Nhiệt độ trong phòng tụt bất thình lình khiến tay cầm đũa của Đường Mật run bắn lên, cười khan bảo: "Úc tổng thật biết nói đùa."
"Anh không nói đùa." Úc Ý dùng thìa múc thịt bò xào cà chua đưa đến bên miệng Đường Mật: "Nước sốt khá đẫm, chắc mùi vị không tệ đâu."
Đường Mật: "..."
Ánh mắt của những nữ đồng nghiệp xung quanh như mũi kim châm trên người cô, mấy ông đồng nghiệp nam cũng nhìn hai người với vẻ mặt "có kịch hay để xem". Đường Mật cầm cốc nước bên cạnh lên, uống ừng ực một ngụm nước lọc: "Tôi không thích ăn cà chua, Úc tổng tự ăn đi vậy."
Úc Ý giơ thìa lặng im một lát, thu tay lại đưa thịt bò xào cà chua vào miệng mình: "Ừm, chất lượng bữa ăn của nhân viên cũng được đấy."
Bếp trưởng nhận được biểu dương bèn ưỡn ngực tự hào: "Cảm ơn Úc tổng khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"
Các nữ nhân viên quay sang nhìn nhau giao tiếp trong im lặng: Úc tổng đến để khảo sát chất lượng bữa ăn của nhân viên thôi sao?
Do sự xuất hiện của Úc Ý, những người bình thường ăn cơm buôn chuyện đến cật lực nay không dám nói năng tùy tiện, bữa cơm này ăn trong sự im lặng khác thường.
Úc Ý ăn xong liền về phòng làm việc, nhưng trước khi đi lại thêm một câu: "Đường Mật đến văn phòng tôi một chút."
Đường Mật: "..."
Cảm giác quen thuộc khó hiểu(*) vô cùng mãnh liệt kiểu như "sau khi tan học lên văn phòng gặp tôi" gợi Đường Mật nhớ về chủ nhiệm lớp thời cấp hai.
(*) từ gốc 既视感 nghĩa là: Déjà vu, tiếng Việt không có từ tương đương. Mời bấm vào để tìm hiểu thêm.
Trong những ánh mắt hoặc ngưỡng mộ hoặc dò xét hoặc đồng tình của đồng nghiệp, Đường Mật lướt như một đám mây vào phòng làm việc của Úc tổng.
Úc Ý đang lướt web xem gì đó trên laptop, thấy Đường Mật đi vào bèn gọi cô tới ngồi xuống đối diện mình. La Hạo thức thời đi ra ngoài, không muốn làm một chú cún độc thân mặc người chém giết.
Giờ anh chàng chỉ mong mau mau tìm một em nào đó rồi yêu đương, nếu không sợ rằng không làm nổi công việc này tiếp được nữa.
La Hạo đi xong, trong phòng chỉ còn lại hai người Đường Mật và Úc Ý.
Cảm giác áp bức từ Úc Ý quá mãnh liệt, Đường Mật ngọ nguậy cái mông một cách không tự nhiên.
Ánh mắt Úc Ý lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút chút không vui xen lẫn trong đó: "Có phải em không muốn để mọi người biết quan hệ của chúng ta không?"
Tim Đường Mật nhảy bùm bùm, thận trọng đáp: "Không phải, chỉ là thân phận của anh hơi đặc thù, trong lúc nhất thời em không biết phải đối diện với người xung quanh thế nào nữa."
Úc Ý nhìn cô, đôi mắt đẹp nhiễm lên một tầng sương mỏng. Anh cụp mi nghĩ một hồi rồi nói với Đường Mật: "Nếu như em còn chưa chuẩn bị xong, anh có thể tạm thời không công khai quan hệ của chúng ta. Nhưng nếu anh đã bày tỏ với em rồi, anh không có ý định yêu ngầm với em đâu."
Đường Mật vội kêu lên thanh minh như bản thân vừa bị bôi nhọ: "Đương nhiên! Em có phải cái kiểu người ăn rồi mà không chịu trách nhiệm đâu!"
Úc Ý im im, cười khẽ bảo: "Em ăn cái gì rồi?"
"Ặc..." Mang tai Đường Mật dần dần đỏ bừng lên, miệng hùm gan sứa bảo: "Dù sao giữa chúng ta cũng là quan hệ đã-từng-hôn!"
Úc Ý hơi cúi đầu cong khóe môi, đứng dậy khỏi ghế của boss, vòng qua bàn làm việc, hai tay chống hai bên thành ghế mà Đường Mật đang ngồi, bao cô vào giữa hai bờ vai của mình: "Quan hệ của chúng ta còn có thể tiến thêm một bước nữa."
Đường Mật vô thức rụt người vào ghế, cười nói với anh: "Em thấy như bây giờ đã rất tốt rồi mà, ha ha."
"Anh thấy không tốt..." Úc Ý chầm chậm ghé vào người cô, dường như bị mùi bơ nhàn nhạt trên người cô mê hoặc, anh phủ lên đôi môi ấy.
Bờ môi Đường Mật còn mềm hơn cả bánh chiffon, Úc Ý cắn một miếng, lại nhè nhẹ cạy mở hàm răng của cô ra, đầu lưỡi linh hoạt xông vào.
Tim Đường Mật đập vang như trống trận trên võ đài. Biết bao lần cô từng bị quyến rũ bởi đầu lưỡi của Úc Ý, khi nhìn anh thưởng thức bánh, tim cô luôn luôn có cảm giác ngứa ngáy. Hiện tại chiếc lưỡi được người trong giới đánh giá là "kén chọn nhất" ấy lại đang đấu đá lượn lờ khắp nơi trong miệng cô. Đường Mật nhịn không nổi quấn lên theo.
Một nụ hôn dài dằng dặc kết thúc, hai người đều thở hơi hổn hển.
Đường Mật vừa thở vừa cười nhìn Úc Ý: "Vị thế nào ạ? Có được thông qua không?"
Úc Ý cười nhẹ một tiếng, cánh môi vô ý cọ vào cái miệng đang giương lên của Đường Mật: "Ngọt hơn bất kì một chiếc bánh nào anh từng ăn."
Đường Mật nghe thế vui rạo rực, Úc Ý liếm nhẹ lên đôi môi đỏ tươi của cô, hỏi: "Nụ hôn của anh thì có vị thế nào?"
Đường Mật đáp: "Vị mù tạc."
"Mù tạc??"
"Ừm, vị sặc đến mức khiến người ta chảy cả nước mắt, nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà không được."
Úc Ý hơi suy nghĩ, nhìn Đường Mật bảo: "Lần sau tặng em một nụ hôn vị dâu tây."
Đường Mật không nhịn được bật cười ha ha: "Vị nào cũng hôn thử một cái có được không?"
"Theo ý em mong." Úc Ý nói xong lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Lúc Đường Mật đi từ văn phòng của Úc Ý ra, ánh mặt La Hạo vô tình lướt qua môi cô. Sắc mặt Đường Mật vụt đỏ bừng, ôm má chạy vội đi.
La Hạo: "..."
Cho dù đứng xa thế rồi vẫn không tránh khỏi cái số bị ngược.
Xem ra việc yêu đương cần làm gấp lắm lắm rồi!
...
Úc Ý ở Dream đã liên tiếp ba ngày, các kiểu đồn đoán rốt cục cũng lan ra trong phạm vi toàn công ty. Trong đó lời đồn được buôn nhiều nhất là Úc tổng đang yêu một nhân viên nào đó ở Dream.
Thân là kẻ tình nghi lớn nhất cho vị trí "một nhân viên nào đó", Đường Mật nhận được hàng đống lời hỏi han từ bốn phương tám hướng dồn đến, cô duy trì thái độ không công nhận cũng không phủ nhận, kiên định giả ngốc giả ngơ đến cùng.
Lời đồn này thậm chí còn truyền đến tai bố mẹ Úc Ý, dù sao lần này Úc Ý cũng làm lớn như thế.
Mẹ Úc tìm bố Úc bàn bạc, sợ chuyện này tới tai Bạch Tiêu sẽ ảnh hưởng đến liên hôn hai nhà. Bố Úc ngược lại chẳng lấy gì làm lo lắng, Úc Ý từ nhỏ đã lạnh lùng, căn bản ông không tin được anh sẽ thích nhân viên nào đó của nhà hàng, bèn an ủi mẹ Úc rằng đây chỉ là lời ong tiếng ve, tin là Bạch Tiêu sẽ không để ý.
Mẹ Úc thì không nghĩ thoáng được như vậy, phụ nữ hiểu rõ hơn, cho dù trên miệng nói không để ý nhưng cũng không có nghĩa rằng trong lòng không để ý. Có một số chuyện vẫn nên phòng ngừa chu đáo thì hơn.
...
Ngày thứ tư Úc Ý đi làm ở Dream, Đường Mật nói hết nước hết cái, phân tích lợi - hại các bên, rốt cuộc cũng tống được Úc Ý về tổng công ty.
Lúc Úc Ý đi sắc mặt không tốt lắm, ngồi lên Bentley xong cũng không nói một lời. La Hạo không dám chọc đến anh, âm thầm bảo tài xế lái xe đi.
Đường Mật nhìn xe anh chạy xa, vụng trộm chạy sang một bên viết tin nhắn Wechat cho anh: "Cún con ngoan nào..."
Đánh xong bốn chữ này, Đường Mật mới giật mình kinh sợ vội vàng xóa đi, suýt chút thì cô đã gọi Úc tổng là cún ngoan! Hiểm ghê!
Thế là tin nhắn wechat mà Úc Ý nhận được chỉ còn một nửa sau:...
Sweetheart: Cho anh một cái moa moa vị dâu tây nè! =3=
Đầu mày Úc Ý hơi động, gõ một tin trả lời.
Cún ngoan:
Đường Mật nhìn cái biểu cảm đáng thương thương thương này, suýt chút thì cười đến đau cả ruột.
Điện thoại đang ôm trong ngực lại rung lên, Đường Mật bấm vào xem, vẫn là tin wechat Úc Ý gửi đến.
Cún ngoan: Đòi thêm một nụ hôn vị bơ nữa, lần sau gặp bồi thường một thể.
Đường Mật cong khóe môi, gửi một icon hun hun, còn kèm thêm bốn chữ lớn: Cố gắng làm việc!
Khoảng thời gian này tòa soạn bên Phó Tân mới tung ra tin kế hoạch "Thánh địa bánh ngọt", tập đoàn Úc thị lập tức trở thành trung tâm bàn tàn, ngay đến cổ phiếu cũng theo đó mà tăng giá.
Mặc dù Bách Hóa Tinh Quang đã trang trí gần xong, nhưng những cửa hàng bánh ngọt và rất nhiều sự vụ khác đều cần Úc Ý tự mình quyết định, ở Dream mãi hiệu suất làm việc rất thấp. Thế nên cho dù Úc Ý không tình nguyện cỡ nào cũng phải về tổng công ty dưới sự khuyên bảo của Đường Mật.
Kế hoạch Thánh địa bánh ngọt được cả giới truyền thông và người trong ngành đánh giá cao, là tạp chí tiết lộ tin tức này, lượng bán ra cũng tăng vọt lên mấy lần. Đường Mật nghĩ bụng, rốt cuộc Phó Tân cũng có thể giương buồm khởi hành chinh phục con đường "thăng chức tăng lương" rồi!
Tuy nhiên sự tình không tốt đẹp như cô tưởng.
Hôm nay sau khi cô tan làm, vui mừng hí hửng về đến nhà, phát hiện ra trong phòng khách đèn vẫn tối om. Mọi lần vào thời điểm cô tan ca về nhà, Phó Tân đã ngồi trong phòng khách xem ti vi rồi.
Cô bật đèn phòng khách, gào phía phòng của Phó Tân: "Tiểu Tinh Tinh, mày về chưa?"
Không ai trả lời, Đường Mật nhíu nhíu mày, nghĩ bụng lẽ nào Phó Tân được thăng chức tăng lương thành công nên mời đồng nghiệp ra ngoài quẩy?
Nếu đúng là thế thật, cô nàng cũng sẽ gọi điện báo cho mình, mặc dù trên danh nghĩa hai người con đang chiến tranh lạnh.
Đường Mật đứng trong phòng khách nghĩ một hồi rồi vẫn gọi cho Phó Tân. Điện thoại kêu nửa phút Phó Tân mới nghe máy: "Đường Đường, ợ, Đường......"
Đường Mật: "......"
Dù có xem nhẹ cái nhạc nền ầm ĩ phía sau, chỉ nghe mỗi giọng Phó Tân lúc này đây, cũng đủ biết cô nàng này lại uống say rồi.
Đường Mật nhíu mày hỏi: "Mày đang đâu đấy? Đi với đồng nghiệp à?"
Phó Tân lại ợ một hơi rượu mới đáp: "Không, một mình tao, ở Thanh Nam Cảng."
Một con phố quán bar nổi tiếng ở thành phố A.
Quán bar mà Phó Tân đi kia còn là quán cao cấp sang choảnh nhất trong phố ấy, nghe nói chỉ vào uống có cốc nước lọc thôi cũng lên đến ba con số(*).
(*) ít nhất 100 tệ, khoảng 340k VND.
Con nhóc này quả nhiên thăng chức tăng lương phát đại tài rồi?
Mặc dù Đường Mật không thích nơi như quán bar, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi tìm Phó Tân. Trước khi đi còn cố ý thay một bộ quần áo không quê lắm, sợ người ta chặn ngoài cửa quán không cho vào.
Trong quán bar đúng thật như lời đồn, phóng mắt đâu đâu cũng thấy Tây, da đen da trắng tóc vàng mắt xanh đủ cả...
Chính bởi có được nguồn tài nguyên phong phú như vậy, nên giá cả quán bar này mới đắt đỏ đến thế.
Đường Mật tìm ra Phó Tân trong một chiếc sô pha hình cốc, trước mặt cô nàng đã bày ra hai vỏ chai rượu rỗng. Đường Mật tới ngồi xuống cạnh cô nàng, nâng cao âm lượng hỏi: "Mày làm sao đấy?"
Phó Tân nửa say nửa tỉnh nhìn cô, nhét cho cô chai rượu còn thừa một nửa: "Nào, uống cùng tao!"
Đường Mật nhíu chặt mày, tình huống này nhìn sao cũng không thấy giống người được thăng chức tăng lương, mà giống mượn rượu giải sầu hơn.
Đường Mật bỏ cốc rượu xuống, lại hỏi lần nữa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chủ bọn mày không thăng chức tăng lương cho mày hả? Dù không được cũng đừng như vậy chứ?"
Không ngờ vừa nhắc tới điều này, Phó Tân liền phát cáu ngay lập tức: "Đệch! Mụ ta không tăng lương thăng chức cho tao cũng thôi đi, dựa vào đâu mà lại tăng lương thăng chức cho con khác! Tao biết ngay là con mụ già ấy đố kị vẻ đẹp của tao mà!"
Đường Mật: "..."
Phó Tân tiếp tục gào lên: "Tao vất cmn vả lấy được phỏng vấn độc quyền, bọn nó lại chiếm lợi hết cả! Tao chỉ nhận được một câu "tiếp tục cố gắng" với cái phong bì 3000 tệ! Cái quái gì đấy! Phí bịt miệng chắc!"
Đường Mật nhíu mày, dìu cô dậy khỏi sô pha: "Bọn mình về rồi nói đi, ở đây loạn quá."
Phó Tân lắc la lắc lư đẩy cô ra: "Tao không về, để tao ở đây sống như mơ như say đi!
Đường Mật: "..."
Cảm xúc của Phó Tân đang bị kích động, cô cứng rắn kéo về cũng không được, chỉ đành ngồi cùng cô nàng thêm lúc nữa.
Một anh da đen đi theo tiết tấu âm nhạc của bar tới bên cạnh bọn họ, dùng tiếng Hán bập bẹ nói: "Xin chào."
Đường Mật co quắp khóe miệng, giả bộ nghe không hiểu, Phó Tân đang "sống như say như mơ", cũng không để ý tới anh ta. Da đen thấy hai người đều không phản ứng gì, lại cười lộ ra một hàm răng trắng: "Annyeonghaseyo~(*)"
(*) phiên âm tiếng Hàn, gốc 안녕하세요= 你好 = Xin chào
Đường Mật: "..."
Vị huynh đài à, chỉ vì bắt chuyện với gái mà cố gắng gớm nhỉ.
Đường Mật vụt thoắt đứng dậy khỏi sô pha, kéo Phó Tân ra phía ngoài: "Chỗ này không ở lâu được đâu, bọn mình về nhà rồi mày như say như mơ đi!"
Hết chương 41