Cùng với tiếng người nọ rơi xuống sông, mảng đèn lớn giữa sông cũng liền bị dập tắt, dưới ánh sáng của ngọn đèn còn lại chiếu xuống, mơ hồ thấy một người vung vẫy trong nước.
Người của Nguyệt quốc đa số không biết bơi, hơn nữa tới đây để thả liên hoa đăng (đèn hoa sen) đa số là con cháu nhà giàu ăn không ngồi rồi, đương nhiên không phải là người thấy việc nghĩa hăng hái làm. Mọi người đang bên bờ nhìn người vùng vẫy trong nước sông không thấy bóng dáng đâu, nếu không có một người đi xuống cứu người.
Nhất thời một bóng người màu trắng từ trong đám người nỗ lực chạy đến bờ sông, mũi chân khẽ điểm, trong tay dễ dàng mang theo một người về tới bờ.
Lúc này mọi người rối rít vây quanh, Phong Hồi Tuyết tạm đỡ người đi lên đặt ở bên bờ, nhìn kỹ phát hiện là Tần Khuynh, khẽ nhíu mày, chỉ thấy Tần Khuynh phun mấy ngụm nước, yếu ớt mở mắt, nhìn thấy Phong Hồi Tuyết đứng ở bên cạnh.
“Đa tạ ân cứu mạng của công tử!” Tần Khuynh khẽ nói.
Phong Hồi Tuyết nhìn lướt qua Tần Khuynh còn nắm trong tay đèn hoa sen, trong mắt có vẻ hiểu rõ, thản nhiên lên tiếng: “Không cần, cô nương nên sớm trở về!”
Phong Hồi Tuyết đứng lên, chuẩn bị đi tìm Dạ Nguyệt Sắc, lại bị Tần Khuynh bắt được ống tay áo, Tần Khuynh cắn cắn môi dưới, điềm đạm đáng yêu nói: “Công tử, ta cùng nha hoàn thất lạc nhau, có thể phiền toái công tử đưa ta trở về hay không?”
Phong Hồi Tuyết nhìn ống tay áo bị Tần Khuynh lôi kéo , khẽ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nhưng quả quyết rút về ống tay áo của mình, thanh âm ôn hòa, nhưng mà không khó để nghe ra bên trong gió xuân có chút lạnh lẽo, “Thật xin lỗi, có người đang chờ ta!”
Nói xong liền biến mất trong đám người. Tần Khuynh trước mặt mọi người bị người cự tuyệt, hung hăng cắn môi dưới của mình, điều này làm cho lòng tự tin của nàng bị thương cực lớn.
Tần Khuynh có chút áo não nhìn y phục mình ướt đẫm, toàn bộ dính vào trên người, đem đường cong nổi bật phác hoạ càng thêm như ẩn như hiện, khiến cho bên cạnh vô số kẻ háo sắc liếc nhìn.
Phẫn hận mà đưa tay hung hăng nện trên mặt đất, gần đây trong triều Hàn Lâm Viện có một vụ án, cha nàng cả ngày thấp thỏm lo âu, Nguyệt Lưu Ảnh tết Nguyên Tiêu nhất định ở trong cung cùng với hoàng hậu. Nếu không phải như thế, nàng như thế nào lưu lạc tới trình độ như vậy!
Đèn hoa sen trên sông liên tục không ngừng đáp xuống, làm cho mọi người không ngừng thét chói tai, kết quả là đại đa số liền đem chuyện người rơi xuống nước quên mất không còn một mống.
Hà đăng (đèn thả sông) thả xuống càng ngày càng nhiều, cả sông trong nháy mắt như được tô vẽ thành dải Ngân Hà, vô số ánh đèn ở trong sông phiêu diêu lấp lánh. Giống như tác phẩm lớn nói về hà đăng, có thể thấy là từ trước tới nay cũng chưa từng có.
Tiếp đó lại có một mảng lớn hà đăng trôi qua, trong sông theo đuôi hà đăng trôi tiếp theo bè trúc, có thể mơ hồ nhìn thấy trên bè trúc có một nam tử áo trắng đang đứng. Gió đêm thổi lất phất khiến cho bạch y bồng bềnh, cho dù là yên lặng đứng ở bè trúc lên, một người khiến cho người ta không thể thờ ơ chút nào. Trên mặt mang theo một tấm mặt nạ, làm cho người ta không thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng mà người nọ cứ đứng như vậy, như trước làm cho người ta không thể bỏ qua mỹ cảm(thưởng thức cái đẹp).
Dẫn tới người trên hai bờ sông liên tục thét chói tai, đột nhiên lại nhìn thấy bên bờ một bóng đen mang theo một người trên bè trúc lao đi, sau đó bóng đen nhảy lên một bè trúc khác, dần dần núp ở trong bóng đêm.
Một loạt động tác trong thời gian cực ngắn đã xong, thế cho nên Dạ Nguyệt Sắc bị xách lên bè trúc cũng không kịp thét chói tai. Biết người trên bè trúc nắm ở hông của nàng, Dạ Nguyệt Sắc mới kêu giống như tượng trưng “A” một tiếng. thanh âm yếu ớt như vậy bị chôn vùi trong vô số tiếng thét chói tai.
“Kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có người cứu nàng!”Thanh âm êm tai mang theo vẻ biếng nhác từ trên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc truyền xuống, không khó nghe ra trong giọng nói có ý cười.
Dạ Nguyệt Sắc trên bè trúc khẽ giật giật, khiến cho nước ở hai bên bè bè dao động nhiều, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng ôm lấy thắt lưng của Nguyệt Vô Thương, vui mừng mà hỏi: “Nguyệt Nguyệt, nhiều hà đăng như vậy đều là ngươi thả!”
Nguyệt Vô Thương híp mắt nhìn trên mặt nạ của Dạ Nguyệt Sắc ánh lên ánh huỳnh quang, ánh sáng lóng lánh chiếu vào mặt nước, lại càng thêm linh động. Nguyệt Vô Thương đột nhiên cảm thấy mặt nạ này có chút chướng mắt, ngón tay dài duỗi một cái, mặt nạ này liền vững vàng rơi xuống trong tay Nguyệt Vô Thương.
“Sắc Sắc, hình như tối hôm nay chơi rất vui vẻ a!”Giọng nói yếu ớt miễn cưỡng ẩn chứa một phần nguy hiểm, tròng mắt khóa lại ánh mắt của Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay xinh đẹp có một chút lực gõ lên mặt nạ bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Dạ Nguyệt Sắc né tránh tầm mắt của Nguyệt Vô Thương, đưa mắt đặt ở hà đăng đang trôi nhẹ trước mặt, con ngươi nhanh chóng đảo quanh một vòng, một bộ ngữ khí lấy lòng, “Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt vì người ta mà làm nhiều hà đăng như vậy, ta rất vui vẻ!”
Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt cưng chiều, ngón tay vuốt ve mặt nạ bạch ngọc trong tay dịu dàng, Lạc Thần! Trong mắt đột nhiên lúc sáng lúc tối, ngón tay từ từ thu hẹp, cuối cùng khẽ mỉm cười buông lỏng tay ra chiếc mặt nạ này thiếu chút nữa thì bỏ mạng trong tay hắn rồi, hướng về Dạ Nguyệt Sắc nói: “Đã như vậy, cái mặt nạ này liền làm quà đáp lễ đi !”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương dưới mặt nạ một đôi mắt biếng nhác, giận mà không dám nói gì ….! Mặt nạ bạch ngọc nếu là A Tuyết đưa, không cần nói trong đó có bao nhiêu tình ý, nhưng mà người ngoài nghề như nàng cũng có thể biết được nó giá trị bao nhiêu tiền a! Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương giấu mặt nạ bạch ngọc vào trong ngực mà nhức nhối! Con ngươi chuyển động vòng quanh, phải tìm về thứ bị tổn thất mới được!
Có điều theo bè trúc dần dần trôi vào hà đăng, giống như đặt mình trong một biển đèn hoa, ánh sáng lung linh, lãng mạn mê người nói không nên lời.
Chỉ có một số người thích phá hư phong cảnh như vậy, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương tháo mặt nạ xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhấp nhô ánh sáng, thật là đẹp mắt, bất quá đẹp mắt cũng bù không được nàng bị tổn thất! Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, tổ chức một chút từ ngữ, vẻ mặt lấy lòng cười nói: “Nguyệt Nguyệt, người ta sinh nhật có quà tặng hay không?”
Nguyệt Vô Thương ngoắc ngoắc khóe môi, trong mắt đầy vẻ cưng chiều vạn phần, không phải hắn đã chuẩn bị một món quà tặng lãng mạn như vậy hay sao? Ngay sau đó chỉ vào một mảng lớn đèn hoa đang trôi trên sông, miễn cưỡng nói: “Quà tặng không phải đều ở chỗ này sao?Nàng cũng mới nói, nhận được nhiều đèn hoa như vậy là vui vẻ nhất rồi !”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn khắp nơi đều là đèn hoa, rất đẹp mắt không sai, rất lãng mạn không sai, nhưng khi nhìn qua cái gì nên có cũng không có, bộ dáng thất vọng khiến Nguyệt Vô Thương khóe môi giật giật, tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, yếu ớt nói: “Không hài lòng?”
Dạ Nguyệt Sắc đảo tròn mắt, vội vàng nói: “Không có, co điều hôm nay cũng là tết nguyên Tiêu , quà tặng của tết Nguyên Tiêu đâu?”
Nụ cười trên khóe miệng Nguyệt Vô Thương tràn đầy, ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: ” Quà tặng tết Nguyên Tiêu, Sắc Sắc không thấy sao?”
“Nơi nào?” Dạ Nguyệt Sắc mặt muội nhìn đông một chút nhìn tây một chút, vẫn không có phát hiện một loại gì đó gọi là quà tặng.
“Gần ngay trước mắt!” Nguyệt Vô Thương đem vẻ mặt yêu nghiệt tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đưa đôi mắt hoa đào đầy tình tứ bình tĩnh khóa trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt thâm tình mị hoặc, thanh âm dường như cũng phủ một tầng màu hồng phấn mông lung. . . . . .