân lên lần nữa nhưng lần này tôi cố tình ngã xuống, chú vẫn đỡ tôi thật chặt.

- ôi kìa, tôi cứ tưởng cứ thế mà đứng được lên ai ngờ con tôi lại khổ thế này,

mẹ tôi thút thít, mẹ tôi là chúa xót con.

- thôi tôi đưa bà về, chứ bà ngồi đây rên rỉ tôi cũng điên mất.

- nhưng còn con.

- có chú vinh rồi.

bố tôi đứng lên dắt mẹ tôi về, Phương cũng đi theo sau, cậu ta nhìn tôi và chú với ánh mắt đượm buồn. xin lỗi cậu Phương nhé.

Sau khi bố mẹ tôi về mẹ chú cũng đứng lên.

- ta phải đi vào gấp quần áo, hai đứa cứ làm gì thì làm.

- hai đứa kia lên học bài ngay, đừng có mà hóng chuyện người lớn.

- nhưng mà

Bảo Anh trẻ con.

- nhưng cái gì. Bà phạt con tội ko nghe lời nhé

Bảo anh cúp đuôi đi lên. Mẹ chú cười tươi quay ra bảo chúng tôi

- hai đứa cứ…. làm gì thì làm nhé.

Làm gì thì làm…. Nghe tự do quá nhỉ. Tôi cả chú nhìn nhau cười, đồng thanh

- vâng

rồi lại nhìn nhau cười, ôi… đã lâu rồi tôi không có cảm giác hạnh phúc đến như vậy.

- chú… chú có học gì về Y không?

- có… chú biết chút chút.

- cháu thấy không phải chút chút đâu, mà là rất nhiều thì có, chú giống như bác sĩ ý.

Chú cười. tay vẫn ôm lấy tôi không rời.

- chú.

- chú đây

Ánh mắt chú tình tứ đến lạ, lâu rồi tôi cũng không thấy chú cười tươi như thế

- nhớ cháu đi chân thấp chân cao thì sao?

- kiểu đi lên bờ xuống ruộng đấy hả?

- hừm

Tôi lườm

- cứ đà này thì có khả năng đó

Tôi đấm vào ngực chú,

- thế thì cháu bắt đền chú.

- cháu muốn chú đền cho cái gì nào.

- nhiều thứ.

- ấy… chú không có gì. chỉ cái thân này là của chú thôi. có đền thì chú đền cho.

- ai thèm cái thân già.

- ấy, già nhưng mà không yếu đâu nhé.

- ai hỏi mà khai.

- nói trước cho chắc, không đến lúc lại bảo mình bị lừa.

- ai dám lừa cháu, chau tha không lừa Ng ta thì thôi

- chú biết rồi…..

Chú cười. chúng tôi hình nhưu quên cả chuyện chúng tôi đang tập đi, chân tôi đã quen đất rồi nhưng mà tôi ko muốn tiến triển nhanh như thế, hãy cứ từ từ.

- bao lâu thì đi đuược ạ

- nhanh thì 2-3 ngày… chậm thì cả tuần.

Tôi tủm tỉm, sao không nói luôn là nửa tháng đi cho chắc.

- thế chú giúp cháu mấy ngày.

- bao giờ đi được thì thôi.

- có ảnh hưởng đến công việc của chú không?

- không… chú xếp việc hết rồi.

- thế ạ.

Tôi vòng tay lên cổ chú, còn chú vẫn cúi xuống nhìn chân tôi, đến khi ngẩng lên, phát hiện ánh mắt tròn xe của tôi nhìn mình, chú cười, nụ cười rất đẹp.

- có chuyện gì mà nhìn như thế?

- chú. bá nói chú với Duyên…..

- chúng tôi chia tay thật mà.

- thế còn đứa bé.

- đứa bé không phải con tôi, tôi là bác sĩ, chả nhẽ tôi không biết con của mình hay của ai.

Đấy… tôi lại biết thêm 1 thông tin, hoá ra chú làm bác sĩ.

- thế mà chú bảo chú ko làm bác sĩ.

- thì trước có nhưng giờ tôi ko làm nữa, được chưa.

- thế giờ cô ấy đâu.

- cô ấy chuyển sang bên đối thủ cạnh tranh rồi, các hợp đồng cô ấy mang hết sang bên đó, dạo này tôi cũng đang tìm thêm một số khách hàng mới.

- sao chú không chăm sóc khách hàng cũ của cô ấy.

- họ theo cô ấy về bên kia rồi.

- thế thì khó cho chú nhỉ?

- không sao… rồi sẽ ổn mà.

ổn thì tất nhiên sẽ ổn nhưng mà ổn thế nào và bao lâu mới ổn là vấn đề đó. tôi gác lại thông tin tôi vừa khai thác được. giờ này tôi phải tận hưởng cảm giác được bên chú đã.

cả tuần chúng tôi quấn quýt bên nhau. Tôi đã đi lại được một quãng rồi, cho dù chân tôi vẫn phải dựa vào nạng mới đi cứng được. nhưng quãng thời gian này là quãng thời gian mà tôi suy nghĩ nhiều về chú nhất. trong lòng tôi có trăm ngàn sự đấu tranh vì gia đình, vì chú, và cả vì chính tôi.

thời gian này Phương vẫn quan tâm toi nhưng tôi thật sự không cảm nhận đượctình cảm của mình với Phương.

bạn biết đấy, phụ nữ ít khi thích những người đàn ông bằng tuổi, vì người ta nói nếu lấy nhau phụ nữ sẽ nhanh già hơn và đàn ông sẽ chóng chán hơn.

đối với tôi, tôi thích những người đàn ông có vẻ ngoài từng trải, có độ trầm của thời gian, có kinh nghiệm trong cách sống cũng như trong cách đối nhân xử thế. Quan trọng là độ ngọt ngào họ mang đến không đậm nhưng lại rất sâu sắc.

tôi ngồi nhìn về phía xa xa giữa mấy hàng ghế đá. Phương ngồi bên cạnh tôi. Chúng tôi cũng nhìn về một hướng, tôi nghe rõ cậu ấy thở dài. Có lẽ cậu ấy biết tôi sẽ nói gì.

- Bình… có chuyện gì vây?

- Phương… mình muốn cảm ơn bạn vì quãng thời gian quan đã quan tâm đến mình.

- …..

- chúng ta là bạn nhiều năm, tôi cũng biết về cậu mà cậu cũng biết về tôi, nhưng tôi nghĩ, chúng ta chỉ hợp làm bạn. mong Phương hãy hiểu cho tôi.

- …

Phương ngồi im không nói điều gì. Tôi nghe rõ cậu ấy thở dài.

- Tôi biết bố mẹ tôi quý cậu, nhuưng mà tình cảm không gượng ép được. cho nên….

- vì chú vinh à?

- …..

Tôi nhìn phương rồi im

- cậu yêu chú Vinh à? Chú ấy nhiều tiền hơn tôi đúng không? Chú ấy tài giỏi hơn tôi

- không.

Tôi chen vào

- không vì cái đó, phương, đừng nghĩ như vậy, cậu cũng là người tài giỏi. tôi tin khi bằng tuổi chú ấy cậu cũng sẽ như chú ấy.

- đừng nói thế

- không, tôi tin cậu làm được. và tôi mong cậu sẽ tìm cho mình một người toàn tâm toàn ý với cậu, như vậy sẽ hạnh phúc hơn.

Phương ngồi đó, tôi thấy cậu ấy bối rối. Còn có thể nói được gì khi tôi đã quyết như vậy. Chúng tôi đứng lên chia tay nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK