Vốn là bị Nguyệt Vô Thương bóc lột uể oải không phấn chấn trở thành hư không, ngược lại đột nhiên nở nụ cười.
"Tiện nhân đang chửi ai thế?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn ánh mắt tràn đầy ác độc của Tần Khuynh, cười đến có chút xấu xa.
"Tiện nhân dĩ nhiên là đang chửi ngươi!" Tần Khuynh cao quý hất cằm lên, dùng lỗ mũi khi dễ Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt tràn đầy ác độc.
"Ngươi biết là tiện nhân đang chửi ta thì được rồi!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Tần Khuynh, nụ cười trên mặt không thay đổi, đó cũng không phải là tiện nhân đang chửi nàng sao?
Tần Khuynh giờ mới hiểu được trúng bẫy của Dạ Nguyệt Sắc, vươn ngón tay chỉ vào Dạ Nguyệt Sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ giận đến đỏ bừng, "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Kẻ tiện nhân này, vấy bẩn Vương gia không nói đi, Vương gia không muốn ngươi, ngươi lại dám câu dẫn luôn cả Duẫn Chi đến nhặt lấy thứ rách nát như ngươi!"
Dạ Nguyệt Sắc gãi gãi lỗ tai, hồ ly tinh này lúc không có người tài ăn nói quả nhiên tốt hơn rất nhiều khi ở trước mặt nam nhân!
"Đó là nhân phẩm của bản tiểu thư quá tốt, so với người nào đó, đã ăn trong bát nghĩ tới trong nồi , đây mới là như lời ngươi nói . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc tiến tới bên tai Tần Khuynh, nói gằn từng chữ
"Trêu tam ghẹo tứ, tiện nhân!"
Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh mập mờ không rõ, lại còn một lòng yêu thương Nguyệt Vô Thương không dứt, loại chuyện xấu khó có thể nhe răng bị Dạ Nguyệt Sắc nói rõ, Tần Khuynh phản xạ có điều kiện trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Dạ Nguyệt Sắc cười lạnh nói: "Lê hoa đái vũ thì như thế nào, vậy cũng phải có người thương tiếc mới được chứ, hôm nay Hộ Hoa Sứ Giả bị lưu đày đến ngoài ngàn dặm trị thủy rồi, ngươi khóc cho ai nhìn!"
Nào ngờ Tần Khuynh hoàn toàn không để ý tới Dạ Nguyệt Sắc, quay đầu chạy vào bên trong vừa chạy vừa khóc kể lể: "Vương gia, Dạ tiểu thư quá vô lễ, Khuynh nhi chẳng qua là có lòng tốt quan tâm nàng chuyện hôm qua. . . . . . Không nghĩ tới nàng ấy lại đánh ta!"
Khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc cong lên thành một nụ cười lạnh, thì ra là đem hi vọng ký thác vào trên người Nguyệt Vô Thương sao!
Dạ Nguyệt Sắc thay một nụ cười kiều mỵ, chậm rãi đến gần Tần Khuynh cùng Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy ánh mắt người nọ lưu chuyển, cười nhẹ nhàng nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc nhắm mắt đi tới bên cạnh Nguyệt Vô Thương, bàn tay nhỏ bé hướng hông của Nguyệt Vô Thương với tới, một tay lau mặt của Nguyệt Vô Thương, thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, hôm qua làm đau chàng, sao lại không hảo hảo nghỉ ngơi!"
Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương thâm tình đưa tình nhìn mình, nốt ruồi chu sa nơi mí mắt chợt rực rỡ hẳn lên, đối với Tần Khuynh ở bên cạnh hoàn toàn không thèm để ý đến, Dạ Nguyệt Sắc quét mắt liếc Tần Khuynh, con Hồ Ly Tinh này, nàng cho nàng ta biết một chút, hoa vì sao lại đỏ như thế!
"Thì ra là bởi vì Tần cô nương sao?" Dạ Nguyệt Sắc ra dáng ta đã hiểu, tiếp tục nói: "Ai, Tần cô nương nói ta đánh nàng, ta hiểu điều này làm cho Nguyệt Nguyệt chàng thật khó xử! Bất quá lập tức chàng sẽ không khó xử nữa đâu!"
Dạ Nguyệt Sắc từ bên người Nguyệt Vô Thương dạo bước đến bên cạnh Tần Khuynh, cười nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi nói ta đánh ngươi?"
Tần Khuynh lập tức nước mắt ròng ròng nhìn Nguyệt Vô Thương, không chút nào chột dạ nói: "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ta nói oan uổng cho ngươi!"
"Ngươi không hề nói oan ta!" Dạ Nguyệt Sắc đến gần Tần Khuynh một chút xíu, "Bởi vì đây là sự thật!"
"Pằng!"
"A!"
Dạ Nguyệt Sắc thu tay lại, lấy khăn tay xoa xoa vết máu dính trên móng tay khi sướt qua mặt Tần Khuynh lưu lại, sau đó đưa khăn tay ném tới đường vết máu trên mặt Tần Khuynh, " Đừng làm ra vẻ đáng thương, nhìn thật ghê tởm, đừng cho là ta dễ khi dễ, nếu như có lần sau, cũng không phải chỉ là chút trầy sướt nhỏ này mà thôi, cẩn thận nếu không ta lột sạch ngươi rồi quăng giữa đường đó.”
Dạ Nguyệt Sắc hừ một tiếng, tâm tình vui sướng, không thèm liếc nhìn Nguyệt Vô Thương chút nào, nghênh ngang ra khỏi Cẩm Nguyệt Vương phủ.
Nguyệt Vô Thương nhìn một tuồng kịch tự biên tự diễn, sau đó Dạ Nguyệt Sắc phủi mông chạy lấy người, hắn lại bị không để ý tới nữa rồi!
"Hu hu hu, Vương gia, Ảnh lúc rời đi có nhờ người chiếu cố Khuynh nhi!" Tần Khuynh che lại bên mặt khóc ruột gan đứt từng khúc, "Dạ Nguyệt Sắc nàng, nàng. . . . . . Sau này Khuynh nhi còn mặt mũi nào gặp người khác, hu hu hu. . . . ."
Nguyệt Vô Thương lạnh lùng liếc Tần Khuynh một cái, nụ cười trên mặt vẫn rất ấm áp, thanh âm biếng nhác, chậm rãi nói, "Vậy thì không cần đi ra gặp người thì được rồi !"
"Vương gia, người, Ảnh nói muốn người chăm sóc cho ta!" Tần Khuynh không thể tin nhìn Nguyệt Vô Thương, lẩm bẩm nói.
"Lần này nể mặt Ảnh, nên chỉ thế thôi!" Nguyệt Vô Thương đi về hướng Dạ Nguyệt Sắc vừa rời khỏi, chỉ để lại một thanh âm lạnh lùng mềm mại đến tận xương, "Về sau đừng bao giờ đến Cẩm Nguyệt Vương phủ nữa !"
Sắc Sắc nhà hắn dường như rất mất hứng !
Nguyệt Vô Thương tìm được Dạ Nguyệt Sắc đang ở trong một tửu lâu ăn không ngừng, khóe miệng khẽ cong tuyệt đẹp, phong tư yểu điệu chậm rãi bước qua.
Mỹ nam chính là mỹ nam, dù không nói lời nào, nhưng khí chất cũng không thể bỏ qua , Dạ Nguyệt Sắc từ từ ngẩng đầu lên, thấy là Nguyệt Vô Thương, cúi đầu tiếp tục ăn uống.
Đường cong nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương càng thêm rõ ràng, không chút nào tự giác khi bị người cố ý không nhìn, ưu nhã ngắm Dạ Nguyệt Sắc đối diện, thanh âm mềm mại đến tận xương chậm rãi vang lên, "Tiểu nhị, thêm bát đũa!"
"Đi ra ngoài, mùi Hồ Ly Tinh hôi quá, ảnh hưởng thèm ăn của bản tiểu thư !" Dạ Nguyệt Sắc để đũa xuống, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, ra vẻ ngươi ở nơi này ta sẽ đi.
"Không phải vừa ròi nàng cũng đã đánh nàng ta sao?" Nụ cười của Nguyệt Vô Thương không thay đổi chút nào, cầm bát đũa tiểu nhị đưa tới, ưu nhã gắp thức ăn bỏ vào trong chén Dạ Nguyệt Sắc. Ngụ ý, không cần nói cũng biết, trên người ngươi cũng có mùi Hồ Ly Tinh, sao thấy ngươi vẫn ăn rất ngon vậy.
Dạ Nguyệt Sắc"Cọ" một tiếng đứng lên, lớn tiếng quát: "Ngươi dám đi trêu chọc Hồ Ly Tinh, ngươi thấy Dạ Nguyệt Sắc ta dễ khi dễ lắm phải không? Đúng vậy, không phải đi phải không? Được, ngươi không đi ta đi!"
Nguyệt Vô Thương nhìn bàn đầy sơn trân hải vị, cao lương mỹ vị, khay ngọc món ăn quý và lạ, cười thấu hiểu!
Dạ Nguyệt Sắc khí thế hung hăng hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát, sau khi nói xong, kéo váy lên đi ra ngoài. Đi tới cửa lớn, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng đi về hướng Tướng phủ.
Vừa đi vừa vuốt ngực một cái, thuận thuận khí, nguy hiểm thật a, hôm nay muốn đi ra ngoài tìm Nguyệt Vô Thương đem tiền trở về , ra cửa gấp không mang tiền, mới vừa rồi khi gọi món ăn, gọi nhiều món ăn ngon như vậy, phải tốn khong ít tiền đó, may quá! May mà mình chạy trốn mau!
Câu "Ngươi dám đi trêu chọc Hồ Ly Tinh, ngươi thấy Dạ Nguyệt Sắc ta dễ khi dễ a" của Dạ Nguyệt Sắc vừa rồi, mặc dù danh tiếng bên ngoài của Dạ Nguyệt Sắc, nhưng dân chúng đều chỉ nghe thấy kỳ danh, không biết kỳ nhân. Hôm nay hét lớn như vậy, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của tất cả thực khách trong hành Lang, rối rít đem ánh mắt chuyển đến trên mặt Nguyệt Vô Thương. Hôm qua mới cùng Vương gia đi dạo kỹ viện, bị bắt gian tại giường, sau đó là công tử Vương Thượng thư ở đại môn tướng phủ cầu hôn, hôm nay lại cùng một người nam nhân dáng dấp so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn mập mờ không rõ, mọi người đều ra vẻ đã hiểu, Đại Tiểu Thư Dạ gia này quả nhiên không thẹn với tiếng xấu trong truyền thuyết!
Ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Vô Thương tràn đầy đồng tình, công tử tuấn tú này thật là đáng thương, bị Dạ tiểu thư đó vấy bẩn nữa rồi!
Tin tức này một truyền mười, mười truyền một trăm, danh tiếng của Dạ Nguyệt Sắc đã xấu, lúc này đã thúi đến mức , không tìm ra từ để hình dung rồi !
(Ờ, các bạn có nghĩ Sắc Sắc sẽ chịu để yên, hay lợi dụng chuyện đó để..... =))