Da mặt Diệp Bạch Xuyên thật sự rất dày.
Ăn sạch đồ ăn vặt của con gái nhỏ hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì.
Biểu tình đặc biệt bình tĩnh, một chút thái độ nhận sai cũng không có làm cho Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải dở khóc dở cười.
Có thể làm sao?
Em trai bọn họ bị choáng váng, kẻ ngốc thì biết cái gì?
Cũng chỉ có thể bỏ tiền mua một phần nữa.
Diệp Bạch Xuyên một khuôn mặt như liệt cơ tiến đến chỗ người bán hàng rong, duỗi tay lấy bánh bao, bị Diệp Thanh Sơn tét một cái kéo tay về.
Diệp Thanh Sơn trừng hắn:
"Muốn làm gì?"
Diệp Bạch Xuyên nhìn bánh bao thịt nóng hầm hập, da mỏng nhân nhiều, ánh mắt thâm thúy:
"Muốn ăn."
"Ăn cứt ấy!"
Diệp Thanh Sơn nhận hai cái bánh bao chủ quán đã gói xong, ôm chặt vào ngực:
"Đây là cho Bạch Quả! Con gái chú!"
Diệp Bạch Xuyên ánh mắt bồi hồi nhìn hai cái bánh bao ở trong ngực Diệp Thanh Sơn, đặc biệt khó hiểu:
"Còn nhiều như vậy, ta ăn hai cái thì làm sao nào?"
Diệp Lục Hải cũng tiếc kẹo sữa thỏ trắng của mình.
Thật tình tiếc đó, một túi kẹo sữa quý như vậy mà.
Lúc này nghe được Diệp Bạch Xuyên nói thế, hắn nhịn không được đá em trai một cước, móc tiền từ trong túi ra:
"Chú cho rằng có thể tùy tiện lấy chắc?! Tất cả đều phải bỏ tiền ra mua.
Chú không trả tiền thì không phải của chú, hiểu chưa hả?"
Diệp Bạch Xuyên nhíu mày.
Hắn hỏi:
"Vạn nguyên hộ thì sao?"
Hai anh em Diệp gia còn chưa giải thích, người bán bánh bao rong đã hảo tâm cho giải thích giúp:
"Chính là giá trị con người người ta tới một vạn khối." (*Triệu phú ấy)
"Vạn nguyên hộ người ta, hàng hà đồ ăn trên bàn cái gì cũng có." Ánh mắt người bán hàng rong mang theo khát khao lồ lộ.
"Ta đây phải làm vạn nguyên hộ!" Diệp Bạch Xuyên chém đinh chặt sắt quyết tâm.
Khí thế tự tin kia, tư thái bình tĩnh kia, nếu không phải biết hắn đầu óc không bình thường, người ngoài nhìn vào còn tưởng thật.
Nhưng hai anh em Diệp gia đều biết hắn đầu óc có bệnh.
Bọn họ thật tình không đem lời Diệp Bạch Xuyên nói để trong lòng.
Thuận miệng đáp hai tiếng liền mang người đi về phía xưởng đồ sứ bên kia.
Xưởng đồ sứ trên huyện này của bọn họ gia công đồ sứ chất lượng không tồi, quanh năm suốt tháng làm ăn đều khá tốt, thường xuyên có tam luân da tạp (...) từ con đường phía trước xưởng đồ sứ loảng xoảng loảng xoảng chạy qua.
Không có quy củ sao thành được phép tắc.
Xưởng đồ sứ không cho người ngoài vào trong, chỉ có thể báo ở cửa lớn, sau đó đợi người canh cửa đi gọi người.
Nói một tiếng với người canh cửa, ba anh em liền đứng ở cổng lớn chờ.
Mắt thấy ánh rạng đông thắng lợi ở trước mắt, hai vị anh trai lúc này thả lỏng một chút, Diệp Bạch Xuyên lại đề cao cảnh giác.
Hắn nhìn ra từ hắc khí quấn quanh trên hai người Diệp Thanh Sơn, huyết quang tai ương rất nhanh sẽ xảy đến bèn nhắc nhở hai người:
"Nhị vị ca ca cần phải đề cao cảnh giác, tai hoạ sắp buông xuống!"
Diệp Lục Hải làm sao chịu tin.
Hắn vốn dĩ chính là người bảo thủ nhất ba anh em.
Đừng nhìn hắn hiện giờ đã làm cha, trầm ổn hơn rất nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn ấu trĩ một chút.
Chẳng những không tin, hắn còn lôi kéo Diệp Thanh Sơn cố ý ra giữa đường lớn nhảy nhót vài cái:
"Làm gì có chuyện gì? Chú đừng nghĩ quá nhiều."
Hắn bên này vừa dứt lời, liền nghe được tiếng còi ô tô tích tích tích, còn có tiếng người đi đường quanh mình kinh hô.
Liếc mắt nhìn một cái, Diệp Thanh Sơn suýt thì đái trong quần!
Phía đông cách cổng lớn xưởng đồ sứ hông xa là sườn núi.
Độ dốc không lớn cũng không nhỏ.
Không biết là hôm nay chiếc xe chở quá nhiều đồ hay sao mà đột nhiên lùi lại trượt xuống dưới, tốc độ cũng không phải chuyện đùa!
Trong đầu Diệp Thanh Sơn lúc ấy liền ong một tiếng, cả chạy cũng không nhớ được.
Diệp Lục Hải còn tốt hơn một chút, còn muốn chạy, nhưng nhấc chân lên mới phát hiện chân mình mềm như sợi mì, căn bản là chạy không được, xe tải tốc độ lại nhanh.
Hai anh em bọn họ tám phần là chết chắc!
Mắt thấy chiếc xe tải sắp nghiền qua người bọn họ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên tai Diệp Lục Hải đột nhiên truyền đến một tiếng phá gió, trên eo giống như có thứ gì đó.
Không đợi hắn cúi đầu xem xét, một lực mạnh từ một bên truyền đến.
Trời đứat quay cuồng một trận trước mắt, hắn và anh cả một lần nữa đứng ở cổng xưởng.
Chiếc xe tải mất khống chế lại tiếp tục trượt thật xa mới miễn cưỡng dừng lại.
Trên mặt đất đầy những vết phanh bánh xe.
Nếu hai anh em bọn họ không được kéo sang một bên, phỏng chừng đã thành hai tảng thịt nát.
Diệp Lục Hải bị dọa trắng bệch cả mặt.
Diệp Thanh Sơn cũng không tốt hơn chút nào.
Hai người đều hiểu được, bọn họ chân chân thật thật vừa từ quỷ môn quan quay lại.
Lái xe thấy không xảy ra chuyện gì cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi dừng lại liền tới nhận lỗi định bồi thường tiền.
Hai anh em cũng không dám nói gì khó nghe, nghĩ đến bọn họ cũng không xảy ra việc gì nên cũng không đòi tiền.
Chờ sau khi xe tải nổ máy đi, hai người lập tức bắt đầu tìm kiếm ân nhân cứu mạng.
Tìm hồi lâu, hai người chợt trợn mắt.
Ban đầu còn nghĩ là anh bảo an xưởng đồ sứ thấy tình hình không ổn thấy việc nghĩa hăng hái làm, làm sao biết được đập vào mắt lại là chú ba "Choáng váng" nhà mình.
Chú ba nhà mình còn đang khí định thần nhàn đứng ở đó, trong tay cầm theo dây đằng thường xuân thật dài từ trên vách tường xưởng đồ sứ, tùy tay một cái móc xuống.
Vừa rồi chính là đồ vật như vậy bị Diệp Bạch Xuyên múa may, cứu bọn họ trước mũi xe tải.
Chiêu này làm Diệp Lục Hải trấn trụ.
Hắn không dám tin vào hai mắt của mình nữa, chớp hơn nửa ngày, ấp a ấp úng hỏi:
"Chú ba?"
Diệp Bạch Xuyên nhìn hắn:
"Chuyện gì?"
"Chú học bản lĩnh nóng hổi này lúc nào vậy?"
Diệp Lục Hải vẫn cảm thấy không dám tin tưởng.
Ba anh em bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn sao không nhớ chú ba có một tay bản lĩnh như vậy?
Diệp Bạch Xuyên ngẩn ra, nhìn trời:
"Từ nhỏ đã học, vì không muốn đả kích hai vị ca ca nên vẫn luôn giấu, bại lộ là bất đắc dĩ."
Hắn lặng lẽ đem dây thường xuân ném đi.
Còn dùng chân đá một chút, đá nó ra xa.
Diệp Lục Hải:......!
Diệp Thanh Sơn:......!
Hai người bán tín bán nghi.
Diệp Thanh Sơn chần chờ hỏi hắn:
"Bạch Xuyên, chú còn nhớ rõ, có một năm tuyết lớn, Lục Hải cùng chú đắp nhà tuyết, kết quả nhà sập, hai người các chú bị chôn bên trong không?"
Diệp Bạch Xuyên gật đầu:
"Tất nhiên là nhớ, lúc trước anh cả và anh hai cá cược, nói nhà này tuyệt đối có thể chịu được một người trên đi lại.
Vì chứng minh lời của mình liền đi lên.
Ai ngờ nhà sập, ta cùng anh hai bị chôn ở trong đó."
Diệp Thanh Sơn không hề hoài nghi.
Đây thật sự là chú ba nhà hắn.
Diệp Lục Hải cũng lén thử:
"Bạch Xuyên, chú nhớ không? Có một năm, ba người chúng ta ngủ trên một cái giường.
Sau đó nửa đêm chú đái dầm, sợ mẹ mắng nên cố ý đá anh cả lên trên chỗ có nước tiểu ngủ.
Nào ngờ sáng hôm sau mẹ sờ quần một cái, phát hiện là nước tiểu của chú, đánh cho chú một trận."
"Anh hai, sao anh lại cố ý làm bẩn sự trong sạch của Bạch Xuyên ta." Diệp Bạch Xuyên nhíu mày, ánh mắt sắc bén, liên tục lắc đầu: "Chuyện này rõ ràng là anh hai làm, sao lại có thể tính trên đầu Bạch Xuyên?"
Diệp Lục Hải cũng không hề hoài nghi.
Đây là chú ba nhà hắn.
Giải trừ hoài nghi đối với Diệp Bạch Xuyên, Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải lại có chút trách tội chính bọn họ.
Đa nghi như vậy làm gì?
Bác sĩ trong bệnh viện lớn người ta cũng đã nói rồi, em trai bọn họ là bị sét đánh, đầu óc có tổn thương, nói chuyện làm việc không giống trước kia, thậm chí tính tình đại biến đều là chuyện bình thường.
Vậy mà bọn họ trong nháy mắt lại hoài nghi đây không phải anh em nhà mình, thật sự hơi quá đáng.
Diệp Thanh Sơn chủ động nói lời cảm tạ:
"Chú ba, vừa rồi thật cảm ơn chú.
Nếu không phải chú ra tay, anh và chú hai chỉ sợ đã biến thành bánh nhân thịt."
Diệp Lục Hải cũng cười, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, thậm chí còn có tâm tư nói đùa với Diệp Bạch Xuyên:
"Thật là, đây là huyết quang tai ương mà Bạch Xuyên chú nói ấy hả? Hiện tại anh và anh cả nhất định đã khôi phục bình thường rồi chứ?"
Diệp Bạch Xuyên liếc mắt nhìn hai người một cái, đang định ăn ngay nói thật, Diệp Hà từ trong xưởng đồ sứ trong nhô đầu ra.
Trong mắt hai người anh trai tức khắc không còn hắn tồn tại, vui tươi hớn hở đi qua.
Nào biết trùng hợp như vậy, trên mặt đất có mảnh sứ vỡ chuẩn xác cứa vào lòng bàn chân Diệp Thanh Sơn.
Tôn Xảo Xảo keo kiệt, giày Diệp Thanh Sơn đi không phải giày vải mà là giày rơm, miếng độn giày chất lượng cũng không tốt lắm.
Từng cái như vậy, mặc dù không cứa sâu, cũng thật sự là thấy máu.
Diệp Thanh Sơn kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện nâng chân lên xem xét tình huống, lại không ổn định trọng tâm, suýt nữa là ngã sang một bên.
Dưới tình thế cấp bách Diệp Thanh Sơn kéo cánh tay Diệp Lục Hải.
Diệp Lục Hải đi phía trước, toàn bộ lực chú ý đều ở trên em gái nhà mình, làm sao biết được sau lưng đột nhiên truyền đến lực kéo mạnh như vậy, lập tức bị kéo ngã.
Lúc ngã trên đất hắn giương miệng, hai hàm răng đụng vào nhau, đập vào khối thịt bên trong quai hàm.
Đồ ăn ngon mua cho Tiểu Bạch Quả ăn rơi đầy đất.
Làm Diệp Bạch Xuyên đau lòng muốn chết.
___________
Lúc ba anh em khập khiễng trở lại ký túc xá, những người khác còn đang ở trong phòng khoác lác đánh bài, nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải, đều không khỏi ngừng lại động tác.
Mọi người đều lạ mặt ở trong một ký túc xá sống nửa tháng, một buổi trưa cũng đủ cho mọi người hiểu biết lẫn nhau, chuyện "Huyết quang tai ương" Diệp Bạch Xuyên nói bị coi như đề tài mới mẻ truyền khắp ký túc xá.
Người ở nông thôn kỳ thật vẫn tương đối mê tín, có mấy người còn tới hỏi thăm hai nhà từ Táo Câu thôn.
Người hai nhà kia liền đem chuyện Bạch Xuyên là kẻ ngốc nói ra.
Hiện giờ toàn bộ người ở ký túc xá đều biết, ở Táo Câu thôn, Diệp Bạch Xuyên lớn lên ra dáng nhưng lại là ngốc tử.
Lời kẻ ngốc nói, có thể là thật sao?
Chỗ nào có người chỗ nấy có giang hồ, đã có không ít người bắt đầu suy nghĩ nửa tháng huấn luyện ở đây có thể lấy việc bắt nạt kẻ ngốc làm vui.
Kết quả người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hai vị anh cả Diệp gia này hình như thật sự là đụng phải chuyện phiền toái.
Lại nói người ở nông thôn đại bộ phận đều tương đối mê tín.
Mà Diệp Bạch Xuyên này thoạt nhìn hình như thật sự có chút bản lĩnh.
Có người rối rắm một thời gian, lá gan lớn tiến đến trước mặt Diệp Bạch Xuyên, muốn nhờ hắn xem giúp một chút.
"Vị này......!người anh em."
Hắn thật sự là không có cách nào tin tưởng Diệp Bạch Xuyên đã là cha của ba đứa nhỏ.
So với người mới vừa 22 tuổi trẻ như hắn còn đẹp trai hơn.
"Anh xem bói chuẩn không? Có thể tính cho tôi lúc nào có thể có con không? Tôi và vợ đã kết hôn mấy năm còn chưa có đứa nào, duyên phận này lúc nào mới tới?"
Thời buổi này ở nông thôn thành gia lập thất khá sớm.
Diệp Bạch Xuyên đang ngồi trên giường, nghe chuyện nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, đang chuẩn bị bấm đốt ngón tay, đột nhiên lại dừng lại.
"Không thân chẳng quen, tính một quẻ 5 phân tiền."
Bạch Quả nhà hắn hình như còn chưa ăn qua đồ ăn ngon như thế đâu.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Xuyên: Vi phụ phải làm vạn nguyên hộ.
Bạch Quả: A ( lạnh nhạt)
Bạch Xuyên: Chờ vi phụ trở thành vạn nguyên hộ, vi phụ đưa ngươi ăn khắp cả nước.
Bạch Quả: Ba ba!! Ba thật là ba ba ruột của con!!
______________________
( tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Vô cùng cảm tạ mọi người ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.
Danh Sách Chương: