Tôi nay bố tôi chuẩn bị chè nước bánh kẹo. ông ngồi trên bàn… chuẩn bị rất kĩ càng, khuôn mặt hớn hở như chuẩn bị được tiếp thông gia. Nhìn ông thấy vui đến lạ.
một lúc sau tôi mới nhận ra lí do vì sao ông vui. Hàng xóm láng giềng đến ông có phải rót nước đâu. Phương ngồi thay ông rót nước, ôi…. Tôi không tin… tôi không thể nào tin nổi diễn biến câu chuyện này, cái ghế của tôi được đặt trong góc, nhiệm vụ của tôi bây giờ là cố gắng mà cười thật tươi để tỏ ra là tôi rất ổn nhưng thật sự chả ổn 1 tị nào.
Ai đến cũng tấm tắc khen Phương đẹp trai, khéo ăn nói, lại còn nghề nghiệp ổn định, cùng làng nước, hay ít ra cùng quận huyện. rồi …. rồi…..
Tôi quả thật bức xúc vì bị hiểu lầm nhưng mỗi lần định dẩu mỏ lên giải thích thì có con Nga ngồi bên cạnh. Ôi…. bố đừng nói với tôi là bố đã dàn dựng sẵn một bộ phim mà trong đó tôi chỉ đóng vai quần chúng.
Tôi ấm ức…. nếu một ngày cả thế giới nghĩ bạn đã có người yêu, và sắp chống lầy thì bạn nghĩ sao…. Tôi điên đây.
Không phải chờ đợi lâu, những người hàng xóm gần nhà tôi cũng xuất hiện. chú đến trong bộ đồ thể thao trẻ trung. bộ này chắc do Duyên mua nên mới vừa khít và men đến vậy, trông chú khoẻ khoắn lắm, ai nói là U40 nào. Nghĩ vậy tôi lại lên cơn giận, tôi quay đi, tôi ko thèm nhìn chú, còn chú cứ liếc nhìn tôi liên tục. tôi biết chú không hề biết chuyện tôi và Duyên, cũng ko hề biết tôi đang giận, cũng ko hề biết mọi người trong nhà đang biểu tình về chú, do vậy… chú vẫn từ tốn như thế.
- Bình… con đã đỡ chưa? Ta bảo thằng vinh chở ta vào viện với con mà nó không cho vào.
Tôi gượng cười với mẹ chú. lòng tôi nhói lên.
- con không sao mà. bá vào đó nhiều bệnh truyền nhiễm lắm ạ.
- nhưng ta sốt ruột
- con về rồi đây, không ao rồi, mấy hôm nữa là đi lại được.
- thằng Vinh nó bảo con phải nep đinh. sợ con hay đi lại vết gãy dễ tổn thương nên nẹp đinh vào cho chắc.
- thế ko thì cũng bó bột được thôi ạ.
- bó bột cũng được nhưng mà cháu hay đi lại sợ vết gãy tổn thương sẽ lâu lành.
Tôi ngẩng lên nhìn chú. ánh mắt có phần lạc đi.
- sao ko cho cháu bó bột thôi.
- chú đã nói rồi, cái gì an toàn thì làm cái đó.
- chú không hỏi ý kiến cháu.
- nếu hỏi có khi cháu còn ko cần bó bột luôn.
- kệ cháu.
Tôi giận dỗi, quay đi không thèm nhìn chú. mẹ chú cũng thấy biểu tình chúng tôi có vẻ khác lạ.
- cháu mời bác mời chú xơi nước ạ
mẹ chú ngẩng lên nhìn người đưa chén nước cho bà
- Bác xin….
Bà nhìn pHương 1 lượt rồi lên tiếng.
- cậu này là….
- con rể nhà ông Huy đấy bà ạ.
- à… đây là rể lớn nhà ông đấy ạ. đẹp trai quá nhỉ.
- không ạ. Cháu đây là bạn của Bình nhà em.
bố tôi khoe 1 câu đắc ý… ôi… tôi thấy nét hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt ông, còn vẻ thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt mẹ con chú.
tôi muốn giải thích, nhưng cái con bé bên kia não của tôi nó cứ nói tôi không cần giải thích với chú, còn cái con bé ngồi cạnh tôi không ngừng tay như muốn bịt mồm tôi lại mỗi lần tôi nói không đúng ý nó.
- vậy hả, bình cũng cứng tuổi rồi, cũng cần có người yêu rồi cho mọi người ăn cỗ chứ.
mẹ chú cố giữ nét bình tĩnh, còn chú nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng, đầy những điều muốn nói, tôi bắt gặp ánh mắt ấy liền cúi xuống. nếu nhìn vào đó lâu, có lẽ chú sẽ truyền cho tôi sức mạnh để gào lên là: không phải thế…. nhưng mà tôi giờ này…. Có lẽ cần sự hiểu lầm như vậy.
đến khi mọi người về hết, tôi ném con Nga sang một bên rồi bỏ vào bên trong không nói thêm điều gì… đây là thế kỉ bao nhiêu rồi tai sao bố mẹ đặt đâu tôi phải ngồi đấy cơ chứ. Tôi biết bố mẹ muốn tốt cho tôi nhưng không phải là cách này, và cũng không phải là 1 đứa có tính cách như tôi.
Tôi vào phòng và đóng sầm cửa lại. bố tôi cũng biết tôi rất cứng đầu, do vậy nếu o ép tôi thì mọi chuyện sẽ trở nên rất bất lợi với tất cả. cho nên mọi người đều im lặng. còn cái điện thoại của tôi thì rung lên.
- mấy hôm ko nói chuyện với chú là vì Phương đấy à?
Tôi đọc nhưng ko trả lời.
- chú biết…. chú với Phương thì Phương hơn chú ở nhiều điểm. nhưng nếu cháu không muốn đừng bắt ép bản thân.
Tôi vẫn đang đọc.
- Còn nếu, cháu cảm thấy cậu ấy hợp với cháu hãy cho cậu ấy cơ hội.
- khi nào có chuyện gì mà Phương không giúp được thì cứ gọi chú nhé., chú sẵn sàng.
- icon cười tươi.
Tôi vẫn đọc và không trả lời lại.
bạn biết không cái từ đã xem mà bên kia không có hồi âm tạo ra cho người ta cảm giác chờ đợi vô vọng, và đau đớn vô cùng, cảm giác như người ta không còn cần mình nữa, không còn cần tình cảm của mình nữa. tôi đã đọc được nó ở đâu đó.
nhưng giờ tôi làm thế, tôi muốn chú biết, tôi đang có vấn đề. Tôi muốn chú tổn thương, tôi muốn chú đau khổ… tôi độc ác lắm phải không? Tôi cầm điện thoại lên… nước mắt tôi trào ra…. Giá như mà chú đừng như thế, giá như mà chú như bố tôi, luôn hạnh phúc với người phụ nữ bệnh cạnh mình thì giờ… chắc tôi sẽ chạy đến bên chú, sà vào lòng và nói cho chú biết tôi nhớ chú… tôi thật sự không thể ngừng nghĩ về chú. tôi nhớ chú vô cùng.
Tôi ném điện thoại sang 1 bên, ôm lấy cái gối và khóc. Tôi vô dụng quá, tôi giờ còn không thể đi lại trên đôi chân của mình, tôi không thể tự làm được rất nhiều việc, tôi còn không thể quyết định nổi hạnh phúc của tôi, tôi vô dụng mất rồi.
những ngày sau đó, có lẽ mọi chuyện vẫn không khiến tôi khá lên. Tôi ăn kém đi. lười tiếp xúc với mọi người, ngủ ít hơn. Tôi gầy đi. hầu như ngày nào tôi cũng nhốt mình trong phòng. Tôi tự kỉ thật rồi
từ hôm đó tôi cũng ko gặp chú, trong khi đó ngày nào tôi cũng gặp phương. cậu ta chăm tôi từng li từng tí. Nhưng tôi chẳng thể nào vui được. Tâm trí tôi rối bời, trong những giấc mơ tôi vẫn mơ về chú. tôi không thể nào ngừng nhớ được. càng ép bản thân quên bao nhiêu thì càng nhớ. người đàn ông đó quả là có ma lực vô cùng.
thấy tâm tình tôi như vậy bố mẹ tôi cũng vô cùng lo lắng. bố tôi bắt đầu gọi mấy đứa bạn thân của tôi đến chơi với tôi mỗi ngày, chúng nó hầu như cũng có gia đình hết, cho nên chủ yếu vẫn là Con Nga và con Oanh.
So với con Nga. Tôi thích con Oanh hơn. Con này tính nó điệu, lại hay ăn nói linh tinh nhưng mà nó là đứa phổi bò, không giữ bí mật, cũng ko toan tính với tôi, nhất là nó không có họ với phương, chứ giờ nhìn thấy Phương tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.
ấy nhưng mà tôi không hề nói ra chuyện tôi mệt mỏi với con Nga đâu. nếu nói ra không những phương mà bố mẹ tôi cũng sẽ biết, mọi chuyện của tôi tôi chỉ nói với con Oanh thôi. tôi coi nó như 1 cái thùng cho tôi trút đầy tâm sự. nhưng tiếc bố tôi không ưa nó khiến nó ngại đến. nên giờ tôi chỉ có thể nhắn tin hay gọi điện cho nó mà thôi.
- mày đi làm về chưa?
- chưa… tôi đang trông quầy
- uh
- sao… lại có chuyện gì hả con kia.
- tao buồn quá mày à.
- nghĩ ít thôi đừng có mà nghĩ linh tinh, yêu đời lên như tao đây này.
- mày có què đéo đâu.
- què đâu, chỉ đau tí chân thôi, ko què được đâu mà lo. Mà què tao cho sang bên chỗ tao cho hết què luôn. tiện thể quảng cáo cho của hàng nhà tao chứ.
- xàm vừa thôi bà nội. tao buồn thật mà
- vụ gì.
- nhiều chuyện.
- nói rõ tao xem rồi tao chữa cho. nếu ko chữa được thì tao phá hỏng cho mà làm lại.
- mày phá tao đi, tao sắp điên mất rồi.
- tình hay tiền.
- hỏi lắm thế.
- yêu hay không yêu
- mày điên vừa thôi.
- ông Vinh hay ông Phương
- mày hỏi ít thôi mà.
- mày đã trả lời đéo đâu nên mới hỏi.
- uh-tình-yêu cả không yêu… và cả hai lão đấy
- mày yêu cả hai lão á. Siêu thế.
- mẹmày… ko đùa
- được rồi tao hiểu… hôm nay thân với nay thân với em hồng nhưng mai lại thấy em đào ngon hơn.
- rồ à
- hi…. Tao biết rồi
- biết cái mẹ mày
- mày cả ông Vinh đang tình cảm tự nhiên lại xuất hiện Phương, đợt này thằng đấy tấn công cũng mạnh ghê nên mày siêu lòng à.
- điên.
- thế sao Thằng Phương lại đ ến rót nước.
- ông già tao bảo đấy
- ông già mày chấm à.
- uh
- thế là chúng ta về chung 1 nhà đi chứ còn gì.
- điên
- thế ý mày sao?
- tao không thích nó.
- ….
- ông Vinh… ông ý làm Cái Duyên có bầu rồi, nhưng ông ấy đòi chia tay nó.
- cái con Ml hôm nọ đấy á?
- uh.
- nhìn mặt con đấy điêu vãi, tao ghét cái kiểu vênh váo đéo biết giàu hơn ai.
- kệ nó.
- ao chỉ mong ông ý bỏ cái con đấy đi cho đỡ ngứa mắt chứ nó mà về đây sống cạnh nhà tao chắc tao sẽ chửi nhau với nó cả tuần.
- mày thôi đi, đanh đá vừa chứ
- thế ông ý bỏ nó để yêu mày à?
- (mặt buồn).
- thì yêu đi chứ còn gì. vừa giàu lại phong độ lại còn vui tính
- mày ko đọc câu trên à
- có… có con thì kệ mẹ nó chứ, ông ý có tiền, nuôi 2 chục đứa cũng được… đừng suy nghĩ
- nc với mày chán bỏ mẹ.
- đm, mình thích thì mình yêu thôi, có khi cái đấy chỉ là đòn thôi, lừa được mày đéo lừa được tao. Mà thích cho mày nuôi con 1 mình cho chừa cái tội ngu.
- nói như mày thất đức
- đm, nó đâm mày què nó đéo thấy thất đức mày ngồi đấy nói đạo đức với nó nó còn cười vào mặt mày đấy, già đầu rồi để trẻ con nó lừa.
- dù sao đứa bé cũng là 1 sinh linh
- mày thương người quá đấy, mày phải nghe cho rõ, hỏi mấy bên liên quan xem chúng nó nói gì về nhau, có khi con kia nó giả vờ, có khi con kia nó chửa với thằng khác có khi là ông này nhưng ông này sở khanh ko nhận. cũng tuỳ trường hợp
- uh nhỉ
- nhưng mà có 1 điều mà tao thấy nói đúng
- cái gì.
- đấy là dù thông mình đến mấy thì yêu vào chắc chắn sẽ thành ngu.
- ờ… có thể.
- thế giờ mày chọn ông nào.
- tao đéo chọn đưa nào hết. tao sống cho thanh thản.
- thôi đi, yêu ông Vinh rồi còn giả vờ.
- Nhưng tao mệt mỏi chuyện ông ấy,
- mệt mỏi đéo gì, đã xác đinh yêu nhau thì cái gì cũng phải nói cho nhau biết để cùng giải quyết chứ đừng có giấu khổ lắm. rồi đến lúc mất đi cũng ko biết mất nhau vì cái gì.
- còn bố mẹ tao.
- thời nào rồi… mày cứ về hỏi ông bà ấy xem có muốn mình đặt đâu cho ông bà ngồi đấy không?
- mày cứ thử nói thế xem ông già tao có vặn cổ mày không?
- nhưng tao tin ông già mày cũng đéo làm gì mày đâu. cứ thử mà xem
- để tao dần dần
- dần cái mẹ gì nữa già rồi, đã làm thì làm cho nghiêm túc chứ đừng có thôi nữa mà… tao ghét nó
- uh… được rồi.
Tôi tắt máy rồi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, nó nói đúng… tôi già rồi còn ngu
được rồi, lần này tôi bất chấp, nếu sự thật như con Oanh nói tôi nhất định sẽ giành lấy chú cho bằng được. còn không thì tôi phó mặc số phận, bởi đời tôi quá mệt mỏi với 2 chữ:ĐA TÌNH rồi.
hy vọng là chú không phải như Duyên nói.
chần chừ một lúc, tôi cầm điện thoại lên… đắn đo mãi mới bấm 1 dòng tin nhắn cho chú. tôi không biết rằng nhờ cái con Oanh mồm rộng đó mà chúng tôi lại bước sang một trang mới trong cuộc đời.