“Hôm nay em rất đẹp.” Khi Đường Mật ngồi lên xe, Úc Ý vờ như vô tình khen ngợi một câu.
Đường Mật ngây người trong giây lát, sau đó cười bảo anh: “Cảm ơn, chủ yếu là do đồ anh tặng đẹp thôi.”
La Hạo ngồi hàng ghế trước nghĩ bụng, hay là giờ mình xuống xe luôn nhỉ? Dù sao ăn cơm cũng chẳng có phần của mình.
Chiếc xe đưa bọn họ đến Thiên Hạ Cư, lần trước Đường Mật ăn cơm ở đây là lúc họp hội bạn học cũ. Cô đi theo Úc Ý đi thẳng lên phòng bao ở tầng 9, ngồi vào chỗ xong, Úc Ý đưa thực đơn sang cho cô.
Đường Mật không nhìn tên món mà lướt một lượt bảng giá ở mặt sau, sau đó tay run bắn lên, đem thực đơn trả cho Úc Ý: “Hay là anh gọi đi.”
Úc Ý nhìn cô, nhận lấy thực đơn gọi mấy món, nhân viên phục vụ nghe xong lễ phép rời đi.
Khi trong phòng bao chỉ còn lại hai người Đường Mật và Úc Ý, Đường Mật thấy căng thẳng đến mức khó thở. Úc Ý vẫn luôn im lặng, giống như đang suy nghĩ điều gì, Đường Mật dùng hai tay bưng cốc trà trước mặt lên uống một ngụm trà xanh thượng hạng bên trong để nhuận họng: “Úc tổng, có phải anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Sắc mặt Úc Ý rõ ràng hơi biến, sau đó anh cũng bưng cốc trà trước mặt lên nhấp miệng: “Ừm…”
“Chuyện gì ạ?”
“Tức là, cái đó…” Úc Ý khẽ nhíu mày, có vẻ như lời chuẩn bị nói rất khó nói ra.
Đường Mật thấy anh như vậy trong lòng càng thêm căng thẳng, nếu bây giờ không nói rõ ràng ra, bữa cơm này cô ăn cũng không ngon miệng.
Khóe miệng Úc Ý hơi động, nhưng vẫn chẳng phát ra tiếng nào, anh đang định uống thêm một ngụm trà nữa, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Úc Tâm: “Không nói được thì tránh ra, để tôi.”
Đầu mày Úc Ý nhíu chặt lại một chỗ, tay trái đang chuẩn bị chạm đến cốc trà thuận thế chống mạnh lên bàn, làm đổ mấy giọt ra ngoài.
“Úc tổng, anh sao thế?” Đường Mật giật mình, vội vàng chạy sang bên cạnh anh, đang tự nhiên sao nói phát bệnh là phát ngay được!
“Tôi không sao…” Ngón tay trắng bệch của Úc Ý ấn lên thái dương, giọng nói áp xuống thật thấp. Đường Mật thấy hình như anh rất khó chịu bèn vội lấy điện thoại ra định gọi cho La Hạo.
“…Không sao, tôi không sao rồi.” Úc Ý lấy điện thoại trong tay cô, hít sâu thở mạnh mấy hơi, dần dần bình tĩnh lại.
Đường Mật đứng bên quan sát anh thêm một lúc, thấy sắc mặt anh đã dần khá hơn mới quay về chỗ ngồi của mình.
Trải qua một hồi sự cố ngắt quãng này, bầu không khí vừa hài hòa được chút lại bị phá vỡ. Thấy vẻ mặt ‘đang suy nghĩ kĩ càng xem mở miệng thế nào’ của Úc Ý, Đường Mật suy nghĩ rồi bảo: “Úc tổng, nếu anh chưa nghĩ ra phải nói thế nào, thì tôi hỏi anh mấy câu trước được không?”
Lời của Đường Mật chính xác là đã cho Úc Ý thời gian trì hoãn, Úc Ý không nghĩ gì mà gật đầu luôn: “Được.”
Đường Mật vươn cổ nhướn mày, khẽ mỉm cười hỏi: “Người tặng hoa cho tôi lúc trước, thực ra không phải là Úc Tâm, mà là anh đúng không?”
Úc Ý đơ người ra, hiển nhiên vấn đề này nằm ngoài ý liệu của anh: “Em đang nói gì đó?”
Đường Mật nhìn anh chớp chớp mắt: “Lúc tôi với Úc Tâm đi khu vui chơi từng thấy chữ anh ấy viết, không giống chữ trên thiệp.”
Ánh mắt Úc Ý hơi đảo: “Có thể là cậu ta nhờ người trong tiệm hoa viết thiệp giùm chăng?”
“Nếu Úc Tâm muốn viết thiệp cho tôi, nhất định sẽ tự mình viết.”
Câu nói này không hiểu sao khiến Úc Ý hơi không vui, nhưng anh chỉ im lặng.
Đường Mật giương khóe miệng, bảo: “Không nói gì coi như anh ngầm thừa nhận rồi nhé.” Cô hơi ngừng lại, hỏi tiếp: “Còn cả lần trước tôi bị ốm, người đến thăm tôi có phải anh không?”
Úc Ý lại lần nữa chịu đả kích: “Lần này lại nói linh tinh gì đây?”
Đường Mật nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt “anh bị tôi nhìn thấu rồi”: “Anh quả thực nên soi gương xem, chính anh cũng không biết bản thân cười cứng ngắc thế nào đâu.”
…
Úc Ý triệt để rơi vào im lặng.
Đường Mật bóc mẽ Úc Ý xong, đã được hời còn giả bộ ngây thơ hỏi anh: “Nhưng tôi không hiểu, anh vì sao phải làm vậy?”
Úc Ý trầm ngâm một lát, ánh mắt không hề chớp lấy một cái tiến thẳng vào đáy mắt cô: “Lẽ nào em không nhìn ra tôi đang theo đuổi em sao?”
Một câu nói quất sạch vạch máu của Đường Mật.
Cô nghìn lần vạn lần không ngờ đến, Úc tổng lại theo phong cách ‘một dao xiên thẳng một kim thấy máu’ như này.
Úc Ý vẫn nhìn cô, chỉ là trái tim đang nhảy múa điên cuồng trong lồng ngực kia, chỉ mình anh cảm nhận được.
Đây là lần đầu tiên anh cảm giác được trái tim mình một cách xác thực như vậy. Mỗi một lần tăng tốc nhịp đập, đều chỉ vì Đường Mật.
“Em đồng ý làm bạn gái của tôi không?”
Ngữ điệu của anh vẫn bình ổn như thường, nhưng Đường Mật vẫn nghe ra sự căng thẳng của anh.
Cô hơi mím môi dưới, nhìn Úc Ý nỏi: “Ý anh là bạn gái loại nào?”
Đầu mày Úc Ý nhíu lại: “Loại gì cơ?”
“Ví dụ như loại chơi bời bên ngoài, còn cả loại…”
“Em nghĩ tôi chỉ đang chơi bời với em?” Đường Mật còn chưa nói, Úc Ý đã không kiên nhẫn ngắt lời cô.
Không một ai hiểu hơn anh, để bản thân thích một người con gái không dễ dàng biết bao nhiêu.
Đường Mật thấy sắc mặt anh không tốt lắm, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, chỉ là tôi nghe nói anh phải kết hôn với Bạch Tiêu…”
Úc Ý nhíu chặt mày hỏi: “Em nghe ai nói? Bạch Tiêu?”
“Không phải, là Lâm Triệt…”
Hai chữ Lâm Triệt khiến sắc mặt Úc Ý càng thêm không tốt: “Lâm Triệt nói em liền tin ngay? Hắn là tình địch của tôi, trước mặt em hắn đương nhiên phải nói những lời không có lợi cho tôi rồi.”
“Ờ…”
Đường Mật đáp không mặn không nhạt, khiến Úc Ý nhíu mày càng sâu: “Em tin Lâm Triệt hay tin tôi?”
Đường Mật đáp ngay tức khắc: “Đương nhiên là anh!”
Thần sắc Úc Ý hơi hòa hoãn lại: “Vậy em hãy nhỡ kỹ, hôn nhân của tôi không phải là con bài của sự nghiệp, người vợ mà tôi lựa chọn chỉ có thể là người tôi yêu sâu đậm.”
Giọng Úc Ý vừa dứt, trong phòng bao liền rơi vào sự im lặng đên mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng.
Đường Mật áp xuống trái tim đang đập nhanh như bay của mình, nhỏ giọng hỏi một câu: “Vậy… anh yêu em không?”
Thanh âm nhẹ nhàng ấy như móng vuốt chú mèo khẽ lướt nhẹ qua tim. Trên mặt Úc Ý xuất hiện chút bối rối, không tự nhiên dời mắt đi: “Ừ.”
Mặc dù không phải ba chữ “anh yêu em” lãng mạn, nhưng một chữ “ừ” này đối với Úc Ý hiện tại mà nói đã là cực hạn rồi. Đặc biệt là đôi tai đang hơi hồng hồng lên của Úc Ý kia, dễ thương đến mức khiến người ta không nhịn được muốn đi lên cắn một ngụm.
Đường Mật không nhịn được bật cười: “Được rồi, vậy thì em đồng ý làm bạn gái của anh.”
Úc Ý giương mắt nhìn cô, khóe miệng dần dần cong lên.
Lần này, cười tự nhiên vô cùng.
Đường Mật nhìn hai lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt anh, chớp chớp mắt hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi em hả?”
Thông thường mấy anh tổng tài bá đạo hay thắc mắc kiểu, rốt cuộc em thích tôi hay thích tiền của tôi?
Ánh mắt Úc Ý vừa chuyển, hỏi cô: “Anh có thể hôn em không?”
Đường Mật: “…”
Sao anh lại không chơi theo lẽ thường thế chứ!
Đường Mật dẩu môi: “Anh tìm em làm bạn gái chỉ để làm chuyện kiểu này thôi hả!”
Úc Ý đáp: “Đương nhiên không phải, từ lúc em còn chưa làm bạn gái anh, anh đã làm loại chuyện này rồi.”
Đường Mật: “…”
Ha ha.
“Nhưng mà bây giờ anh cực kỳ muốn hôn em.”
Một câu nhẹ nhàng của Úc Ý lại bóp chết trái tim thiếu nữ của Đường Mật trong tích tắc.
Nhân viên phục vụ ngoài cửa đơ ra gõ lên cửa, khó khăn mỉm cười bảo: “Làm phiền ạ, Úc tiên sinh, món anh gọi xong rồi ạ.”
“Ừ.” Úc Ý thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt đáp một tiếng.
Hai nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến vào đưa lên những món ngon, sau đó rút lúi như chạy trốn.
Lúc sáng Đường Mật chưa ăn gì, bây giờ thấy một bàn toàn sơn hào hải vị, con sâu đói bắt đầu ngóc đầu dậy. Cô mới nhấc đũa lên, Úc Ý phía đối diện lại mở miệng: “Vậy anh đổi câu hỏi khác nhé.”
Đường Mật lại đặt đũa xuống.
“Em còn thích Lâm Triệt không?”
Đường Mật lắc đầu kiên định: “Đương nhiên không rồi.”
“Vậy Úc Tâm và anh, người em thích là ai?”
Đường Mật ngây người giây lát, nhìn hướng Úc Ý.
Úc Ý cũng đang nhìn cô, đôi mắt đẹp chuyên chú nhìn về hướng cô, phản chiếu rõ bóng ngược của cô lên đó.
Đường Mật hít một hơi, đáp: “Úc Tâm giống như mặt trời, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy liền cảm thấy rất ấm áp thoải mái, trước mặt anh ấy em có thể nói năng thỏa mái không cố kỵ điều gì. Anh thì ngược lại hoàn toàn, nếu nói anh ấy là mặt trời, thì anh giống như mặt trăng ấy, thanh cao lạnh lùng, khiến người khác không thể nắm bắt, nếu anh mà tức giận, đến em cũng thấy sợ.”
Đường Mật nói xong mấy lời này mặt Úc Ý đã khó chịu lắm rồi, anh há miệng đang định hỏi cô có phải vì Úc Tâm nên cô mới đồng ý làm bạn gái anh không, Đường Mật lại đột nhiên cười nói: “Nhưng nếu anh là ánh trăng, em chính là Lý Bạch. Anh biết Lý Bạch chứ? Ông ấy là ‘kẻ cuồng thưởng nguyệt’ nổi tiếng thời Đường ấy.”
Ánh mắt Úc Ý khẽ lấp lánh, sau đó cúi đầu bật cười trầm thấp.
Đường Mật kinh ngạc mở to mắt: “Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau em kể một câu chuyện cười cho anh mà anh chẳng phản ứng gì không? Bây giờ lại có thể cười ra tiếng rồi cơ, tiến bộ nhanh thật đấy.”
“Bởi vì chuyện cười này khiến anh rất vui vẻ.” Úc Ý cầm đôi đũa đặt một bên, nói với Đường Mật: “Ăn cơm đi, không phải em đói rồi à?”
Đường Mật cúi đầu cười, cũng cầm đũa lên ăn.
Một lúc sau, cửa phòng bao lại bị nhân viên phục vụ gõ, lần này bọn họ mang vào một chiếc bánh gato lớn: “Úc tiên sinh, bánh ngài đặt được ship đến rồi ạ.”
“Được, cảm ơn.” Úc Ý đợi phục vụ ra ngoài xong, nhấc người dậy bóc hộp bánh ra: “Đây là bánh kem Macaron anh nhờ Jonathan làm riêng cho em đó, chúc mừng sinh nhật.”
Đường Mật ngạc nhiên vui vẻ nhìn chiếc bánh sinh nhật được trang trí từ Macaron, thích thú nói với Úc Ý: “Đẹp quá, cảm ơn Úc tổng.”
Lông mày Úc Ý hơi nhíu lại: “Về sau không ở công ty thì đừng gọi anh là Úc tổng.”
Đường Mật đảo mắt, hỏi: “Vậy em nên gọi anh là gì?”
Úc Ý Úc Ý đáp: “Anh có tên,”
Đường Mật cúi đầu cười khì, sau đó gọi: “Úc Ý.”
Lông mi Úc Ý khẽ run nhẹ, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Đường Mật có vẻ gọi phát nghiện, lại gọi một tiếng: “Úc Ý!”
“Ừ.”
“Úc Ý~”
“… Ăn bánh đi.”
Sau bữa trưa Úc Ý còn có việc nên bảo tài xế trực tiếp lái xe về nhà Đường Mật.
Xe dừng lại, đầu mày Úc Ý khẽ động như có như không: “Nhanh thế nhỉ?”
Đường Mật bật cười, nói với anh: “Vậy em về trước đây.”
“Ừ.” Úc Ý gật đầu, nhìn Đường Mật xuống xe xong lại gọi cô, bảo: “Lần sau lúc nào muốn thưởng nguyệt thì gọi cho anh.”
La Hạo ở hàng ghế trước nghe chẳng hiểu gì, Đường Mật thì không nhịn được bật cười khẽ. Cô đứng ngoài cửa xe cười một lúc mới nói với Úc Ý: “Anh có wechat không? Chúng ta có thể nhắn bằng Wechat.”
Úc Ý đáp: “Lúc trước La Hạo từng giúp anh đăng ký một nick, nhưng anh chẳng mấy khi dùng.”
“Vậy bọn mình kết bạn đi!” Đường Mật hưng trí bừng bừng lấy điện thoại ra add Wechat của Úc Ý xong mới vẫy tay tạm biệt anh ra về.
Úc Ý nhìn Đường Mật bưng hộp bánh gato chưa ăn hết biến mất trên lầu, sửa mục bí danh của cô thành Sweetheart.
Sau khi Đường Mật lên lầu cũng sửa lại nickname của Úc Ý, lưu là “cún con” (Cẩu Đản).
Úc Ý thoát wechat, phân phó La Hạo: “Giúp tôi hẹn Lâm Triệt, tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Mắt La Hạo chớp nhanh mấy cái, sau đó gật gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ cố sắp xếp thời gian.”
La Hạo nói “cố”, quả thực đúng là nhanh vô cùng, hôm sau Lâm Triệt liền xuất hiện trước mặt Úc Ý.
Lúc này khách trong Kisscatcafe không nhiều, một mình Úc Ý ngồi trong góc nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn của những vị khách khác một cách bá đạo.
Lâm Triệt đứng từ xa nheo mắt nhìn anh, sau đó mới đi tới cười chào hỏi: “Úc tiên sinh.”
Úc Ý nghe thấy ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm nhiên quét qua người anh ta: “Chào anh.”
Lâm Triệt mỉm cười, chỉnh lại quần áo mình, ngồi xuống phía đối diện anh: “Không biết hôm nay Úc tiên sinh tìm tôi có việc gì?”
Úc Ý đáp: “Chỉ là muốn nói với anh, hiện tại Đường Mật đã là bạn gái của tôi, hi vọng về sau anh không làm phiền cô ấy nữa.”
Vẻ mặt Lâm Triệt cứng đờ trong giây lát, sau đó dần dần thu lại ý cười: “Úc tiên sinh, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Úc thị, nếu anh muốn chơi đùa có rất nhiều phụ nữ muốn chơi cùng anh, nhưng xin anh đừng tìm Đường Mật.”
Úc Ý nhìn anh ta, con ngươi đen nhánh mang theo cảm xúc lạnh lùng: “Vì sao Lâm tiên sinh lại khăng khăng cho rằng tôi đang chơi đùa? Đối với tình cảm tôi còn nghiêm túc hơn anh.”
Lâm Triệt không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Đường Mật đơn thuần không có nghĩa tôi cũng dễ bỡn cợt như thế, Bạch Tiêu trước giờ vẫn là con dâu mà nhà anh công nhận, anh có thể cưới cô ấy về nhà họ Úc được chắc?”
Úc Ý đáp: “Có lẽ anh chưa hiểu lắm về Úc thị, nó là do một tay tôi sáng lập nên, không phải loại doanh nghiệp gia đình, tôi muốn cưới ai không cần thiết phải thông qua sự đồng ý của người khác.”
Lâm Triệt nhìn người đàn ông tràn ngập cảm giác áp bức trước mặt, trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Hôn nhân không phải chuyện của mỗi hai người, mà là chuyện của hai gia đình, càng không nói đến một gia tộc lớn như nhà họ Úc. Tôi nghĩ Đường Mật cũng hi vọng hôn nhân của bản thân có thể nhận được sự chúc phúc từ người nhà đôi bên.”
“Điều này không cần Lâm tiên sinh lo nghĩ đâu.” Giọng Úc Ý lạnh nhạt không chứa chút cảm xúc nào, mang theo khí thế không thể phản bác.
Anh gọi phục vụ lại thanh toán, trước khi đi còn đứng lại bên người Lâm Triệt: “Lâm tiên sinh, có những thứ một khi anh đã tự tay vứt đi, thì đừng mong tìm lại được.”
Cơ thể Lâm Triệt hơi chấn động, Úc Ý nói tiếp: “Thứ anh vứt bỏ, đối với tôi mà nói lại là thứ quý giá nhất trên đời, nhìn từ mặt này thì tôi nên cảm ơn anh một câu.”
Miệng Úc Ý nói câu cảm ơn nhưng thái độ lại chẳng chút thành ý.
Lâm Triệt nhíu mày, cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tôi không hề vứt bỏ, tôi vẫn luôn thích cô ấy, chỉ là lúc đó tôi còn chưa đủ tốt, không thể cho cô ấy hạnh phúc tốt nhất. Nhưng bây giờ khác rồi, tôi có lòng tin, thứ anh cho cô ấy tôi cũng có thể cho, thậm chí còn làm tốt hơn anh!”
Úc Ý nhìn thẳng anh ta với ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt không biểu cảm: “Bởi vì lúc đó bản thân chưa đủ tốt nên lựa chọn rời đi. Ba năm sau, anh là trò giỏi của Cheston, được truyền thông xưng tụng là hoàng tử làm bánh, anh nghĩ bản thân đã trở nên đủ giỏi rồi nên quay lại tìm cô ấy. Nhưng dựa vào đâu mà anh cho rằng, đợi sau khi anh khiến bản thân trở nên hoàn hảo nhất, cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ anh?”
Lâm Triệt câm nín.
Úc Ý thu ánh mắt về, đầu không ngoảnh lại đi thẳng ra khỏi quán cà phê.
Mấy ngày này Đường Mật đều đang nghiên cứu bánh kem ice cream vị mới, sau khi thương lượng với Nhà hàng trưởng, cuối cùng quyết định thử làm bánh kem ice cream vị sầu riêng và sô cô la trước.
Bản thân Đường Mật không thích mùi sầu riêng, nhưng là một đầu bếp có nhiều lúc bản thân không làm chủ được, dù sao sầu riêng cũng là một vị khá kinh điển.
Bị mùi sầu riêng nồng nặc hành hạ cả buổi chiều, Đường Mật mệt thân mệt tim trở về nhà, tắm xong bèn nằm trên giường lên Wechat.
Mặc dù đã chính thức xác định quan hệ với Úc Ý, nhưng mấy ngày nay Úc Ý cũng không chủ động tìm cô, càng không gửi cho cô mấy tin nhắn sến sẩm, Đường Mật thậm chí hơi hoài nghi anh rốt cuộc có hiểu thế nào là yêu đương không đây.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu Úc Ý mà ngày nào cũng gửi tin nhắn sến súa cho cô, chắc cô kinh sợ hơn là vui mừng mất.
Nhưng loại chuyện yêu đương này ấy, trước sau gì cũng phải có người chủ động, nếu Úc tổng còn đang trong giai đoạn mò mẫm mới mẻ thời sơ sinh thì để một “tiền bối mẫu giáo” cô đây chủ động hơn đi vậy.
Vậy là cô soạn một tin nhắn Wechat gửi cho Cún Con: “Ngày mai em được nghỉ, định đi viện phúc lợi Cầu Vồng dạy các bạn nhỏ làm bánh quy, hẹn hò không?”
Không bao lâu sau, wechat nhận được tin nhắn mới: “Hẹn.”
Đường Mật nhìn chằm chằm màn hình, ôm gối đầu bật cười.
Chưa cười được mấy tiếng, điện thoại đã rung lên. Đường Mật liếc nhìn, ồ, Cún Con gọi đến.
Cô nhận máy, ngồi dậy: “Chuyện gì ạ?”
“Không có gì, chỉ đột nhiên muốn nghe giọng em.”
Đường Mật chớp chớp mắt hỏi: “Có phải anh nhớ em không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một lát mới truyền tới giọng nói lành lạnh dễ nghe của Úc Ý: “Ừm.”
Đường Mật cười thầm: “Đã nhớ em sao còn không gọi điện cho em?”
Úc Ý đáp: “Lần trước lúc đi anh đã nói, nếu em muốn thưởng nguyệt thì liên hệ với anh, nhưng em không liên lạc gì…”
Đường Mật vòng chuyển mấy hồi mới hiểu được tuyến suy nghĩ trong não anh: “Vậy là anh nghĩ em không muốn gặp anh?”
Úc Ý không nói gì, Đường Mật nói thăm dò: “Chắc không phải mấy hôm nay anh đều đang chờ điện thoại của em đấy chứ?”
“Ừ.”
Đường Mật: “…”
Cô mím môi, ngữ điệu thâm trầm: “Chuyện yêu đương này ấy mà, đàn ông nên chủ động chút nha.”
UÚc Ý lặng yên một lát, đáp: “Anh biết rồi.”
Mãi về sau Đường Mật kiến thức được Úc tổng chủ động lên là như nào, mới hối không kịp hôm nay nói ra câu này.
Hai người hẹn thời gian hôm sau gặp xong, Đường Mật cúp điện thoại. Cô mở tủ lấy mặt nạ ra đắp lên mặt, ra ngoài chuẩn bị đồ đạc hôm sau đi viện phúc lợi cần dùng đến.
Phó Tân nằm trên sô pha xem ti vi, thấy cô đang đắp mặt đi ra, rất nhạy bén phát giác ra điều gì: “Đường Đường, mày nói thật cho tao nghe, gần đây mày đang yêu phải không?”
Đường Mật giật thót tim, giả ngu bảo: “Có đâu, sao mày lại hỏi vậy?”
Phó Tân chun mũi, ôm gối ôm ngồi dậy: “Gần đây lượng hormone mày tiết ra tăng rõ rệt so với trước đây, hơn nữa cứ vài ngày lại đắp mặt nạ, trước mày cả tháng cũng chẳng đắp mấy lần đấy nhé.”
Đường Mật xì một tiếng: “Thế mày một tuần đắp mặt 3 lần chẳng phải hormone bùng nổ cmn luôn rồi?”
Phó Tân: “…”
Đường Mật tìm được mấy khuôn bánh đáng yêu, thu xếp xong lại lắc lư trở về phòng mình.
Phó Tân nhìn bóng lưng cô, trong lòng nghĩ nhất định có trò mèo gì ở đây! Đợi hôm nào rảnh nhất định phải dùng hình thẩm vấn! Không tin cô nàng không khai!
Ngày hôm sau lúc Phó Tân đi làm, Đường Mật cũng bò dậy. Cô nhìn trong tủ quần áo một vòng, nghĩ phải mặc đồ tiện lợi để làm bánh nên đành từ bỏ váy vóc xinh đẹp, chọn một chiếc áo Tshirt và quần short.
Sau khi nhận được điện thoại của Úc Ý, Đường Mật khoác một túi đồ to xuống lầu.
Úc Ý đứng một mình ngoài xe, hình như đang đợi cô.
Đường Mật cười lại gần, ngẩng đầu hỏi anh: “Sao không đợi trong xe?”
Góc độ này vừa vặn quá tiện cho Úc Ý, anh hơi cúi eo, mổ lên môi Đường Mật một cái: “Bởi vì nhớ em.”
Mặt Đường Mật vụt đỏ lên, đang ở dưới lầu nhà cô đó! Đâu cũng có người kìa!
Úc Ý ngược lại mặt không đỏ tim không đập, mở cửa xe cho Đường Mật ngồi lên.
Hôm nay cái đuôi nhỏ La Hạo không theo đến, trong xe chỉ có một mình tài xế.
Đường Mật đặt đồ xuống xong tài xế liền khởi động xe thẳng tiến viện phúc lợi Cầu Vồng.
Úc Ý nhìn đồ trong balo của Đường Mật hỏi: “Sao bỗng nhiên lại muốn đi viện phúc lợi dạy các em làm bánh?”
Đường Mật cười hì hì: “Thực ra là do bố em, ông ấy có quan hệ rất tốt với bác viện trưởng viện phúc lợi Cầu Vồng, trước đây mỗi tháng gửi sinh hoạt phí cho em đều gửi hai phần, một phần cho em, một phần để em gửi cho viện phúc lợi, thuận tiện bảo em đi thăm các bạn nhỏ ở viện phúc lợi. Mấy ngày trước chẳng phải sinh nhật em đấy hả, bố lại gửi bưu thiếp với tiền về, giục em đi thăm viện phúc lợi. Nói ra thì em cũng lâu lắm rồi không đi, thấy hơi hổ thẹn.”
Úc Ý gật gật đầu: “Anh cứ tưởng bố em là một nhiếp ảnh gia cá tính phóng khoáng, thật không ngờ tâm tư lại tinh tế như vậy.”
Đường Mật giật giật lông mày hỏi: “Sao anh biết bố em là nhiếp ảnh gia?”
“Không phải em nói à?”
Đường Mật đáp: “Em từng nói vậy, nhưng em nói với Úc Tâm mà.”
Con ngươi Úc Ý khẽ động, lặng thinh.
Mắt Đường Mật híp lại: “Có phải anh vẫn luôn có trí nhớ của Úc Tâm không hả?”
Hết chương 37