Hạ Nhiễm Tuyết bán hoa đến tối muộn, cô đã nhờ Lâm Thiến đón Bánh bao nhỏ. Khi cô chuẩn bị đóng cửa tiệm trở về, chợt nghe thấy tiếng nói:
- Tôi muốn mua một bó hoa cúc hoạ mi.
Giọng nói này, quen thuộc đến nỗi như một cây kim dằm vào tim cô đến rỉ máu. Hạ Nhiễm Tuyết ngẩng đầu lên, dưới anh đèn khuôn mặt của người đàn ông hiện lên rõ nét. Ba năm trôi qua, anh không thay đổi nhiều, nhưng trên người có thêm chút khí chất lãnh đạm, cao quý khiến người ta khó lại gần. Hạ Nhiễm Tuyết đã nghĩ rất nhiều khả năng gặp lại, có lẽ 3 năm là đủ chữa lành mọi thứ. Nhưng thực tế, khi gặp lại, cô vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh. Cô cố gắng hít sâu, nhẹ giọng trả lời:
- Thật tiếc, hiện tại tiệm đã đóng cửa.
Cố Nam Phong nhìn người phụ nữ trước mắt, nhíu mày. Đôi mắt Hạ Nhiễm Tuyết nhìn anh có phần lãnh đạm, thậm chí không quan tâm, trông thật xa lạ. Đôi mắt ấy từng nhìn anh tràn ngập nhu tình, chỉ hận không thể cất vào trong tim. Hiện tại, hai người đang trong tình thế rất gượng gạo. Anh chăm chú nhìn, sau 3 năm, cô trông gầy hơn, tựa như có thể bị một cơn gió thoảng qua cuốn đi mất. Tuy Hạ Nhiễm Tuyết mặc áo dài tay, nhưng anh vẫn thấy được trên cổ tay cô có một vết sẹo lớn. Không biết được 3 năm qua cô đã trải qua thế nào, có lẽ rằng, cuộc sống của cô không được tốt lắm.
Thấy Cố Nam Phong cứ nhìn ngây ngốc, Hạ Nhiễm Tuyết cau mày cất lời:
- Xin anh tránh đường, tôi còn về có việc.
- Cô không biết tôi sao? Cố Nam Phong cao giọng hỏi
- Tiếc thật, tôi nhớ rằng chưa từng quen người nào như anh.
Cố Nam Phong giận dữ, nắm lấy cổ tay Hạ Tuyết Nhiễm:
- Giỏi lắm, hay cho một câu không quen biết.
- Anh tránh ra cho tôi, tôi thực sự không biết anh. Hạ Nhiễm Tuyết cố hết sức dãy dụa, nhưng Cố Nam Phong ngày càng thắt chặt. Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô một cách thô bạo:
- Cô không nhớ phải không, vậy hôm nay tôi sẽ làm cho cô nhớ lại.
Hạ Nhiễm Tuyêt cắn môi anh. Mùi máu tanh nồng xộc lên khắp khoang miệng. Cô bắt đầu rơi nước mắt.
Cố Nam Phong thấy cô khóc, thần trí ổn định, anh khựng lại.
Đã từng yêu nhau như thế, nhưng hiện tại mối quan hệ của hai người giống như anh nóng tôi lạnh, anh đi về phía đông tôi dứt khoát sẽ đi về phía tây. Tóm lại, là ghét bỏ không hơn không kém.
Hạ Nhiễm Tuyết tát mạnh lên mặt Cố Nam Phong
- Đây là do anh vấy bẩn sự trong sạch của tôi.
Cố Nam Phong cười khẩy, trong mắt anh là bao uất ức cùng với cuồng nộ. 3 năm nay, không lúc nào anh không nhớ về cô, vậy mà người đàn bà nhẫn tâm này lại coi như chưa từng quen biết. Vậy anh sẽ không ngại dùng biện pháp mạnh để cưỡng ép cô. Cố Nam Phong bừng lửa giận như cơn cuồng phong, kéo Hạ Nhiễm Tuyết lại gần xe của mình.
Bỗng phía xa có một chiếc Mercedes đen lao tới, người đàn ông trong chiếc xe đi xuống, vung nắm đấm vào mặt Cố Nam Phong.
- Anh đang làm gì vợ của tôi?
Hạ Tuyết Nhiếm nhìn Lý Bắc Thần, ánh mắt cầu cứu. Lý Bắc Thần kéo cô khỏi tay Cố Nam Phong, nhìn anh trịnh thượng:
- Có gì muốn nói thì hãy nói với tôi.
Cố Nam Phong nhíu mày, lặng im một hồi, rồi hướng thẳng Hạ Tuyết Nhiễm mà hỏi:
- Em kết hôn rồi sao?
Hạ Nhiễm Tuyết nhìn anh, kiên định trả lời:
- Phải, chúng tôi kết hôn được 3 năm rồi, hơn nữa còn đang rất mặn nồng.
Nói rồi, cô hôn nhẹ lên má Lý Bắc Thần:
- Anh yêu, em đã bảo không cần tới đón mà.
Lý Bắc Thần ôn nhu vuốt tóc cô:
- Để em về một mình anh không yên tâm.
Cố Nam Phong đứng đó như người vô hình, nhìn đôi uyên ương trước mặt đang rải cơm chó. Anh định thần, rồi mở lời:
- Em nên nhớ, người chung chăn gối với em 3 năm là tôi, lời nói dối của em thật vụng về, không thể qua mắt được tôi.
- Anh tin hay không thì tuỳ.
Nói xong, cô kéo tay Lý Bắc Thần hướng về phía xe, hai người lên xe, phóng đi, để mặc Cố Nam Phong đứng ngây ngốc.
Đi được một lúc, Hạ Nhiễm Tuyết ngượng ngùng nhìn Lý Bắc Thần:
- Cảm ơn anh đã giúp em giải vây.
Lý Bắc Thần nhìn cô, đáy mắt đầy ý cười:
- Tôi không ngại diễn giả làm thật đâu.
Hạ Nhiễm Tuyết lúng túng, không đáp lại. Hai người lặng im cả quãng đường trở về nhà cô.
Đứng trước cửa nhà, Lý Bắc Thần nhẹ nhàng nói:
- Những gì tôi nói với em đều là nghiêm túc, em có thể cân nhắc thử xem.
- Cảm ơn anh, nhưng hiện tại có lẽ em chưa sẵn sàng.
- Tôi có thể đợi.
Gió đông lướt qua, thanh âm của hai người dường như hòa vào khoảng không tĩnh lặng. Dưới ánh đèn, bóng của anh và cô như đan lồng vào nhau thật hài hòa.
Cuối cùng, hai người ngượng ngùng nói tạm biệt.