• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Ủng Quân lo lắng đem chuyện Diệp gia có một con hổ nói với các đồng chí cục lâm nghiệp huyện.

Nội dung tất nhiên là đã được tô điểm lại cho đẹp.

Chỉ nói có một vị bằng hữu nông dân thôn bọn họ lên núi đốn củi nhìn thấy một con hổ trắng con, cứ tưởng là mèo trắng, nghĩ để nó lại trên núi thì quá đáng thương nên mang về nhà nuôi dưỡng.

Hôm nay hắn vừa lúc có việc tới nhà tìm vị bằng hữu kia mới phát hiện nhà họ không phải nuôi mèo mà là hổ.

"Chăm sóc cũng tốt lắm, hiện tại hiếm có thịt ăn mà nhà này thấy nhãi con kia thích ăn thịt còn đặc biệt thịt con heo trong nhà cho nó ăn."
Tống Ủng Quân nuốt nước miếng một cái, quơ chân múa tay, nỗ lực nhận lỗi thay Diệp Bạch Xuyên.

"Đồng chí, chỗ này của các anh có thể xử lý loại chuyện này không? Người anh em nông dân này của tôi mấy tháng gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, nào là vợ bỏ, con cái thì vẫn còn nhỏ.

Các anh khai ân, lấy giáo dục phê bình làm chủ, đừng báo cảnh sát trong thành có được không?"
Sắc mặt vị đồng chí cục lâm nghiệp huyện tiếp đãi Tống Ủng Quân liền mất tự nhiên một chút.

Kỳ thật, vốn dĩ cũng không cần báo cho cục cảnh sát.

Bọn họ dạy cho các vị thôn trưởng cái gọi là "động vật được pháp luật bảo vệ" thật ra đều là giả.

Quốc gia còn chưa chính thức cho loại pháp luật này lên sân khấu.

Đơn thuần chỉ là nhóm chuyên gia động vật cục lâm nghiệp huyện bọn họ nhìn người dưới nông thôn chỉ vì một miếng ăn mà săn bắt trộm các loại động vật hoang dã, còn đánh đập chúng tàn nhẫn nên sợ ảnh hưởng điều kiện sinh thái địa phương, thật sự không có cách nào mới trộm biên soạn, đóng dấu đem ra lừa mọi người.

Bởi vì họ không có kinh nghiệm nên cuối cùng chỉ đơn giản biên soạn rằng tất cả mọi thứ liên quan đến động vật cấp cao đều là động vật bảo hộ trọng điểm cấp một của quốc gia, ít nhất là phạt ngồi xổm ba đến năm năm trong cục cảnh sát.

Cũng không trông cậy có thể có hiệu quả lớn gì.

Nghèo đến nỗi không có thịt ăn, quanh năm suốt tháng đều không có nổi một bộ quần áo đẹp đẽ để mặc thì làm sao có thể lo lắng đến điều lệ quốc gia mà bọn họ trộm soạn ra thậm chí còn chẳng có bao nhiêu hiệu lực này? Nên bắt thì vẫn sẽ bắt, nên trộm thì vẫn sẽ trộm.

Ở trong mắt các vị bằng hữu nông dân mà nói, mấy con động vật như con hổ con báo sao quan trọng bằng một bữa cơm no, một bộ quần áo mới.

Chuyện này ở trong cục lâm nghiệp huyện cơ hồ là một bí mật được công nhận.

Chỉ là không ngờ một ngày kia bọn họ vậy mà có thể thật sự nhìn thấy hiệu quả.

Có thể nghĩ trong lòng vị đồng chí Trần Vân rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp.

Y chuẩn bị đem chuyện này làm trường hợp trọng điểm, đưa vào diễn thuyết cuối năm trong đại hội đảng viên.

Trong lòng có một chuỗi ý tưởng đang dấy lên khiến trên mặt y dường như hiện lên một tia chột dạ, nhanh như chớp, không đợi Tống Ủng Quân phát giác đã biến mất.

Trần Vân đưa cho Tống Ủng Quân một chén trà nóng, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp của một đảng viên điển hình:
"Chuyện của nhân dân cũng chính là chuyện của chúng tôi.

Anh cứ yên tâm, chỉ cần con hổ khỏe mạnh, tất cả tình huống anh nói là thật, chúng tôi sẽ không làm khó anh bạn nông dân kia.

Hôm nay cũng muộn rồi, chúng tôi cũng chuẩn bị khai mạc hội nghị đại biểu, thảo luận một chút vấn đề an trí con hổ.

Hay là anh cứ ở nhà khách gần đây một đêm trước, chờ đến mai tôi cho anh một câu trả lời, thế nào?"
Tống Ủng Quân đương nhiên là đầy miệng đồng ý.

Hiện giờ hắn chỉ trông mong Diệp gia có thể chăm sóc con hổ trắng kia tốt một chút.


Ngàn vạn lần đừng để nó bị gì khiến Bạch Xuyên bị bắt vào cục cảnh sát.

_________________________
Thím Hoàng không phải người thích nói nhảm.

Chuyện heo nhà Diệp gia Bạch Xuyên sinh bệnh, không thể không nhịn đau mà giết thịt bà không nói cho bất cứ ai nhưng hàng xóm lại tai vách mạch rừng không chịu nổi.

Chuyện Diệp Bạch Xuyên nói với thím Hoàng rốt cuộc vẫn bị người khác nghe xong truyền đi, truyền tới tai người trong thôn.

Nghe nói heo nhà họ Diệp có bệnh, không thể không nhịn đau giết thịt, hai nhà nhận heo miễn phí khác cũng sốt ruột thay Diệp gia.

Quan hệ ba nhà cũng không tính là quá tốt nhưng cũng từng là chiến hữu cùng nhau phấn đấu huấn luyện.

Heo này cũng không phải cho họ miễn phí vô điều kiện mà ba năm sau còn phải đưa lại.

Nếu không đưa lại được còn phải bồi thường tiền theo giá thị trường, thậm chí còn không có cách nào tham gia chính sách giúp đỡ người nghèo nữa.

Là đồng bọn cùng tham dự hiệp nghị đánh cược lần này, bọn họ không thể không cảm thấy sốt ruột thay Diệp gia.

"Anh nói xem, nên làm thế nào?"
Dưới bóng cây, Trịnh Thành Thật - một hộ nuôi heo chính sách - mặt ủ mày ê hỏi Lục Lão Lục.

Lục Lão Lục cũng là hộ thứ nhất nhận nuôi heo con.

"Chuyện này...!anh hỏi tôi tôi cũng không biết...!Ba anh em bọn họ chính là những người học kiến thức cơ bản vững chắc nhất.

Bọn họ đều không cứu mà làm thịt vậy chứng minh là thật sự không thể cứu..."
"Haizzz..."
Trịnh Thành Thật bắt hai tay dưới da*:
"Anh nói xem, ông trời sao lại đối xử tàn nhẫn với bọn họ như vậy chứ? Heo này của chúng ta cũng không phải miễn phí.

Ba năm sau còn phải đem heo lớn nguyên về.

Diệp gia thiếu một con này, anh nói nhà họ có oan không?"
Lục Lão Lục há miệng thở dốc, còn chưa nói nên lời đã nghe thấy một thanh âm thẹn quá thành giận vang lên:
"Các người nói cái gì? Heo này không phải miễn phí?! Ba năm sau các người phải đem heo nguyên trạng trở về?!"
Nhị Cẩu Tử tức muốn hộc máu chạy ra từ sau cây đại thụ, nắm lấy cổ áo Trịnh Thành Thật:
"Mày con mẹ nó nói thật chuyện này cho tao! Rốt cuộc nuôi heo khoa học là như thế nào? Heo này của chúng mày không phải phát miễn phí sao?"
Trịnh Thành Thật, người cũng như tên, chính là thành thật sợ phiền phức, sở trường khác một chút cũng không có.

Thấy Nhị Cẩu Tử nghiến răng nghiến lợi, hắn sợ hãi, run run đem chuyện cam kết đánh cược lúc trước với lãnh đạo huyện nói ra.

Chân tướng càng rõ ràng, sắc mặt Nhị Cẩu Tử càng ngày càng kém.

Nhị Cẩu Tử ngang ngược, thích chiếm lợi của người khác nhưng rốt cuộc cũng không phải vô lương tâm như Cẩu Đản Tử.

Y sở dĩ muốn cướp heo Diệp gia về nuôi chủ yếu vẫn là bởi vì cảm thấy ba con heo kia là huyện đưa miễn phí, là người nào tham gia khóa huấn luyện nuôi heo khoa học đều có.

Lúc trước Tống Ủng Quân không nói với bọn họ chuyện này, bọn họ liền từ bỏ tranh cử nên muốn lấy chút bồi thường.

Kết quả thì sao?
Kết quả ba con heo này của người ta là ký cam kết đánh cược!
Ba năm sau phải đem ba con heo lớn nguyên trạng về!
Nhị Cẩu Tử hận không thể tát cho mình một cái.


Hắn còn có chút hoang mang: Vì sao chuyện quan trọng như vậy mà Diệp gia không nói sớm?
Nếu Diệp gia nói, y có thể khốn nạn như vậy đi cướp heo nhà người ta à?
Anh em nhà y có thể cho heo người ta ăn kéo ngật đáp à?
Nếu không phải bởi vì tiêu chảy hại thân thể, heo nhà người ta có thể bị bệnh sao?
Nhị Cẩu Tử y đúng là ngang ngược, không phân rõ phải trái nhưng tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới làm hại đến mạng người!
Càng nghĩ, Nhị Cẩu Tử càng cảm thấy mình thật khốn nạn, không phải người.

Y hung hăng tự tát mình một cái, buông Trịnh Thành Thật ra, quay đầu đi.

Trịnh Thành Thật sửng sốt tại chỗ hơn nửa ngày, nhìn về phía Lục Lão Lục:
"Sao Nhị Cẩu Tử lại tự đánh mình?"
"Tôi làm sao mà biết được...!Chẳng qua anh nói xem, nghe nói Nhị Cẩu Tử vô sinh, có phải thật không nhỉ?"
"Chuyện này tôi làm sao biết được..."
_______________________________
Nhị Cẩu Tử ba bước làm hai trở về nhà, mở cái rương trong ngăn tủ tìm ra năm sáu khối, do dự một lúc đi tới cửa Diệp gia.

Nguyên nhân tâm tình Diệp Bạch Xuyên không tốt chính là vì heo của hắn bị giết, thấy y tới đây, sắc mặt đen như đáy nồi, ngữ khí cũng lạnh như băng:
"Ngươi tới đây làm gì?"
Nhị Cẩu Tử cảm thấy trên cổ mình lạnh căm căm.

Toàn thân cũng có chút đau.

Sâu trong nội tâm có thanh âm bảo y mau chạy đi.

Nhưng Nhị Cẩu Tử không chạy.

Y cắn răng đi vài bước về phía trước, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Bạch Xuyên.

"Anh! Em không phải người! Em không biết heo nhà anh là ký cam kết, về sau còn phải trả lại, em tưởng không cần tiền...!Anh ơi! Em không phải người! Anh, đi, chúng ta bây giờ vào thành, tìm cái vị lãnh đạo gì đó nói với họ là em tham lam con heo này nên mới hạ độc giết chết.

Đem chuyện này ném lên đầu em, như vậy nhà các anh không cần bồi thường."
Tiếng của Nhị Cẩu Tử cũng không nhỏ, những người khác của Diệp gia cũng từ trong phòng đi ra.

Nghe y nói vậy, mọi người đều trầm mặc.

Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải là cảm thụ sâu sắc nhất.

Trước đó vài ngày, bọn họ còn từng đánh nhau với Nhị Cẩu Tử nhưng cũng chính là Nhị Cẩu Tử này nghe nói nhà bọn họ phải bỏ tiền bồi thường chứ không phải được heo miễn phí tới xin lỗi bọn họ, hơn nữa còn chủ động ôm trách nhiệm.

Sao lúc trước bọn họ lại một lòng một dạ cảm thấy những người tới cướp heo nhà mình đều là lưu manh, là vô lương tâm mà không giải thích một lời?
Nếu lúc trước bọn họ kiên nhẫn giải thích thật rõ, có phải căn bản không cần đánh nhau một trận như vậy không?
Nếu để Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa biết ý nghĩ của bọn họ, hai người phụ nữ đảm bảo sẽ cười họ ngây thơ.

Coi như là vậy, cho dù bọn họ có nói thật thì bao nhiêu người có thể nghe lọt chứ?
Chuyện này không phải có thể nói vô cùng đơn giản như vậy đâu.

Nhưng Nhị Cẩu Tử có thể đến đây xin lỗi, còn chủ động nói muốn gánh trách nhiệm con heo kia vẫn làm hai người phụ nữ rất cảm động.

Hai người vẫn không bị lẫn lộn chuyện này.

Dù sao lúc trước đánh bọn Nhị Cẩu Tử chỉ có chồng mình và Diệp Bạch Xuyên, các cô là phụ nữ tham dự quá nhiều lại không tốt.


Chuyện của đàn ông thì giao cho đàn ông tự giải quyết.

Diệp Thanh Sơn hàm hậu, giản dị là người thứ nhất chuẩn bị tha thứ cho Nhị Cẩu Tử.

Vừa nhấc một chân lên liền nghe Diệp Bạch Xuyên hừ lạnh một tiếng.

Đương ca ca tức khắc căng thẳng.

Vốn cho rằng sẽ nghe được lời khó nghe từ trong miệng em trai mình, không ngờ lại nghe được một câu tương đối xuôi tai.

"Ngươi không cần phụ trách."
Ngươi căn bản là không xứng so cùng với heo Bạch Xuyên.

Nửa câu sau, Diệp Bạch Xuyên chưa kịp nói ra.

Bởi vì sau khi hắn vừa nói xong nửa câu trên, hai mắt Nhị Cẩu Tử liền vụt sáng, thần sắc cũng lập tức thả lỏng lại.

Nhìn ánh mắt y không khác gì ánh mắt Diệp Võ quấn lấy hắn đòi học công phu.

Ngẫm lại ma âm quán nhĩ của Diệp Võ, nhìn lại một người lớn như Nhị Cẩu Tử, ngẫm lại âm lượng y có thể phát ra, lão cha liền khó xử.

"...!Đứng lên đi."
Nhị Cẩu Tử vội vàng đứng dậy, khóe mắt chú ý tới trong viện Diệp gia có thứ gì đó lấp lánh.

Tập trung nhìn, thì ra lại là một mảnh nhỏ màu xanh lục không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Ngẫm lại tin bát quái trước đó vài ngày vợ y nói cho y, Nhị cẩu tử vội vàng hỏi người Diệp gia:
"Cái ngọc phật của Lâm Khiết đâu? Các người không gom lại đem lên huyện thành cho người ta nhìn xem hả? Nghe Lâm Khiết nói là giá hơn hai trăm.

Cho dù là mảnh nhỏ cũng hẳn là đáng chút tiền chứ? Ít nhiều có thể bù lại một chút."
Tôn Xảo Xảo ngẩn ra, theo bản năng liền nói:
"Cái đó không phải là lừa người sao?"
"Lỡ may thì sao?"
Nhị Cẩu Tử khom lưng cúi đầu một lúc bên kia sân liền tìm được hai ba mảnh nhỏ, hắn cầm trong tay nghiền ngẫm một lúc:
"Tôi cảm thấy đây thật sự là ngọc tốt, sắc rất đẹp."
Tôn Xảo Xảo vội vàng tới gần xem, cũng không biết có phải bị tác động tâm lý hay không mà cô càng nhìn càng cảm thấy ba mảnh ngọc nhỏ trông khá thủy nhuận, không nhịn được hối hận:
"Ây da, thật đúng là, trông rất thủy nhuận, may mắn có khi giá trị thật cũng được năm mươi một trăm.

Ít nhiều cũng có thể kiếm được thêm chút tiền."
Sao cô lại chỉ nhìn sơ đã trực tiếp quăng nát chứ?
Cho dù lúc trước Lâm Khiết muốn chỉnh nhà các cô, cô hoàn toàn có thể chân trước bắt được tay mà sau lưng cũng có thể mang vào thành bán.

Đến lúc đó Lâm Khiết mang theo Tống Ủng Quân tới đây, cô chỉ cần liều chết không thừa nhận thì không phải vô sự sao?
Tôn Xảo Xảo càng nghĩ càng hối hận.

Cô không dám biểu lộ ra.

Rốt cuộc thì chuyện này lúc trước hoàn toàn là bởi vì cô ném vỡ ngọc phật mà ra.

Nếu lúc này cô nói mình hối hận chẳng phải tự vả mặt mình sao?
Tôn Xảo Xảo liền cắn răng cười:
"Không sao, một con heo nuôi ba năm cũng hai ba trăm cân.

Một cân thịt heo trên thị trường là một khối.

Hai ba trăm khối, ba năm, chỉ cần ba anh em bọn họ đồng tâm hiệp lực hẳn là vẫn có thể kiếm ra.

Diệp Bạch Xuyên nhíu chặt mày, khiếp sợ khó lường:
"Một con heo vậy mà chỉ bán được 300?"
Tôn Xảo Xảo nhìn hắn, cảm thấy mạc danh kỳ diệu:
"Đúng vậy, 300 đã là bán theo giá lý tưởng rồi.

Còn trừ đi trọng lượng da và nội tạng thì còn không tới 300 đâu."

Lão cha:...!
Đột nhiên cảm thấy heo Bạch Xuyên cũng chỉ có như thế.

Cực cực khổ khổ ba năm nuôi lớn, cũng chỉ có 300 mà thôi.

Còn không bằng ngọc phật của Lâm Khiết bị quăng nát kia.

Lão cha có một ý định.

Hắn tự nhiên đi tới phía trước, lấy ba cái mảnh nhỏ trong tay Nhị Cẩu Tử:
"Chuyện cũ không cần nhắc lại, toàn bộ cho qua đi, cuộc sống vẫn cần tiếp tục."
Hôm nay hắn biểu hiện quá bình thường, người Diệp gia đều dùng ánh mắt vui mừng nhìn hắn.

Xem đi.

Ai nói đầu óc có bệnh thì nhất định không thể trị khỏi?
Bạch Xuyên nhà bọn họ rõ ràng là đang tiến bộ theo hướng tốt đấy thôi.

____________________________
Vừa lúc đêm xuống, Tiểu Bạch Quả đang ôm tiểu bạch hổ ngủ ngon lành.

Đột nhiên hổ con trong lòng xù lông lên, hướng về phía sau cô kêu ngao ngao.

Tiểu Bạch Quả vội xoay người, trấn an hổ con:
"Đừng kêu, đừng kêu, người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?"
Tiểu bạch hổ rất nghe lời, nức nở hai tiếng, liếm liếm đầu ngón tay cô.

Trấn an xong tiểu bạch hổ, Tiểu Bạch Quả mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía lão cha không mời mà đến.

"Ba, bộ dạng này của ba thật sự rất giống người xấu."
Lão cha không để ý con gái lên án, lo tìm ghế tự ngồi xuống.

Nắm tay phải ở trên bàn chậm rãi mở ra.

Một viên ngọc phật nhỏ từ trong lòng bàn tay hắn lăn xuống mặt bàn.

"Bạch Quả."
Thần sắc lão cha mang theo vài phần đắc ý, vừa mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

"Vi phụ đi sai đường."
"Nuôi heo chỉ có thể thoát khỏi nghèo khó, buôn bán mới là đường làm giàu!"
Tiểu Bạch Quả:???
Nhìn ra cô đang mờ mịt, lão cha thở dài, gõ gõ mặt bàn, để cô nhìn về phía viên ngọc phật kia.

"Con có biết ngọc phật này trị giá bao nhiêu không?"
Tiểu Bạch Quả thành thật lắc đầu.

"Hòa điền ngọc thượng phẩm, thợ thủ công đương triều tỉ mỉ tạo hình, giá bán không dưới mười vạn."
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Bạch Xuyên: Heo Bạch Xuyên của vi phụ...!Hy vọng làm giàu của vi phụ...!
Tôn Xảo Xảo:...!một con heo bán được khoảng ba trăm.

Lão quỷ: Tiên nhân, tiên nhân, ngài muốn kiếm tiền, có cách này dễ lắm.

Miếng ngọc vỡ đó là dương chi ngọc, nếu là còn nguyên vẹn giá khoảng hai vạn, nếu là qua tay nhà điêu khắc tốt, giá không dưới năm vạn.

Diệp Bạch Xuyên: Bỏ qua heo Bạch Xuyên đi.

Heo Bạch Xuyên: Hừ! (Ta hy sinh chỉ để hắn thấy heo không đáng tiền??)
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK