- Mình bỏ nhà ra đi rồi, dự định sẽ quá giang ở đây vài ngày.
Hạ Nhiễm Tuyết tròn mắt bất ngờ hỏi:
- Sao vậy?
- Ông già nhà mình muốn mình đi xem mắt, mình không chịu.
- Mình nhớ đây là lần xem mắt thứ 20 của cậu phải không?
- Đúng vậy. Mấy đối tượng xem mắt bố mẹ sắp xếp không tên nào dùng được cả. Chị đây muốn tự do yêu đương, bao nuôi vài tiểu bạch kiểm.
Hạ Nhiễm Tuyết nhìn cô phì cười, nhẹ giọng trêu chọc:
- Chứ không phải cậu thích Tần Khải sao?
Lâm Thiến đỏ mặt, phản đối:
- Ai thèm thích tên đó chứ.
Tần Khải và Lâm Thiến vốn là một cặp thanh mai trúc mã, vừa mới cất tiếng khóc đã nằm cạnh nhau. Tần Khải có rất nhiều sở thích như đua xe, đánh nhau, nhưng anh thích nhất là trêu chọc Lâm Thiến. Không ai không biết thiếu gia nhà họ Lâm giàu có nhưng học hành luôn chót bảng, người ta cũng biết anh có một cô tiểu thanh mai chỉ mình anh được phép trêu chọc.
- À, nhắc tới tên đó mới nhớ. Tháng trước mình vừa giải quyết tranh chấp giữa hai người bạn gái của hắn ta đó. Lâm Thiến bĩu môi kể lể.
Chuyện là, thiếu gia họ Lâm vừa giàu có lại đẹp trai, nên đương nhiên sẽ được nhiều nữ sinh hâm mộ. Tần Khải thích đua xe, hút thuốc nên đương nhiên cũng có ái tình lục đục với vài người. Mà Lâm Thiến chính là lá chắn anh dùng để giải quyết những vấn đề vặt vãnh đó bởi ai cũng tưởng rằng họ là một đôi. Lâm Thiến là giới hạn của Tần Khải, là người mà chỉ anh có thể trêu chọc, còn về Lâm Thiến, tuy miệng nói ghét bỏ nhưng hành động không thể nói dối. Hai người họ như mèo vờn chuột, không ai chịu nhượng bộ ai.
- Mà, khi nào đi xem mắt lúc nào mình cũng phải nhờ sự trợ giúp của tên đó cả. Hắn ta xứng đáng đạt giải Oscar luôn đấy, diễn ghen tuông rất chuyên nghiệp, làm mình tưởng thật luôn đó. Lâm Thiến lại nói.
Lâm Thiến tá túc tại nhà Hạ Nhiễm Tuyết một tuần, sau đó quyết định trở về nhà. Cuối cùng, cô vẫn phải cầu khẩn Lâm Khải thêm lần nữa, nghĩ tới vẻ mặt dương dương tự đắc của tên đó là cô lại thấy bực mình.
Sau đó, cuộc sống của Hạ Nhiễm Tuyết trở lại quỹ đạo bình thường. Cô đi làm buổi sáng, tối về đón con, đôi khi tiếp đón sự nhiệt tình của Lý Bắc Thần. Và hơn hết, nó không tồn tại biến số là Cố Nam Phong, anh ta cũng không xuất hiện trước mặt cô sau lần đó.
Thế nhưng, điều gì đến cũng phải đến, Cố Nam Phong biết đến sự tồn tại của bé con mất rồi. Anh đỏ mắt chất vấn cô:
- Tại sao không nói cho tôi biết?
- Nói gì? Hạ Nhiễm Tuyết thờ ơ.
- Con bé cũng là con của tôi. Cố Nam Phong hắng giọng.
- Không phải. Con bé là con của mình tôi, không liên quan gì đến anh.
- Hay cho một câu không liên quan, em có dám xét nghiệm ADN không.
Hạ Nhiễm Tuyết im lặng. Bánh bao nhỏ núp vào sau lưng mẹ, nhìn Cố Nam Phong lo sợ. Cuối cùng, Hạ Nhiễm Tuyết lên tiếng:
- Rốt cuộc anh muốn gì?
- Tôi muốn giành quyền nuôi con.
Hạ Nhiễm Tuyết giận dữ, cô hét lớn:
- Anh đừng mơ.
- Em nghĩ xem, hoàn cảnh của em như vậy, e là không thể nuôi nổi con bé, không thể cho con bé một môi trường trưởng thành tốt nhất. Còn tôi thì ngược, em nói xem, cuối cùng quyền nuôi con sẽ thuộc về ai.
Đáy mắt Hạ Nhiễm Tuyết hiện lên một tia e sợ, những gì Cố Nam Phong nói hoàn toàn chính xác, nó như một cái dằm đâm vào tim cô, đúng là, bánh bao nhỏ đi theo cô rất khổ cực. Thế nhưng, con bé là giới hạn cuối cùng của cô, bằng mọi giá cô phải bảo vệ được con gái mình.
Hạ Nhiễm Tuyết ngẩng đầu nhìn Cố Nam Phong, đôi mắt cô hiện lên một tầng nước:
- Tại sao? Chính anh là người khiến tôi trở nên thảm hại thế này. Tôi đã buông tha cho anh rồi, tại sao anh còn bám dính lấy tôi.
- Anh đã có Hạ Linh Nhi bên cạnh, hai người sẽ sinh được những đứa con khác.
- Xin anh, đừng cướp đi con bé. Con bé là niềm hạnh phúc duy nhất còn sót lại của tôi.
Cô níu lấy góc áo của Cố Nam Phong van xin, bất giác rơi nước mắt. Bánh bao nhỏ thấy mẹ khóc, chạy lại đánh Cố Nam Phong:
- Chú là người xấu, chú làm mẹ khóc, chú là người xấu.
Cố Nam Phong nhìn cô bé trước mặt, có lẽ cũng tầm ba tuổi. Vậy là cuộc điện thoại đó của Hạ Nhiễm Tuyết muốn thông báo mình đang mang thai, vậy mà anh lại nhẫn tâm chặt hết tất cả hy vọng của cô.
Cố Nam Phong nhìn cô, bình tĩnh cất giọng:
- Người đàn ông em nói rằng là chồng em, nói dối phải không?
- Phải.
- Tôi sẽ không cướp đứa bé, nhưng đổi lại em phải trở thành thư ký của tôi, làm việc cho công ty tôi, và còn…
Cố Nam Phong nhìn vết sẹo trên cổ tay của cô, định nói nhưng nghẹn lại.
- Và còn, làm người sản xuất âm nhạc cho công ty của tôi nữa. Lương 10 vạn một tháng, hứa không bạc đãi.
Sau một năm, nếu em muốn bỏ đi, tôi sẽ thả tự do cho em. Chỉ là, một năm này, em là người của tôi, không dược có quan hệ ngoài luồng với người đàn ông khác.
- Được. Chỉ cần anh không cướp con bé đi, tôi sẽ đáp ứng tất cả.
- Tôi đưa em về.
- Được.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cổng tiểu khu. Cố Nam Phong nhíu mày đánh giá. Ngôi nhà rất cũ kĩ, dường như còn phủ một lớp rêu dày ở 4 mép tường. Cố Nam Phong quay lại nhìn Hạ Tuyết Nhiễm, từ tốn nói:
- Tuần sau hãy chuyển tới nhà tôi, không được phép từ chối.
- Được.
Tiễn anh về, trời đã tối. Hạ Nhiễm Tuyết bế Bánh bao nhỏ đang ngủ say lên giường, còn mình thì ngồi trầm ngâm trên sofa. Đêm đó, lại là một đêm không ngủ.