“Nàng đã quên, hôm đó nàng hôn ta, chúng ta đã có da thịt thân thiết rồi. . . . . .” Nguyệt Vô Thương nhất thời thu hồi nụ cười yêu nghiệt, ai oán nói: “Chẳng lẽ nàng không muốn chịu trách nhiệm sao!”
Dạ Nguyệt Sắc chưa kịp mở miệng, quản sự sòng bạc kia thấy hai người nho nhỏ nói thầm, cười dữ tợn nói: “Hai người các ngươi thương lượng ra hắn là ai chưa?”
“Chờ một chút!” Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía quản sự kia nói, quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương đầy tình tứ, “Ngươi xác định ngươi là người của ta?”
Nguyệt Vô Thương không hề phủ nhận gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cười đến vô cùng rực rỡ, hướng về phía quản sự kia lớn tiếng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, hắn nói hắn là người của ta!”
“Nha đầu chết tiệt kia, ta thấy ngươi chính là muốn gây chuyện! Người đâu, lên!” Quản sự vung tay lên, ý bảo một đám đại hán phía sau xông lên phía trước. .
“Chờ thêm chút nữa!” Dạ Nguyệt Sắc nói lần nữa: “Nếu hắn là người của ta, các ngươi có chuyện gì cứ tìm hắn, bản tiểu thư bề bộn nhiều việc!”
Dạ Nguyệt Sắc trước khi đám người đó còn không kịp phản ứng, đem Nguyệt Vô Thương đẩy lên phía trước, nhanh chóng quay đầu lại nói với Nguyệt Vô Thương: “Ngươi đã là người của ta, giúp ta làm chút chuyện không quá đáng chứ! Ta tới phía trước chờ ngươi. . . . . .”
Nói xong nhanh chân mà bỏ chạy , tốc độ kia quả thật còn nhanh hơn thỏ!
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám trêu chọc ta, người đâu đuổi theo cho ta!” Quản sự gầm lên giận dữ, đám người phía sau nhân thể xông lên, nào biết tên yêu nghiệt nào đó mới vừa rồi còn nói cười ríu rít, bàn tay trắng nõn vung lên, đám đại hán vạm vỡ kia liền tập thể cứng ngắc loạng choạng, rồi mới dừng hẳn. . . . . .
“Tiểu tử thúi, đừng xen vào việc của người khác!” Quản sự nhìn thấy trước mặt là một nam tử nhu nhu nhược nhược, bắt nạt kẻ yếu quát.
Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, nhìn đám người kia, nốt ruồi nơi đuôi mắt đỏ tươi ướt át , trong mắt sát ý lan tràn, chẳng qua là trong nháy mắt, đôi môi với đường cong duyên dáng nhẹ nhàng cong lên, “Ta xen vào chắc rồi!”
“Nếu ngươi không tránh ra, món nợ mà nha đầu chết tiệt kia thiếu ta, ta sẽ toàn bộ tính trên đầu của ngươi.”
Quản sự bị sát ý trong mắt Nguyệt Vô Thương bắn ra dọa cho sợ đến mức run rẩy toàn thân, cố làm ra vẻ trấn định nói.
“Được! Cứ tới đây lấy!” Nguyệt Vô Thương tiện tay quăng cho quản sự kia một khối ngọc bài, cũng không quay đầu lại đi về hướng Dạ Nguyệt Sắc vừa rời khỏi, nhưng bước chân của hắn hơi có chút không ổn.
Quản sự kia vừa nhìn cổ ngọc thượng hạng trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười tham lam, nhưng khi định thần nhìn lại, nhất thời dọa cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, mất hồn nói: “Cẩm Nguyệt Vương phủ!”
“Xong rồi, xong rồi. . . . . .” Quản sự kia lẩm bẩm thì thầm, chọc ai không chọc, thế sao lại chọc nhầm Cẩm Nguyệt vương gia âm tình bất định đó chứ.
. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc thở hổn hển dừng lại, thật là quá nguy hiểm, người chung quanh người đến người đi, rất náo nhiệt.
“Đại gia, đi lên chơi nha!” Trên đầu truyền đến một thanh âm nũng nịu ngọt ngấy làm cho người ta ghê tởm, Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc tươi đẹp dung tục, hất hất bộ ngực to lớn, hướng về phía người dưới lầu nháy mắt.
Dạ Nguyệt Sắc ngay sau đó định rời đi, nào biết lúc này có người vỗ bả vai của nàng.
Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương sắc mặt trắng bệch đứng ở phía sau nàng, khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi, phối hợp cùng nốt ruồi đỏ thắm nơi mí mắt , Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy vô cùng rực rỡ lộng lẫy.
Mới vừa rồi mình bỏ hắn lại, không lẽ hắn đến tìm nàng báo thù sao? Dạ Nguyệt Sắc lập tức thay ngay dáng vẻ nịnh bợ lấy lòng, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Cái đó, ngươi đã đến rồi a!”
Nào ngờ Nguyệt Vô Thương cũng không trả lời nàng, mà là nhào về hướng nàng, Dạ Nguyệt Sắc né tránh không kịp, đem Nguyệt Vô Thương ôm vào lòng!
“Ta nói, Nguyệt Nguyệt à, ngươi muốn ôm ấp yêu thương cũng chọn thời điểm có được hay không, đây là ban ngày ban mặt mà! Truyền ra ngoài không tốt đâu! Ta nói. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên ý thức được không đúng, người tựa vào trên vai nàng không nhúc nhích, nàng còn cảm thấy sau lưng thấm ướt một mảnh. . . . . .
“Này, ngươi làm sao vậy?” Dạ Nguyệt Sắc có chút nóng nảy dùng ngón tay chọc chọc Nguyệt Vô Thương, thấy hắn vẫn như cũ không có phản ứng.
“Này, ngươi muốn chết cũng đừng chết ở trên người ta a! Uy. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cau mày khóc không ra tiếng. Sau đó quét một vòng, nhìn đám người đứng ngoài cửa của “Ỷ Thúy các”, Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng hô: “Này, tới đây giúp một tay!”
Ả tú bà khinh thường nói: “Đại Cô Nương gia ơi, nơi này của chúng tôi không hoan nghênh!”
Dạ Nguyệt Sắc tức giận cực kỳ, tiện tay lấy một thỏi bạc trong tay ra ném về hướng ngay giữa trán của mụ tú bà, ả tú bà giận dữ bắt được từ trên trán rớt xuống, vừa nhìn thấy là bạc trắng, cũng không quan tâm trán mình bị sưng một cục, ngay sau đó thay ngay nụ cười nịnh bợ vội vàng tiến lên: “Vị tiểu thư này vẫn chưa xuất giá, đúng không, muốn đến Ỷ Thúy các của chúng tôi học cách điều khiển chồng sao?”
Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy quạ bay đầy đầu. . . . . . Ngay sau đó không nhịn được ném thêm một thỏi bạc cho mụ: “Ít nói nhảm đi, mau tới giúp một tay!”
Mụ tú bà thấy Dạ Nguyệt Sắc ôm một người đàn ông, trong lòng hồ nghi, mang theo tình nhân đi dạo thanh lâu? Mụ nhìn bạc, kệ cha nó! Chỉ cần có bạc kiếm, bắt bà ta làm gì cũng được!
Ngay sau đó tìm cả đám Quân nô đem Nguyệt Vô Thương mang tới Ỷ Thúy các.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương được mang lên trên giường, hướng về phía mụ tú bà kia khoát khoát tay, nói: “Mu mời đại phu tới đây!”
Mụ tú bà cầm bạc Dạ Nguyệt Sắc ném tới, cao hứng dẫn Quân nô đi ra. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc đi tới trước giường, mặt hồ nghi quan sát Nguyệt Vô Thương, chẳng lẽ hắn bị thương, Dạ Nguyệt Sắc suy nghĩ một chút, tà ác cười một tiếng, đưa ra móng vuốt sói sờ về hướng ngực của mỹ nam.
“Cảm giác thật tốt, sờ thật êm tay. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc tới tới lui lui, lên lên xuống xuống sờ soạng mấy vòng, sau đó mới phát hiện không có ngoại thương. . . . . .
“Tiểu thư, đã mời đại phu tới!” Tú bà hiệu suất cực cao dẫn một đại phu vào cửa, liền nhìn thấy móng vuốt sói của Dạ Nguyệt Sắc vẫn dừng lại ở trong vạt áo mỹ nam, mụ ra vẻ ta rất hiểu rõ nói: “Tiểu thư a, đại phu này là thần y, rất nhanh, bảo đảm không làm trể nãi ngươi làm việc. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc rút tay về, cố làm ra vẻ trấn định nói, “Mau đến xem đi!”
Đại phu tiến lên cầm cổ tay Nguyệt Vô Thương, “Ặc, cái này mệt nhọc quá độ, có một số việc phải nên tiết chế một chút. . . . . .”
Đại phu thu tay lại, làm như thật nói. Dạ Nguyệt Sắc nghe xong giận dữ, mới vừa còn nói là người của nàng, lại dám buông thả quá độ sau lưng nàng!
“Được rồi, được rồi, đi ra ngoài nhanh lên!” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên có chút phiền não phất tay khiến mụ tú bà cùng đại phu kia rời đi.
Sau khi hai người đi, Dạ Nguyệt Sắc đi tới trước giường, hung hăng vung một cước đạp lên trên người của Nguyệt Vô Thương, sau đó như cũ cảm thấy chưa hết giận, ngay sau đó tà ác cười một tiếng, nhìn về phía cửa nói: “Bà chủ, tìm cho bản tiểu thư một cô nương xấu nhất ở đây !”
Chỉ chốc lát sau, mụ tú bà đã dẫn đến một cô nương có một khối bớt màu đen nửa bên mặt, mắt nhỏ chỉ nhìn thấy một đường chỉ, đôi môi thật dầy. Dạ Nguyệt Sắc buồn nôn, hướng về phía nữ nhân kia nói: ” Phục vụ người trên giường thật tốt, phục vụ tốt, bản tiểu thư sẽ có thưởng! Ngoài ra, chuẩn bị một gian phòng khác cho ta!”