Lúc cô hát đã nhớ đến ai?
Chẳng hiểu tại sao, cô không muốn nhắc đến chuyện Lâm Triệt trước mặt Úc Ý.
Úc Tâm ngồi trước mặt vẫn đang nhìn mình chăm chú, giữa đôi lông mày ẩn hiện nét không vui.
Mắt Đường Mật ngó ngó, hỏi anh: “Sao lại hỏi chuyện này?”
Úc Tâm đáp: “Lúc trước La Hạo điều tra Hà Gia Thụ, người vu khống em ăn cắp bản quyền chắc là cháu gái ông ta Hà Tư Kỳ đúng không? Em và Hà Tư Kỳ đều là thành viên Hội làm bánh trường đại học Sư Phạm Thành phố A, Lâm Triệt là Hội trưởng.”
Đường Mật hơi nghi hoặc: “Vì sao phải điều tra ông ta?”
“Ông ta suýt chút nữa đã hại công ty mất đi một thợ làm bánh xuất sắc, người như thế chẳng lẽ còn để trong công ty được à?”
Đường Mật: “…”
“Giám đốc Hà ông ta…”
“Bị sa thải rồi.” Úc Tâm có vẻ không muốn nói đến người này, “Ông ta không quan trọng, Lâm Triệt là bạn trai em thời học đại học phải không?”
Đường Mật ngây ra, sau đó cúi đầu nhìn hoa quả trên bàn làm bánh, không nói gì.
Úc Tâm chớp chớp mắt, bước đến bên bàn ngồi xuống: “Không thể không nói, mắt nhìn đàn ông của em thật chẳng ra sao, Sweetheart à.”
Đường Mật bỗng nhiên thấy hơi buồn cười, nhớ đến chú mèo nhỏ nhà Phó Tân nuôi lúc giận dỗi cũng trông như thế này.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Đường Mật nhún vai, bước đến trước mặt Úc Tâm ngồi xuống, “Lúc tôi lên cấp 3 bắt đầu mê làm bánh, nhưng lúc đó nhiệm vụ học hành quan trọng hơn, hầu như chẳng có thời gian để học làm bánh trái gì cả. Sau khi lên đại học, trong ngày hội tuyển thành viên của các câu lạc bộ trong trường thấy vậy mà lại có Hội làm bánh nên chẳng nghĩ gì liền tham gia luôn.”
Hội làm bánh của trường Đại học sư phạm thành phố A là do một tay Lâm Triệt lập nên, bố mẹ anh ấy kinh doanh một nhà hàng Tây, từ nhỏ anh liền tiếp xúc với không ít kiến thức về mảng này.
“Cũng sau khi tham gia Hội làm bánh tôi mới biết, thì ra Hội trưởng của chúng tôi lại là một nhân vật phong vân trong trường như vậy.” Đường Mật nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Triệt, lúc đó Hội tổ chức dạ tiệc chào đón thành viên mới, Hội trưởng Lâm Triệt vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ nữ sinh ở đó phải hú hét lên.
“Nụ cười của anh ấy rất thanh mát, tựa như mang hương vị của mặt trời vậy, mọi người đều ngầm gọi sau lưng anh là Tiểu Thái Dương. Anh ấy dạy tôi làm chiếc bánh đầu tiên, mặc dù mùi vị không phải là ngon cho lắm, nhưng cảm động lúc ấy tôi vẫn nhớ ghi đến tận bây giờ.”
Úc Tâm dựa vào lưng ghế, ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào từ cửa số thủy tinh phía sau lưng anh làm mái tóc đen hơi rối nhuộm lên một màu kim nhạt. Anh nhìn Đường Mật, khóe môi hơi cong lên hỏi: “Em thích anh ta à?”
Đường Mật cười lên một tiếng: “Lúc đó rất khó để mà không thích anh ấy, mọi phương diện đều ưu tú như thế, lại còn đối xử với tôi rất tốt nữa. Anh ấy nói người làm bánh phải làm trong niềm vui vẻ, người ăn bánh mới có thể cảm nhận được cái vui ấy. Thế nên tôi mang tình cảm yêu thích của mình cẩn thận làm nên một chiếc bánh kem, tưởng rằng sau khi ăn xong anh ấy sẽ hiểu rõ tấm lòng của tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Đường Mật cười mỉa mai, “anh ta căn bản là không đến, ngày đó tôi đợi ở chỗ đã hẹn sẵn cả buổi sáng, anh ta vẫn không xuất hiện. Đến hôm sau tôi mới được biết, anh ta ra nước ngoài rồi.”
Úc Tâm nhướn nhướn mày không nói gì, Đường Mật tiếp tục kể: “Lúc đó tôi thấy rất buồn cười, chắc có lẽ không phải do tôi dọa nên anh ta mới phải chạy ra nước ngoài đấy chứ? Nhưng cho dù anh ta có cự tuyệt tôi, tôi cũng chẳng làm gì anh ta cả, sao phải giấu tôi như vậy?”
Chuyện này đến tận giờ cô vẫn nghĩ không ra.
Úc Tâm hình như nghĩ đến chuyện gì, hỏi cô: “Có phải anh ta đi Pháp học bánh gato kiểu Tây từ thầy Cheston?”
“Anh cũng biết?” Đường Mật hơi ngạc nhiên liếc nhìn anh, “À, cũng phải thôi, giờ anh ta nổi tiếng thế cơ mà, chỉ với cái danh ‘đồ đệ người Hoa duy nhất của thầy Cheston’ cũng đủ để tốn không biết bao giấy mực của cánh báo chí rồi.”
Cô uống một ngụm nước, như đã bắt đầu hưng trí lên liền tiếp tục kể: “Sau khi anh ta đi không lâu, Hà Tư Kỳ cũng đuổi theo đến tận Pháp. Giờ bọn họ cùng nhau kinh doanh tiệm bánh ngọt, chắc không bao lâu nữa sẽ gửi thiệp cưới cho tôi đấy thôi.”
Úc Tâm ngước mắt nhìn cô, mím môi hỏi: “Bây giờ em còn thích anh ta không?”
Đường Mật lắc lắc đầu: “Nếu lúc trước anh hỏi, có thể tôi chưa chắc biết đáp án là gì, nhưng từ hôm qua lúc nhìn thấy anh ta ở hội chợ triển lãm làm bánh tôi mới phát hiện cảm giác trước kia đã không còn nữa rồi.”
Cảm giác thích một người liệu có thể kéo dài trong bao lâu? Một năm, mười năm, hay cả đời?
Từ năm nhất đại học đến giờ, còn chưa đến năm năm, chắc có lẽ cô chẳng thích Lâm Triệt như bản thân tưởng tượng.
Cũng có lẽ, sự yêu thích của cô đối với anh đã sớm hao mòn trong buổi chiều dài đằng đẵng ấy.
Úc Tâm đột nhiên đứng lên khỏi ghế, Đường Mật ngạc nhiên nhìn anh: “Sao thế?”
Anh bước đến trước cô, cúi người hỏi: “Hôm qua lúc ở phòng hát karaoke, tại sao lại lựa chọn uống rượu?”
Hôn người đẹp trai nhất có mặt ở đó, hay uống một cốc rượu mạnh?
Đường Mật bị hỏi đến ngây ra, không rõ vì sao anh đột nhiên lại hỏi chuyện này: “Bởi vì… là Úc tổng nha…”
Sao cô có gan đi hôn Úc tổng chứ!
Úc Tâm cong khóe miệng, lúm đồng tiền trên má cũng theo đường cong của khóe môi mà lõm vào: “Anh không phải anh ta, vậy anh có thể nhỉ..”
Đường Mật: “…”
Đợi đã, đây có phải là logic kiểu cưỡng ép không?
Có điều không đợi cô nghĩ rõ ràng, một đôi môi mềm mại đã che phủ lên bờ môi mình.
Đường Mật kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng, thậm chí mắt còn chưa nhắm lại, liền trông thấy đôi hàng mi của Úc Tâm giống hai phiến quạt, nhẹ nhàng chớp chớp.
Sau đó mở trừng mắt ra.
Đường Mật thấy rõ trong mắt anh là sự kinh hoàng, hồ như anh mới là người bị cưỡng hôn vậy.
Anh vọt nhanh về sau hai bước như tránh lũ tránh thú, tay phải không tự giác đưa lên chạm vào môi mình.
Toàn thân Đường Mật rơi vào trạng thái hỗn độn, mãi đến lúc người trước mắt liếc nhìn cô một cái rồi bước vội đi, cô mới bừng tỉnh đại ngộ…
F*ck, đừng nói người vừa nãy là Úc tổng đấy nhé…
Điều này còn khiến cô kinh động hơn nhiều so với cảm giác của nụ hôn vừa nãy. Hình như Úc tổng không có ký ức của Úc Tâm, thử đặt mình vào hoàn cảnh của anh mà nghĩ xem, nếu đột nhiên ngày nào đó tỉnh lại phát hiện bản thân mình đang ở một nơi xa lạ, còn đang hôn một người đàn ông nữa…
Chắc cô điên mất thôi.
Đường Mật ngồi ngây ra một lúc, chuông báo thức được cài lúc trước bỗng vang lên.
Hết 1 tiếng rồi.
Cô lấy viên bột ra khỏi tủ lạnh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định làm xong bánh tart trứng hoa quả rồi mới đi.
Đương nhiên cuối cùng chính cô thanh toán hóa đơn.
——
Úc Ý lái chiếc Lamborghini mà anh không thuận tay chạy về nhà nhanh như chớp, việđầu tiên làm là gọi điện cho La Hạo: “Mời bác sĩ Trương đến nhà tôi.”
La Hạo có chút ngạc nhiên, vì cậu nghe ra trong giọng của Úc Ý có sự nôn nóng rõ rệt.
Bác sĩ Trương lại nhân cơ hội chặt chém La Hạo một trận mới vui vẻ đến nhà Úc Ý. Chắc Úc Ý mới tắm qua, chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, đầu tóc còn hơi rối rối. Anh đứng trước cửa sổ sát đất, chiếc bóng cao lớn được bao phủ trong ánh dương rực rõ, nhẹ quay đầu nhìn bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương huýt một tiếng sáo bảo với anh: “Ngoại hình này của cậu có thể khiến biết bao cô gái điên cuồng đấy.”
Úc Ý bước đến ngồi xuống sô pha, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay hắn ta lại đi tìm Đường Mật rồi, hắn cứ đi tìm cô ấy như thế khiến tôi thấy rất phiền nhiễu.”
Bác sĩ Trương nở nụ cười kinh ngạc: “Cậu dùng cái từ “phiền nhiễu” này để bày tỏ tâm trạng, lại còn thêm phó từ chỉ mức độ ở đằng trước nữa chứ. Úc Ý, cậu bắt đầu có cảm xúc rồi!”
Úc Ý đáp với giọng đạm nhạt: “Tôi không cho rằng đây là chuyện đáng để vui vẻ.”
“Đương nhiên, đợi đến lúc cậu có thể cảm thấy vui vẻ tôi liền mở Sâm panh ăn mừng cho cậu ngay.”
Úc Ý im lặng nhìn anh ta, bác sĩ Trương chấp nhận nghe lời, bảo: “Được rồi, chúng ta cùng phân tích xem tại sao cậu ta lại đi tìm cô Đường Mật.” Anh ta lấy một quyển tạp chí từ trong cặp công văn ra, mở đến môt trang nào đó rồi đặt trước mặt Úc Ý, “Tôi nghĩ liệu có phải liên quan đến chuyện này không?”
Nội dung tạp chí là tin tức về triển lãm bánh ngày hôm qua, cả một trang báo toàn là thông tin về Lâm Triệt, còn chèn đầy ảnh của anh ta, có điều ở góc nhỏ bên cạnh có cả một bức hình của Đường Mật, giới thiệu rằng cô là đàn em khóa dưới của hắn, tại triển lãm hai người đã trùng phùng đầy cảm động.
“Ờmm, hoàng tử làm bánh Lâm Triệt, gần đây toàn thấy tin về cậu ta, không thể không nói cậu ta quả thực có ngoại hình rất thu hút phái nữ.” Bác sĩ Trương nhìn trang tạp chí bàn luận về người đang nổi gần đây với thái độ như đang nói chuyện thời tiết, “từ ngoại hình mà nói, cậu ta rất xứng đôi với cô Đường Mật, chắc thế nên phóng viên mới để hình họ cạnh nhau nhỉ?”
Úc Ý nhướn mày: “Ghen?”
“Cậu cũng có thể lí giải thành ghen tị, khi cô gái trong lòng mình có quan hệ thân mật với người đàn ông khác, cảm xúc này sẽ xuất hiện.”
“Anh cho rằng Đường Mật là cô gái trong lòng tôi?”
“Đây là lựa chọn của chính cậu, cậu rõ ràng hơn tôi mà phải không?” bác sĩ Trương nhìn anh, trong mắt có nét thích thú: “Úc Tâm đã làm những gì?”
Úc Ý đáp: “Đi phòng làm bánh tìm Đường Mật, tôi cho rằng chỉ là do hắn ta muốn ăn bánh kem Đường Mật làm thôi.”
Bác sĩ Trương hỏi tiếp: “Còn gì nữa? Chắc không chỉ có thế đâu.”
Úc Ý im lặng một lát mới nói: “Hắn ta đã hôn Đường Mật.”
Bác sĩ Trương cười như đã sớm biết trước: “Có lẽ cậu nên thử tin những phán đoán của con tim mình đi.”
Đôi môi Úc Ý dần mím thành một đường thẳng, anh liếc nhìn tạp chí trên bàn, ánh nhìn dừng tạm trên bức hình Lâm Triệt: “Mắt nhìn đàn ông của cô ấy chẳng ra sao.”
Bác sĩ Trương cười ra tiếng: “Tôi cũng cho rằng cậu là người đàn ông ưu tú hơn anh ta.”
Úc Ý không nói gì, bác sĩ Trương nhìn anh nói tiếp: “Tôi nghe La Hạo kể cậu đã để Đường Mật chuyển lên chính thức trước thời hạn hả, tôi có thể hỏi lí do vì sao không?”
Úc Ý đáp: “Trong công việc cô ấy biểu hiện rất xuất sắc.”
Khóe miệng bác sĩ Trương giương lên: “Chứ không phải tại tin nhắn lúc trước tôi gửi cho cậu chứ? Cậu lo cô ấy đến chỗ tôi làm thợ làm bánh riêng thật đấy à?”
“Không phải.”
Bác sĩ Trương nhướn nhướn mày: “Cậu không thấy hành vi của mình rất mâu thuẫn sao? Úc Tâm vì sự xuất hiện của Đường Mật nên mới xuất hiện liên tục, nếu Đường Mật rời đi chắc cậu ta sẽ ổn định lại, như vậy phiền não của cậu liền được giải quyết dễ dàng rồi. Sao cậu còn chuyển Đường Mật lên chính thức sớm, giữ cô ấy lại?”
Úc Ý suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vì cô ấy là một thợ làm bánh giỏi.”
Bác sĩ Trương khẽ cười, đứng lên khỏi sô pha: “Tôi đề nghị cậu nên tìm thời gian nói chuyện với cô ấy đi, chắc cô bé biết cậu có hai nhân cách rồi đấy, huống hồ hôm nay cậu còn hôn người ta nữa, chắc tinh thần cô ấy sẽ có chút áp lực.”
Úc Ý mím nhẹ môi sửa lại: “Không phải tôi, là Úc Tâm.”
“Ok, dù sao tôi cũng rất cảm ơn Đường Mật, sự xuất hiện của cô ấy khiến dạo này thu nhập của tôi tăng vọt lên hẳn.”
Đôi ngươi của Úc Ý khẽ động, không nói gì nhìn anh ta rời đi.
Úc Ý cứ thế ngồi trong phòng khách một lúc lâu, cuối cùng mới gọi điện cho La Hạo: “Buổi chiều hẹn thời gian mời Đường Mật đến nhà tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
♥ Hết chương 11 ♥