(Dạo này wattpad của mình có vấn đề, mãi mới chờ được tới lúc nó bình thường được một chút liền lên đây đăng chương mới.
Chủ yếu là mình thấy truyện cũng hài hước nên đọc một mình không vui, đăng lên đây cho mọi người đọc cùng.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Giai Thiên)
_________________
Tham gia huấn luyện tổng cộng có 90 người, chia làm sáng trưa chiều ba lớp.
Thứ nhất là bảo đảm mọi người đều có thể hoàn toàn tiêu hóa nội dung học tập, thứ hai cũng là tiện cho các huấn luyện viên tiến hành quản lý.
Những thành viên trong cùng một gia đình toàn bộ đều bị tách ra, giảm mức độ cọ xát giữa các hộ xuống thấp nhất.
Diệp Bạch Xuyên bị phân tới ban sáng.
Chỉ có một mình hắn một người, Vương Hỉ Dân cũng không được phân đến cùng hắn.
Hai vị anh trai ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo hắn nhất định phải nghe lời các huấn luyện viên.
Diệp Bạch Xuyên nhớ kỹ.
Sáng sớm hắn đã bị chỉ đạo viên thổi còi từ trên đệm giường gọi dậy, thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng, đi theo mọi người đi học.
Danh sách học viên đã được phân vào tay các huấn luyện viên, phụ trách công tác huấn luyện ban sáng là hai vị giáo viên trẻ tuổi một nam một nữ.
Giáo viên nam mặc một thân trung sơn, trong tay cầm một chiếc bút máy, tóc cũng búi sát da đầu, không chút cẩu thả, đứng ở cửa phòng học.
Mỗi người đi qua, hắn đều hỏi tên người ta, sau đó ở đánh số vào danh sách học sinh trên tay.
Trong phòng học, giáo viên nữ đem hai chồng tài liệu phụ đạo khác nhau phát cho từng người.
Trong đó một quyển là cơ sở nhất, chuyên để nông dân không biết nhiều chữ học.
Tranh vẽ nhiều, chữ ít, hình vẽ là hình người nhỏ nhỏ sinh động, số là số Ả Rập đơn giản nhất, chỉ cần chịu bỏ công sức chăm chỉ học, bảo đảm là có thể hiểu rõ ý trong sách.
Quyển còn lại chuyên nghiệp hơn không ít.
Bên trên chữ nhiều tranh ít, là đặc biệt chuẩn bị cho nông dân biết chữ.
Trình độ văn hóa mọi người không giống nhau, cấp trên cũng không cho những người trình độ văn hóa cao huấn luyện cùng người trình độ văn hóa thấp.
Sau ba ngày, ba buổi sáng trưa chiều, nhóm người biểu hiện ưu tú nhất sẽ được chọn riêng ra, học khóa chuyên nghiệp tri thức nuôi heo khoa học thống nhất.
Thời này nông dân hiếm khi chú ý bề ngoài, cơ hồ đều là áo sơ mi vải thô thuần một sắc màu xám, quần vải thô màu lam, một đầu bản tấc, râu ria xồm xoàm.
Còn có không ít nông dân thậm chí đều không có khái niệm rửa mặt, lúc này khóe mắt còn có ghèn, bên miệng, trên mặt mũi đều còn vết nước miếng, đem diện mạo ở trong thành chỉ có thể tính là bình thường của thầy giáo biến thành tướng mạo xuất chúng.
Khiến cô giáo trộm nhìn hắn vài lần.
Thầy giáo này xác thật là muốn theo đuổi cô ấy.
Nhận thấy được đối tượng mình thầm mến đánh giá, hắn chỉ cảm thấy trong lòng đều phát nhạc, nở hoa.
May mắn hắn đã cố ý liên tục thỉnh giáo kiến nghị chính xác của các tiền bối.
May mắn của hắn đột nhiên tắt nhạc.
Diệp Bạch Xuyên đứng ở trước mặt hắn.
Ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sáng, tự tin nho nhã lại trấn định, khác nào minh tinh điện ảnh từ trong màn bạc đi ra.
Hai người đứng cùng một chỗ, hắn trực tiếp đã bị giáng cấp thành cặn bã.
Hắn có thể mẫn cảm nhận thấy được ánh mắt người trong lòng nhìn nông dân này đều thay đổi, khuôn mặt đều đỏ lên.
Thầy giáo:......!
Tức giận mà.
Hiếm có người nào có thể cho tình địch sắc mặt tốt, thầy giáo cắn răng:
"Tên."
"Diệp Bạch Xuyên."
Ai u.
Thầy giáo chớp mắt, vui vẻ.
Đây không phải cái người truyền bá mê tín phong kiến kia sao?
Hắn dừng bút máy trong tay lại, rất hứng thú hỏi:
"Nghe nói anh biết đoán mệnh à?"
"Hơi tinh thông."
Diệp Bạch Xuyên chưa bao giờ biết cái gì gọi là khiêm tốn.
Hắn không khiêm tốn như vậy thật ra khiến thầy giáo này này bật cười, buông danh sách trong tay và bút máy xuống, tiến đến trước mặt Diệp Bạch Xuyên:
"Vậy anh tính cho tôi một quẻ, xem đối tượng sau này của tôi là bộ dáng gì."
Lời nhắc nhở của Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải xuất hiện trong đầu Diệp Bạch Xuyên.
Hắn thật sự nghiêm túc trước mặt thầy giáo tính mệnh, bỏ ra trăm phần trăm tinh thần, tính rành mạch từng chi tiết.
"Cô gái năm nay hai mươi xuân xanh, cao năm thước, nặng không tới trăm cân, mắt hạnh, mặt trứng ngỗng, mày rậm, môi hồng răng trắng, nhà có một anh trai, là quân nhân, còn có một em trai nhỏ."
Phỏng chừng cảm thấy dùng lời nói hình dung như vậy không đủ chuẩn xác, Diệp Bạch Xuyên còn chuẩn bị móc ra bút lông từ trong ngực định vẽ tranh, bị thầy giáo chạy nhanh tới cản lại.
"Được rồi được rồi, anh nhanh vào lớp nhận tài liệu rồi ngồi xuống."
Hắn cảm thấy hình dung này thế nào cũng chẳng liên quan một điểm với người mình thích.
Hắn thích nữ đồng nghiệp này, mày lá liễu, mặt nhỏ nhắn, mắt hoa đào, môi anh đào, trong nhà chỉ có hai chị em.
Vốn là muốn khó xử Diệp Bạch Xuyên một phen, nào ngờ bản thân ngược lại có chút xuống đài không được.
Hai người tuy rằng không nói rõ ràng, bất quá cũng phải hiểu cho nhau một chút ý tứ chứ.
Mặc kệ Diệp Bạch Xuyên có phải cố ý hay không, dù sao thầy giáo này biết, chuyện này giữa hắn cùng nữ đồng nghiệp chỉ sợ sinh ra hiềm khích không nhỏ.
Cô giáo kia sắc mặt cũng không quá tốt.
Là người đều có chút hư vinh nhỏ.
Cô cũng không phải chán ghét nam đồng nghiệp này của mình, kỳ thật trong lòng cũng từng ảo tưởng qua trường hợp hai người thật sự ở bên nhau.
Lúc thầy giáo kia đặt vấn đề, trong lòng cô cũng có chút chờ mong nho nhỏ, làm sao nghĩ đến cuối cùng tính ra kết quả lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Diệp Bạch Xuyên mặt có đẹp thế nào cô cũng không có nửa điểm hảo cảm.
Cô cơ hồ là ném hai quyển sách giáo khoa vào tay Diệp Bạch Xuyên.
Dùng sức lực không tính là nhỏ nhưng đối với người tu tiên mà nói thì hầu như có thể xem nhẹ, Diệp Bạch Xuyên cầm sách giáo khoa, tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Đương cha không cảm thấy học tập là chuyện khó khăn.
Dù có khó, có thể so với tu tiên sao?
————
Diệp Bạch Xuyên rốt cuộc tiếp nhận đòn hiểm của xã hội.
Hắn tuy rằng có được phần ký ức của "Diệp Bạch Xuyên" về thế giới này, đối với Diệp Bạch Xuyên nguyên bản là một tu tiên giả hàng thật giá thật mà nói, "Khoa học" là một khái niệm hoàn toàn mới, thực sự làm hắn mở rộng tầm mắt.
Hắn phá lệ mà có cảm giác như nghe thiên thư.
May mắn hắn không coi như kém cỏi nhất.
Cho dù các giáo viên tận lực cho rằng chữ viết là ngôn ngữ đơn giản nhất để truyền thụ những nguyên lý khoa học, đối với nhóm nông dân cũng đã tương đương nội dung thâm ảo.
Lông mày mọi người đều gắt gao nhăn lại, minh tư khổ tưởng, cũng nghĩ không ra làm sao cái loại thuốc này có thể trị loại heo bệnh kia, cái loại thuốc kia có thể trị cái loại heo bệnh đó, vì sao sau khi thiến heo đực có thể khiến heo đực dày thịt, tính cách cũng tốt lên.
Toàn bộ lớp học tràn ngập không khí áp lực và thống khổ.
Hai vị huấn luyện viên đối với chuyện này cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời tạm ngừng truyền thụ nội dung mới, để mọi người ngẫm lại trọng điểm bài học trước đó.
Vì để cổ vũ mọi người tích cực tham thảo nguyên lý khoa học, thầy giáo ho nhẹ một tiếng, lộ ra tươi cười:
"Có vị nào có vấn đề muốn hỏi không? Nếu có vấn đề muốn hỏi, có thể giơ lên tay lên, hai giáo viên chúng tôi sẽ tận lực giải đáp vấn đề cho mọi người."
Mọi người cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mặc dù trong lòng đầy một bụng nghi hoặc, cuối cùng cũng hơi xấu hổ không dám giơ tay lên trước mặt mọi người.
Thừa nhận chính mình vô tri vẫn là một chuyện tương đương với những chuyện yêu cầu dũng khí.
Kể cả biết rõ lẫn nhau cũng không phải người quen trong thôn, sau khi hết kỳ huấn luyện có khả năng không bao giờ gặp lại, cũng không có người nguyện ý nhấc tay.
Hai vị huấn luyện viên chỉ có thể cổ vũ mọi người dũng cảm biểu đạt nghi hoặc của mình.
"Các vị nông dân, các đồng chí cũng không cần ngượng ngùng, nhiệm vụ chính của chúng tôi là truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc cho mọi người, trợ giúp mọi người nuôi heo khoa học làm giàu."
Vẫn không có ai không biết xấu hổ nhấc tay.
Diệp Bạch Xuyên minh tư khổ tưởng một thời gian, ngay thẳng giơ tay lên, hai vị huấn luyện viên nhẹ nhàng thở ra, mau chóng gọi hắn lên.
"Vị này......đồng chí Bạch Xuyên, anh có vấn đề gì?"
Diệp Bạch Xuyên đứng dậy, cầm lấy quyển sách nhỏ, trong lòng tràn ngập nghi hoặc nói không nên lời:
"Heo trông như thế nào?"
Hai vị lão sư:......!
Các bạn học cùng học phụ đạo:......!
Diệp Bạch Xuyên là thật tình nghĩ không ra loại súc sinh này rốt cuộc là thứ gì.
Hắn vượt qua hư không trốn tránh lôi kiếp, không ngờ tới lôi kiếp vậy mà theo tới tận thế giới này, trực tiếp một đạo sấm sét đem hắn cùng một linh hồn ở thế giới này trao đổi, ký ức cũng dung hợp hơn phân nửa.
Hắn có được đại bộ phận ký ức về thế giới này, lại chỉ quên mất nhiều vấn đề mang tính thường thức.
"Heo", loại sinh vật này rốt cuộc bộ dáng như thế nào, Diệp Bạch Xuyên thật tình tưởng tượng không ra.
Hắn vốn dĩ cho rằng "heo" chính là một loại linh thú nhỏ yếu, hiện giờ lại không cho là như vậy nữa.
Linh thú đều là sinh vật thiên sinh địa dưỡng, sinh mệnh lực tràn đầy, làm gì có chỗ nào được nuông chiều giống loại "heo" này, có không dưới mấy chục loại bệnh tật, heo đực vậy mà còn cần "thiến" để khống chế thể trọng......!
Heo, rốt cuộc là loại sinh vật ra sao?
Hai mắt hắn thanh triệt kiên định, lộ ra tinh thần ham học hỏi nồng đậm, phảng phất như vừa tìm lại được một môn tu tiên bí pháp trong truyền thuyết.
————
Diệp Bạch Xuyên giữa một đám học viên liền nổi danh.
Các huấn luyện viên được cấp trên điều động tới đây đều biết trong đám học viên có một người không biết heo lớn lên trông thế nào chính là đồng chí nông dân biết đoán mệnh.
Nói hắn không có ý tốt thì thật đúng là không phải.
Người tới tham gia huấn luyện đều có quan hệ họ hàng, bọn họ rất đơn giản có thể tìm được người Diệp gia dò hỏi rõ ràng, liền biết Diệp Bạch Xuyên chỉ là ngốc tử đầu óc có vấn đề, mọi người đều cảm thấy đau đầu.
Một ngốc tử làm sao có thể tới tham gia loại huấn luyện này chứ?
Đây không phải lãng phí thời gian học tập của mọi người sao?
Lúc trước cũng không nói ngốc tử không thể tham gia.
Hắn chính là ngốc tử, gì cũng không biết, luôn đưa ra các loại vấn đề mà chỉ có ngốc tử mới có thể đưa ra ở trong giờ học.
Cái này huấn luyện viên căn bản không thể làm gì được.
Làm sao được?
Bây giờ mới ba ngày, cô giáo đỏ mặt với Diệp Bạch Xuyên đã hoàn toàn không còn ý nghĩ gì với hắn, cô không chỉ là đối với Diệp Bạch Xuyên không có ý nghĩ, đối sở đàn ông lớn lên đẹp mã cũng có thành kiến: Đàn ông bề ngoài đẹp đẽ, đều là đầu óc không bình thường.
Tiến độ dạy học của ban sáng bởi vì Diệp Bạch Xuyên mà không có một chút thong thả.
Mãi đến khi khiến cho đồng chí lãnh đạo huyện chú ý.
Đồng chí lãnh đạo đặc biệt gọi hai vị giáo viên lên dò hỏi tình huống.
Hai vị này cũng đầy một bụng uất ức, liền đem tình huống của Diệp Bạch Xuyên một năm một mười nói ra, cuối cùng kiến nghị:
"Đồng chí lãnh đạo, chúng tôi kiến nghị loại đồng chí này ra khỏi hạng mục giúp đỡ người nghèo.
Cùng lắm là bồi thường chứ không thể bởi vì một người như anh ta mà ảnh hưởng toàn bộ tiến độ học tập của ban sáng."
Lãnh đạo huyện không muốn làm như vậy lắm.
Y cho rằng, cho dù là một ngốc tử, chỉ cần hắn có tinh thần ham học hỏi thì cũng không nên cướp đoạt quyền lợi học tập của hắn.
Nhưng nếu là bởi vì một mình hắn mà chậm trễ tiến độ học tập của mọi người, ảnh hưởng chiến tích của y, y thấy thế cũng không vui vẻ gì.
"Ngày mai tự tôi đi xem tình huống, nếu thật sự không được......" y cắn răng, "Liền khai trừ!"
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Ba, chúc mừng ba nha, ba bị khai trừ rồi.
Bạch Xuyên:......!để mai rồi xem..
Danh Sách Chương: