Tối hôm đó tôi sang nhà chú, thấy tôi, chú ngồi trong phòng,đứng dậy đóng cửa rồi kéo tôi ngồi vào lòng, chú cười rồi ôm lấy tôi. Bàn tay vẫn xoa lưng tôi đều đều.
- thế nào? Hôm nay đi làm mệt ko?
- ko… vui là khác.
- sắp xong việc rồi chứ?
- còn lâu ạ.
- ko… chúng ta đã hẹn nhau rồi, nếu ko xong em có thể bàn giao cho người khác, ngày mai chúng ta đi sắm đồ được ko?
- còn phải sắm gì nữa ạ?
- ơ… thế ko mua giường mua tủ, rồi nhiều thứ khác
- ôi dào ôi, giường đây, tủ kia… chú dùng 1 nửa cháu dùng 1 nửa, còn quần áo đâu cháu bỏ bên nhà bố bao giờ giân nhau về bên đấy còn có cái mặc
- nói linh tinh.
Chú ôm tôi thơm lên tóc tôi.
- tôi muốn chúng ta có giường mới, mọi thứ mới hết, coi như tôi được làm lại cuộc đời. từ đây về sau.. ko phải nằm một mình cô đơn nữa.
- thế từ lúc ko có cháu thì có phải một mình cô đơn đâu.
Tôi bĩu môi
- ai nói thế?
- cháu có mù đâu
- này… đừng có linh tinh, nghĩ bậy bạ rồi ngồi buồn lại giở ra ghen tuông vớ vẩn giống hôm nọ đấy.
- ai ghen tuông vớ vẩn, rõ ràng bá bảo cháu là nếu chú có rơi vãi thêm ở ngoài thì thông cảm cho chú còn gì?
- Uh. Nhưng mà cũng nên hỏi người ta 1 tiếng đằng này đùng đùng ghen… eo ôi. Lúc ấy tôi sợ em thật đó.
- sợ thật ko?
- thật.
- vậy sau này có dám đi với con nào nữa không.
- nếu nói không thì thằng nào cũng nói được. mà là nói dối đó. tôi ko dám giấu em chuyện thi thoảng chúng tôi cũng được mời đi mấy quán hát có tay vịn, nếu thằng nào nghiêm túc thì còn về được chứ thằng nào đã ko kiểm soát được thì xơi luôn,
- thế còn chú.
Chú nhìn tôi, siết tôi vào lòng… chú mà trả lời thật thì chú đúng là siêu nhân trong lòng tôi. Ko có thằng đàn ông nào nói với người yêu hay với vợ mình rằng mình từng đi gái đâu nhé, bố nó cũng ko dám nói.
- đấy… vậy chú già nói thế nào?
- em tin tôi là được, còn ko tin thì tôi đành chịu, chỉ là nếu tôi sai, mong em đừng có vì thế mà bỏ tôi lại, ai cũng có lúc mắc sai lầm. hãy đưa tôi về. nếu như em thật sự yêu tôi, còn nếu ko tôi cũng phải chịu thôi.
- nhưng mà nếu sai 1 lần thì sửa được, chứ sai 2 -3 lần là cố ý tái phạm như vậy ko ai chấp nhận được cả. cháu ko phải là thánh, cháu cũng ko phải sắt đá gì mà thấy chồng mình đi với gái lại ko ghen. chỉ có điều ghen như thế nào cho 2 bên đỡ mệt mỏi. bởi nhiều khi ko muốn bên nhau nữa người ta mới làm thế. Cho nên đâu cần ghen, mỗi đứa đi một đường luôn, vừa đỡ nặng lời lại chả mất thời gian.
- tôi sợ em rồi. em cứ nghĩ như thế thì có bữa em đuổi tôi ra khỏi nhà.
- nếu chú ko muốn ra khỏi nhà tốt nhất nên biết mình nên làm gì. đừng để cháu phải ra tay.
- vâng. Tôi hiểu thưa bà chủ.
Chú ôm lấy tôi hôn lấy hôn để nhưng tuyệt nhiên cũng ko đòi hỏi. chú nhớ lời tôi dặn rồi.
chiều hôm sau chúng tôi đi sắm cưới. tôi suýt nữa thì ko biết cảm giác được đi sắm cưới là gì. Vui nhỉ các bác nhỉ. Tôi ko quên chuyện cô gái hôm qua đâu mà là thấy chú tránh cô ta như vậy nên tôi cũng ấm lòng. Dù sao thì giờ người đàn ông này cũng là của tôi rồi.
chúng tôi chọn cho mình 1 chiếc giường rộng, tôi tính khi nào Châu Anh và Bảo Anh thích có thể qua ngủ với chúng tôi. Chăn ga nữa
- cháu muốn mua gối ôm kia kìa.
Chú quay lại nhìn cái gối ôm con mèo hồng nhạt mà tôi thích
- cái đó xấu hoắc.
- đẹp thế còn gì., mua đi.
- ko được.
- chú ki bo vậy, có thêm 1 cái gối ôm thôi mà.
- uh… hết tiền rồi.
- cháu có tiền.
- tôi bỏ tiền hay em bỏ tiền
- cháu sẽ trả.
- ko cần, lãng phí vừa thôi, nhà mình có rồi.
- đâu có, có chăn mới gối thôi.
- tôi bảo nhà mình có rồi mà.
- phòng chú làm gì có.
- có.
- ko có mà.
- có… đây này… gối ôm của em đây này.
Chú chỉ vào chú.
- gối ôm này vừa to vừa êm, lại có thể bế em, đắp chăn cho em, trò chuyện với em, lại còn abc nữa chứ.
hứ…. tôi đánh chú. Chú cười. Chúng tôi ko mua gối ôm. Chú còn dọa nếu t mua về chú sẽ vứt đi. Vì cho dù chúng tôi có giận nhau cũng phải ngủ cùng nhau. Vẫn phải ôm nhau như ko có chuyện gì.
Đúng vậy. Tôi đã đọc ở đâu đó câu chuyện về đôi vợ chồng hạnh phúc đến già khi họ luôn ngủ cùng và ôm nhau ngủ trong suốt quãng thời gian chúng sống bên nhau.
Ông chú già của tôi quả thật rất tình cảm.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn tối. Trong lúc đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì chú nhận đc1 cuộc điện thoại, khuôn mặt chú biến sắc. Chú đứng lên đi ra ngoài nói chuyện 1 lúc rồi quay lại.
Miệng vẫn nở nụ cười tươi với tôi
- ai vậy chú.
- Khách hàng
- trong khách sạn hôm nọ đấy ạ.
chú bật cười lườm tôi.
- Khách hàng của tôi đang ngồi đây này.em bắt đầu rồi. Nhìn vậy mà cũng hay ghen gớm
- Vâng. Chú thì kém. Hở tí ngực đã loạn tổ quốc lên rồi.
- Em có thây tôi măc hở cái gì ko. Kín như bưng luôn nên em cũng vậy
- Chú quá đáng.
Tôi đánh chú. Qủa này ông ấy còn ghen kinh hơn tôi.
Chú đưa tôi về nhà. Sau khi tiễn tôi vào bên trong. Cánh cửa nhà tôi đóng lại chú lại quay xe đi.
Đâu phải tôi ko biết cơ chứ. Đến khi xe chú đi khuất tôi gọi con Oanh
Nó đang nằm dẩu mỏ trong nhà liền phi xe ra ngay. Ôi. Nó đúng là cứu tỉnh của tôi. Tôi ôm chặt nó để nó phóng đi, bọn tôi vượt đèn đỏ ko thương tiếc luôn ý. Con Oanh này ko phải tay lái lụa thì cũng rơi vào tầm tay đua thứ thiệt. Bọn tôi đang đóng 1 bộ phim hành động kiểu bà già bắt gián điệp thì đúng hơn.
Chúng tôi đuổi kịp chú rồi. Con Oanh giảm tốc độ. Cái mồm nó lại Oang oang.
- Nép cm vào đi.
- Uh
Tôi cúi xuống
- Có chuyện gì mà phải theo dõi ông ý.
- Mày đừng hỏi. tao xem ông ý đi với khách hàng hay đi với ai
- đàn ông hay đàn bà
- đàn bà
- Đm đàn ông mò ra ngoài giờ này chỉ có đi với gái. Thế tao dậy mày mà mày ko áp dụng đc tị nào mà để nó mò đi.
- Tao có chứ. Nhưng mà tao nghĩ ko đơn giản là lão ấy ngủ vs con kia
- Thế cái mẹ gì. Lạnh Sun vòi tao rồi. Chắc mày nghĩ đơn giản. Đàn ông mà tối đi gặp đàn bà thì chỉ có chịch thôi chứ còn làm đéo gì nữa.
- Eo ôi... Mày đi giữa đường đấy nói ít thôi.
- Kệ mẹ tao
- Ấy. Đừng nóng ko đâm đầu vào ô tô bây giờ.
Chúng tôi bám theo chú đến khách sạn. Đúng như con Oanh nói… tôi bắt đầu thấy hoang mang. Sau khi chú bước vào chúng tôi cũng bước theo. Lấm lét như 2 con ăn cắp… khổ thật đấy.. mà tôi còn chưa xác định đến đây là tôi đi rình hay đi đánh ghen, chỉ biết đi là đi thôi… chưa chuẩn bị chút tâm lý nào.
chú đi vào quầy lễ tân… hỏi phòng hay gì đó rồi gọi điện thoại. không lâu sau tôi thấy Luật sư Nguyên đi đến, trên tay vẫn còn xách cặp khuôn mặt có vẻ rất nghiêm trọng. là vấn đề gì mà luật sư tìm đến giờ này, họ gặp ai cơ chứ.
Hai người họ không vào phòng gì mà đi ra quán café bên cạnh ngồi, chúng tôi cũng lẻn vào gần đó, con Oanh bật điện thoại soi xét xem có ai tiến lại hay không?
Một lúc sau, người phụ nữ ấy xuất hiện.
- sao anh bảo anh đến đây một mình.
- anh vừa đi cùng anh Nguyên có chút việc về, vì anh Nguyên ko đi xe nên tiện vào đây cùng anh luôn.
Chú nói dối.
- anh chào em, em ngồi đi, anh cũng là bạn của Vinh thôi mà.
người phụ nữ tỏ ra không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Tôi ko thể nào quay lưng lại xem họ đang xảy ra những gì mà chỉ ngồi im để nghe ngóng, con Oanh cũng y như tôi. Nó ngồi im, nắm tay tôi như muốn nói có tao đây, đm… đừng sợ cái đéo gì. Nó là thế đấy, anh hùng hơn tôi nhiều.
- Em gọi anh đến đây có chuyện gì?
- chuyện riêng của chúng ta, em muốn nói riêng với anh.
- em có chuyện gì cần nói em cứ nói ra, anh cũng xin giới thiệu luôn đây là anh Nguyên, anh Nguyên là luật sư của anh.
- em nghĩ chúng ta ko cần thiết phải gặp luật sư ngay bây giờ.
- à ko… như ban đầu anh đã nói anh Nguyên là cùng anh đi công việc rồi đến đây. Nên anh ấy ngồi đây cùng anh giải quyết vấn đề cũng ko sao cả.
- nhưng em đã nói em muốn nói chuyện riêng với anh.
- Anh nghĩ chúng ta không còn gì để nói riêng với nhau hết, giờ em muốn gì em cứ nói, anh đáp ứng và Anh Nguyên sẽ giải quyết thay anh.
- anh không còn gì để nói với em là thế nào?
- em còn hỏi được anh sao? Sao em không hỏi lại chính mình.
- em biết em sai nhưng vấn đề anh cần nghe em giải thích.
- thôi em ạ. Cái này đáng ra anh muốn nghe từ nhiều năm trước nhưng giờ thì không rồi.
- Là cô ta khiến anh thay lòng đúng không?
- nếu ko phải là cô ấy thì cuối cùng anh cũng vậy thôi, không ai chấp nhận chờ đợi 1 người vợ bỏ chồng bỏ con mà đi biền biệt chục năm trời như vậy hết.
- anh đừng có nói vậy, em đã xin lỗi rồi cơ mà.
- xin lỗi cũng ko quan trọng, quan trọng là lúc anhvà con cần em, em ở đâu?và giờ em quay về để làm gì… chúng ta nên kết thúc luôn tại đây đi.
Tôi nghe tiếng lạch cạch trong túi
- đây…
Có lẽ chú đưa ra cái gì đó.
- anh thừa nhận anh đã lấy 500 triệu của em để xây dựng công ty bây giờ, nhưng tiền gốc anh đã trả cho mẹ em, còn đây là tiền lãi. 2 tỷ đủ để em có nhiều hơn 1 người đàn ông như anh.
- anh nghĩ tôi là ai,mà anh nói như vậy?
- vì con đàn bà đó mà anh trở mặt với tôi sao?
- em bình tĩnh.
- chị Bình tĩnh.
- tôi ko cần bình tĩnh với mấy người, anh nên nhớ chúng ta vẫn là vợ chồng và tôi ko để yên cho anh và cô ta đến với nhau đâu.
- cái sai của anh là không dứt khoát li hôn khi em ko còn tin tức nhưng bây giờ em thử nghĩ xem, 10 năm em bỏ anh bỏ con đi không tin tức gì, có khi em chung sống với người đàn ông khác bên đó giờ chán rồi mới quay về, không ai chấp nhận được chuyện đấy đâu, em thử đặt địa vị vào anh xem. Anh cũng cần có vợ, nhưng ko phải người vợ vô trách nhiệm như em.
- tôi vô trách nhiệm, anh thử nghĩ xem anh có cái gì trong tay không mà anh mở mồm, nếu ko có tiền của tôi anh được như hôm nay không?
- anh đã trả em gấp nhiều lần số đó rồi, em ko hài lòng sao?
- tôi ko cần tiền
- vậy em cần cái gì.
- tôi cần con, tôi cần gia đình.
- em ko có quyền nói về con trong chuyện này, ngày Châu Anh được 4 tuổi Bảo Anh được 1 tuổi là em đi, và giờ Bảo Anh không nhớ mặt mẹ đâu.
- nhưng tôi vẫn là mẹ nó. anh không có quyền chia rẽ mẹ con tôi.
- anh không chia rẽ mà em nên hỏi con có chào đón em không? Em ko biết ngày Châu Anh nó là con gái ai đã ở bên nó đâu, em ko thương con thì có tư cách gì mà đòi con về với em.
- là con ranh đó đúng ko? toi thừa biết hai người.. vì nó mà anh mới nói thế này với tôi.
- đúng… tôi thừa nhận từ khi có cô ấy tôi muốn ly hôn nhanh hơn, tôi yêu cô ấy vì cô ấy có trách nhiệm, vì cô ấy thương châu Anh Và Bảo Anh.
- anh im đi. không có mẹ ghẻ nào thương con chồng đâu, đó chỉ là giả dối.
- tôi ko quan tâm, giờ em nhận tiền và kí giùm tôi đi, nếu em đã về chúng ta giải quyết thẳng thắn, còn nếu ko tôi sẽ xin toà cho đơn phương li hôn.
- tôi ko đời nào li hôn, tôi sẽ không cho 2 người vui vẻ đến với nhau như vậy