“Sáng sớm ngày mai con bắt đầu ngồi xe thợ may nhỏ vào trong thành phố, mỗi tuần nó cũng phải đi trong thành phố lấy vải, sau này con về trường học cứ ngồi xe của nó là được.”
“Không phải chứ? Con đi nhờ xe người ta, khi nào mặt của con lại dày như vậy.” Từ lúc Hạ Thành trở về nhà, Thẩm Mộc Tinh luôn nghiêm mặt, bộ dáng tâm sự nặng nề.
“Có cái gì mà ngại, cháu của lão tài lên trung học là do ba con liên lạc với người ta, vừa rồi vào được khoa thí nghiệm, nhà bọn họ thiếu không ít ân tình nhà chúng ta đâu!”
Tất cả cô gái ở cùng tuổi này đều có chút biểu hiện phản nghịch, lúc nào Thẩm Mộc Tinh cũng dùng việc bĩu môi để diễn tả sự không đồng ý với quan niệm của cha mẹ.
“Con không cần bĩu môi, ai say xe nặng thì biết, xe tải rất thoải mái, hôm nay mẹ gặp thợ may nhỏ, nó rất thành thật, mỗi lần gặp mẹ đều vô cùng lễ phép, không nghĩ tới ba nó không có văn hóa, mẹ lại sớm bỏ ra nước ngoài, thế mà lại được giáo dục tốt như vậy, hôm nay mẹ buộc miệng nói con đi xe buýt say xe, nó liền chủ động nói để con đi xe của nó về trường học .”
“Thật vậy à?” Thẩm Mộc Tinh nghiêng đầu nhìn mẹ: “Anh ta chủ động nói?”
“Đúng vậy!”
. . .
Ngày hôm sau năm giờ xuất phát, Thẩm Mộc Tinh bốn giờ rời giường để chuẩn bị, bên ngoài trời giống như màu xanh đậm của quần jean phai màu mà Nghiêm Hi Quang thường mặc, bốn giờ sáng có lẽ là thời điểm thế giới yên tĩnh.
Học lại có một việc rất thoải mái, không cần mặc đồng phục.
Thẩm Mộc Tinh mặc váy liền áo màu lam nhạt do anh ta may, bên ngoài phối một chiếc áo lông dày hở cổ màu vàng nhạt, đứng ở trước gương xoay một vòng, sau đó chuẩn bị túi xách, tay trái nhấc thùng sữa, tay phải cầm một túi quần áo mà mẹ đã giặt qua, nhìn xuống dưới lầu, màu lam nhạt trong sương sớm, xe của anh đã dừng ở dưới lầu, âm thanh động cơ đột ngột vang lên, đèn trong xe tải sáng rỡ, anh đi ra từ trong cửa hàng, mở cửa xe ngồi xuống.
Xe chậm rãi khởi động, Thẩm Mộc Tinh sốt ruột, nhịn không được nói chuyện với cửa kính: này này. . . tại sao anh ta đã đi rồi!
Cô liền quay đầu chạy xuống dưới lầu, cầu thang bằng gỗ phát ra một hồi tiếng bước chân, thể lực Thẩm Mộc Tinh ở tuổi này là tốt nhất trong cuộc đời, mang theo hai bao đồ lớn nặng như vậy, cũng có thể chạy trăm mét nước rút.
Cô chạy như bay ra khỏi cửa nhà, tóc mái trên trán bay bay, trong mắt chứa đầy bối rối, đẩy cửa ra, lại không ngờ phát hiện xe của Nghiêm Hi Quang dừng ở cửa nhà cô, Thẩm Mộc Tinh ngẩn ra, thầm mắng mình là heo, thì ra là anh di chuyển xe. . .
Nghiêm Hi Quang thấy cô thở hổn hển từ cửa đi ra, chật vật giống như bị ai từ bên trong đá ra cửa, anh khẽ nhíu mày, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Anh đi vòng qua đầu xe đến trước mặt cô, nhận lấy sữa cùng quần áo trong tay cô, để lên tay mình.
“Chào buổi sáng!” Cô thở hổn hển lộ ra một nụ cười khách khí.
“Chào.” Anh nhìn tóc mái trên trán cô có chút rối loạn nói: “Không cần phải gấp gáp, tôi chưa đi.”
Anh nói xong xoay người đi về phía xe tải, Thẩm Mộc Tinh vội vàng đi theo.
Cô chưa từng mở cửa xe tải, lôi nửa ngày cũng không mở được cửa, Nghiêm Hi Quang từ bên kia vừa đi tới, đứng ở phía sau cô đưa tay nhẹ nhàng mở cửa xe ra , chỉ có điều động tác của anh vô tình chạm vào Thẩm Mộc Tinh trong không gian nhỏ hẹp, thời điểm tay phải của anh vòng qua thân thể của cô vươn tới nắm cửa, hô hấp mang theo một chút nóng ẩm, sương sớm cùng với yên tĩnh của buổi sáng sớm hòa làm một.
Lập tức Thẩm Mộc Tinh cảm thấy tai nóng lên, phía bên trái di chuyển, anh nhẹ nhàng kéo, cửa xe liền mở ra .
Cô vừa cúi đầu muốn lên xe, giọng nói của anh ở phía sau vang lên.
Nghiêm Hi Quang suy nghĩ một chút nói:
“Không phải say xe sao? Ngồi ghế trước đi.”
Thẩm Mộc Tinh ngồi vào tay lái phụ, buộc chặt dây an toàn, trong buồng xe hết sức yên tĩnh, đèn sáng màu vàng ấm , cô cùng ngồi sát với Nghiêm Hi Quang, thậm chí có thể nghe được âm thanh ma sát vải vóc trên người anh.
Anh duỗi ngón tay mềm mại trắng nõnra, đưa tay tắt đèn, tay Thẩm Mộc Tinh nắm lấy dây an toàn, xe chạy ra đầu hẻm.
Anh không nói chuyện, cô có chút buồn ngủ nên cũng không nói gì.
Đường ở ngoài có vài đoạn bị xe tải lớn phá hủy nặng gây gồ ghề và vô cùng lắc lư.
Trước kính xe là một chiếc bùa bình an đang đung đưa kịch liệt, hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Mộc Tinh, đó là một cái bùa bình an có khóa bằng ngọc thủy tinh hết sức rẻ tiền, phía dưới treo một thanh kéo nhỏ, trên kéo nhỏ có khắc bốn chữ “Đi đường bình an”, phong cách quê mùa như vậy hẳn là thợ may già nhìn thấy thích rồi mua từ vỉa hè, nhìn người ta treo bùa bình an trong xe, cũng bắt chước làm theo.
Cô buồn chán đưa tay bắt lấy, xe lại đong đưa kịch liệt, khiến tay của cô bắt hụt.
Thẩm Mộc Tinh bắt một lần không được liền thu tay về, dù sao anh còn phải lái xe, giương nanh múa vuốt như vậy thật kỳ cục.
Lúc cô vừa từ bỏ, một bàn tay đưa đến, nắm lấy bùa bình an.
Tay trái anh nắm lấy tay lái, tay phải nắm lấy bùa bình an cố gắng tháo xuống, ánh mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua vật đang treo kia, lại nhìn thẳng phía trước lái xe, tay lại tiếp tục tháo bùa bình an, cố gắng cởi nó ra.
Thẩm Mộc Tinh vội vàng nói: “Tôi chỉ là nhìn thấy thú vị, muốn sờ một cái mà thôi, đừng lấy xuống. . .”
Anh không nói lời nào, tay phải vẫn gỡ vật được treo xuống, cuối cùng dùng sức mạnh khéo léo cầm xuống.
Tay của anh đưa tới, nhưng cũng không nhìn cô.
Thẩm Mộc Tinh nhận lấy bùa bình an từ trong tay anh, cúi đầu đùa nghịch.
“Kéo nhỏ này thực thú vị. . .”
Trong lúc chăm chú lái xe Nghiêm Hi Quang liếc qua một cái rồi quay đầu nhìn cô, cô dùng tay treo vật kia lên, đón mặt trời mọc sáng sớm, trong mắt giống như châu báu quý giá nhất trên đời, cười tươi như hoa.
Anh lại quay đầu tiếp tục lái xe, lúc Thẩm Mộc Tinh nhìn về phía anh cũng là lúc chạm phải ánh mắt của anh, cô trông thấy anh nở nụ cười, nụ cười nhạt ngắn ngủi, nhưng lại là lần đầu tiên cô thấy.