"Em, ra đây chút." Ánh mắt đầu rắn rơi vào trên người Lý Dung, ngoài cười nhưng trong không cười.
Trong xe tĩnh mịch yên tĩnh, ngoài cửa sổ là đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón.
Lý Dung sợ run cả người, cứng ngắc lắc đầu.
"Em gái, có chuyện, muốn em giúp." Đầu rắn cười híp mắt nói.
Trong xe đột nhiên giọng chàng trai trẻ tuổi vang lên, là Giai Minh tuổi nhỏ nhất: "Giúp gì vậy? Anh nói tôi nghe thử!"
"Đúng! Nói nghe một chút!" Người đàn ông khác cũng đáp lời.
Đầu rắn biến sắc, ánh mắt tàn nhẫn nhìn quanh tất cả đàn ông trên xe.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, độ tuổi không biết sống chết.
Ánh mắt đầu rắn xoay chuyển, bỗng nhiên cất cao giọng: "Chúng mày muốn phản à?"
Câu ông ta vừa dứt, ba người đàn ông Đông Bắc đã xông ra cửa xe.
Khí thế này, giống như chậu nước, dập tắt lửa trong xe.
Mọi người đều không nói.
Tim Lý Dung, bắt đầu nhảy lên bịch bịch, cô theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Hi Quang.
Nghiêm Hi Quang ngồi trên cửa xe gần nhất, hút một điếu thuốc, giọng không lớn, rất kiên định nói: "Hôm nay ông dám dẫn các cô ấy đi, chúng ta sẽ chết ở biên cảnh này."
Một câu, không cao không thấp, lại hết sức có trọng lượng.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kiên nghị đáp lại đầu rắn.
Bọn họ là đồng hương, bọn họ là bạn đồng hành, trên đường đi bọn họ cùng ăn cùng ở, nương tựa lẫn nhau.
Với lại, bọn họ là người.
Đầu rắn cười lạnh một tiếng: "Vậy tao dẫn đi mặc đồ hồng, được không?"
"Ai cũng không được." Nghiêm Hi Quang ngồi ở cửa cúi đầu, trầm thấp nói.
Đầu rắn âm trầm, mày nhíu lại còn sâu hơn đêm tối, tâm lý Lý Dung rất sợ hãi, cô cảm thấy đầu rắn âm tàn kia một giây sau sẽ nắm chặt cổ áo Nghiêm Hi Quang kéo xuống xe đánh chết.
Nhưng mà đầu rắn không hề động Nghiêm Hi Quang, ông ta dùng con mắt đảo qua mỗi người trong xe, giọng nói như ma quỷ tới từ địa ngục: "Chúng mày không nghe lời, đúng không? Được, vậy đừng theo tao nữa. Cửa ở chỗ này, chúng mày muốn chạy cứ chạy?"
Một cánh tay tráng kiện vừa dùng lực, soạt một tiếng cửa xe mở ra.
Bọn họ giống như cải trắng chen chúc ngồi trong xe nhỏ hẹp, tất cả đều nhìn ra phía ngoài.
"Tao đếm đến năm, đây là cơ hội cuối cùng của chúng mày."
"Một, hai, ba..."
Khi đầu rắn đếm tới ba, đột nhiên có một người trẻ tuổi đeo kính tia máu vằn vện chạy ra khỏi cửa xe!
Không có người ngăn đón, tiếng bước chân anh ta dồn dập dần dần đi từng bước, rất nhanh, bóng dáng anh ta bị cắn nuốt trong bóng đêm.
Một người chạy, thì có người thứ hai lấy dũng khí đi theo, tiếp theo là thứ ba, thứ tư...
Lý Dung nhìn thùng xe càng ngày càng trống không, trong lúc nhất thời không có chủ ý.
Nhưng mà cô thấy Nghiêm Hi Quang vẫn ngồi trên ghế ở cửa ra vào, động cũng không động.
Lý Dung cũng không động.
Tất cả cô gái trên xe, đều theo Nghiêm Hi Quang, lẳng lặng ngồi trong xe.
Mắt thấy mấy người đàn ông kia đều chạy mất dạng, đầu rắn đứng ở cửa ra vào, cười lạnh nhìn Nghiêm Hi Quang.
"Má!" Đầu rắn cầm mũ lưỡi trai, bỗng nhiên quăng lên đầu Nghiêm Hi Quang: "Con mẹ nó mày chạy đi! Sao lại sợ rồi!"
Nghiêm Hi Quang đóng chặt mắt lại, không biến sắc.
Đầu rắn đội mũ lên, giơ tay lên với thuộc hạ, những người kia liền đuổi theo trong đêm tối.
Cửa xe hung hăng bị kéo lên.
Lý Dung ngồi xổm di động qua, lôi kéo tay áo Nghiêm Hi Quang: "Tại sao anh không chạy?"
Anh nói: "Chạy không được."
Lần đó, trời còn chưa sáng, tất cả người chạy trốn đều thất hồn lạc phách về tới trạm xăng dầu, sắc mặt giống như Zombie.
Phía trước là sông biên cảnh cản đường, không có đầu rắn, chỉ sợ sẽ biến thành quỷ nước.
Bọn họ chạy không được.
Ngày đó đầu rắn không động thủ đánh người, bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
Bọn họ lội qua sông biên cảnh, rốt cục vượt qua biên cảnh Cộng hoà Séc.
Lúc đến Áo, gió lạnh thổi vù vù, tất cả mọi người mỏi mệt cực kỳ, nếu như lúc này có người đột nhiên chết đi, bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Dừng ở Áo đúng một tuần, mọi người trì hoãn tới nơi.
"Lần này muốn ngừng lại bao lâu? Ai biết Áo là chỗ nào?"
"Nửa năm, sẽ không lại phải nửa năm chứ? Tôi không được, tôi muốn về nhà."
Trong khách sạn.
Đầu rắn vừa ôm một đống lớn bánh mì trở về, có người đối diện hỏi: "Thủ lĩnh, lúc nào chúng ta có thể tới Italy đây?"
"Ngồi xe lửa là đến rồi?" Tâm tình đầu rắn không được tốt, giọng điệu qua loa.
Có người nhỏ giọng thầm thì nói: "Lúc trước đã nói với mọi người, đi máy bay đến, đầu rắn còn nói với tôi, nếu ngồi xe lửa anh ta sẽ cho thuộc hạ đến. Tất cả đều là gạt người..."
Đầu rắn cường tráng sau lưng cười lạnh một tiếng: "Đầu rắn của chúng mày sụp đổ mẹ nó rồi!"
Thật ra bây giờ suy nghĩ một chút, mục đích lúc nào có thể tới, trong lòng những người kia cũng không yên lòng, lén qua lại là đường đi bỏ mạng, trong lúc này có quá nhiều vận hành, quá nhiều thứ không nắm chắc, ai biết ngày mai đường là gì chứ?
Mắt thấy mọi người xao động, một tên cường tráng khác đi đến, đột nhiên quất ra một cánh tay dài như cây chuỳ, uể oải nói: "Mọi người đừng nóng vội, vạn lý trường chinh* chỉ còn một bước, sáng mai chúng ta ngồi xe lửa đến Italy, hiện tại chúng mày cũng thành thành thật thật giao thân cho chúng tao, chúng tao sẽ chi tiêu cho chúng mày lần cuối."
*Vạn lý Trường chinh (wanli changzheng), tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12.000 km)[1], bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. Trong cuộc Vạn lý Trường chinh, kéo dài 370 ngày [1] từ 16 tháng 10 năm 1934 đến ngày 19 tháng 10 năm 1935, Hồng quân luôn luôn bị quân của Tưởng Giới Thạch truy kích và phải đương đầu với núi cao, sông rộng, đói khát, bệnh tật và tuyết lạnh. Khi khởi đầu cuộc rút lui, Hồng quân có hơn 86 ngàn người [2], nhưng khi kết thúc cuộc Vạn lý Trường chinh, số Hồng quân sống sót chỉ còn ít hơn 7 ngàn
"Đồ? Mấy người còn muốn đoạt tiền à? Lúc trước không phải đã nói xong sao? Hiện giao một nửa tiền, chờ đến Italy trả thêm một nửa khác, lúc này chúng tôi không chịu chút phí tổn nào!"
"□□ mẹ nó!"
Một cái tát vang dội quất tới! Đánh vào trên mặt người nói chuyện!
"Kêu mày lấy mày phải lấy! Chờ mày đến Italy kiếm núi vàng núi bạc! Mày còn phải cảm tạ mấy anh em chúng tao đấy! Lấy ra! Đều lấy ra cho tao! Tất cả đô la Mỹ trên người mà giấu! Phát hiện sẽ chặt ngón tay chúng mày!"
Ba tên cường tráng vây quanh, một người cầm trong tay một con dao, dao mới mài, rất chói mắt.
Trước khi ra cửa Lý Dung mang theo một ngàn đô la Mĩ toàn bộ bị vơ vét.
Những người khác, mặc kệ nam nữ đều không tình nguyện giao đô la mĩ ra.
Trong tay đầu rắn đếm tiền mặt cũ nát, ngoài miệng rốt cục đã có ý cười.
Đếm tiền xong, đầu rắn hài lòng nhét tiền vào trong túi quần, ông ta đi vòng vo mấy bước trong phòng, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Nghiêm Hi Quang.
Ông ta đã sớm nhìn Nghiêm Hi Quang không vừa mắt.
Lý Dung trông thấy đầu rắn che lại nói gì bên tai tên cường tráng, tên cường tráng kia cười cười, quay người ra dấu với tất cả mọi người.
"Nghe cho tao, tất cả nam, đều cởi quần xuống cho tao, rồi vểnh mông lên! Tao muốn nhìn xem chúng mày có phải lén giấu tiền ở đít hay không..."
Mấy người đàn ông đứng thành một loạt, tóc đều đã rất dài.
Lý Dung trông thấy Nghiêm Hi Quang đứng ở gần nhất, ấn cánh tay muốn phản kháng.
Đối phương có dao, dù cho không chết được, để mình sống không bằng chết vẫn làm được.
Một chàng trai hào phóng ở giữa, thoát quần của mình ngồi xổm trên mặt đất.
Đầu rắn dùng vỏ dao gõ sau lưng anh ta: "Vểnh lên!"
Chàng trai liền vểnh mông lên.
Người kia lấy tay bới bới □□ của người trẻ tuổi.
"Tên này, không có! Cút đi!"
Người trẻ tuổi bị đạp một cước, bị quần của mình làm trượt chân.
Đầu rắn nhìn tất cả nở nụ cười, nụ cười kia chói tai cực kỳ.
Mấy người đàn ông lục tục cởi bỏ quần, đứng thành một loạt. Mấy cô gái cũng không né tránh, mà phẫn nộ nhìn đầu rắn.
Quá ức hiếp người khác, giờ này khắc này, bọn họ đã không còn là người, càng giống súc vật đang vận chuyển về lò để giết.
"Bốp!"
"Đây thật con mẹ nó trắng nha!" Một tên cường tráng đột nhiên đi tới vỗ mông Nghiêm Hi Quang.
Lý Dung đã nhìn không được rồi. Cô tinh tường trông thấy sắc mặt Nghiêm Hi Quang, gân xanh trên trán anh bởi vì cúi đầu mà sung huyết, hàm răng chăm chú cắn chặt, ẩn nhẫn.
Đại khái là cả đời anh không muốn nhớ lại hồi ức nhục nhã này.
"Đủ rồi! Các người quá ức hiếp người khác!" Lý Dung đứng dậy từ đám con gái, nghiêm nghị la lên: "Tiền đã đưa cho các người! Các người còn muốn sỉ nhục người khác! Các người có quá đáng lắm không! Nếu như các người còn như vậy, tập thể chúng ta tuyệt thực, chúng tôi chết rồi các người ngay cả hạt bụi cũng không lấy được!"
Một cô gái khác cũng vừa khóc vừa la lên: "Chúng tôi muốn đi tìm cảnh sát! Chúng tôi không đi Italy! Bị cảnh sát nhốt vào cục cảnh sát sẽ được điều về nước, tôi về nhà sẽ không ra ngoài nữa!"
"Đúng! Chúng tôi muốn về nhà!"
Mấy câu đủ để đầu rắn ngây ngẩn cả người, tất cả các cô gái đều khóc, tình hình trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
...
Ba ngày sau đó, bọn họ ngồi xe lửa đến Italy.
Cõi lòng bọn họ hy vọng, nhưng không người nào có tiền phải lang thang đầu đường.
Nơi này hết thảy đều lạ lẫm như vậy, giống như đã trải qua trắc trở địa ngục, đi tới thiên đường lạnh lẽo.
---
Thẩm Mộc Tinh lẳng lặng ngồi trước bàn, cà phê trong ly đã nguội lạnh.
Cô nhìn Lý Dung, nước mắt trong mắt cũng rơi đầy.
"Chuyện đó... Nghiêm Hi Quang anh ấy..."
Lý Dung hít sâu một hơi, lại nói, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp:
"Ngày đó mấy tên đàn ông kia muốn dẫn Nghiêm Hi Quang đi, nhưng sau đó sợ chúng tôi náo, cho nên đã bỏ qua cho anh ấy."
Thẩm Mộc Tinh cúi đầu xuống, nước mắt rơi trên mặt bàn, trong lòng vô cùng đau đớn.
Cô không ngừng gật đầu, nói không ra lời: "Cảm ơn... Cám ơn cô..."
Khó trách, khó trách Nghiêm Hi Quang nói, anh và Lý Dung không so đo những thứ kia.
Lý Dung thông suốt lộ ra sắc mặt tiêu tan, nói: "Không dễ dàng! Bất kể nói thế nào, đều đã qua rồi, cuộc đời là như vậy."
Nghe xong được đường đi của bọn họ, Thẩm Mộc Tinh chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Lý Dung thấy cô khóc, đột nhiên cười nói: "Nhìn cô khóc như mưa, sao vậy? Đau lòng à? Nghiêm Hi Quang không nói với cô chuyện này sao?"
Thẩm Mộc Tinh lắc đầu, cắn môi bị thương: "Anh ấy khó hiểu lắm..."
Lý Dung cười, vỗ tay của cô: "Khó hiểu cũng tốt, nếu tôi là cô, tôi đã không gả cho người nước ngoài rồi."
Thời gian cùng Lý Dung ăn một bữa cơm rất lâu, Nghiêm Hi Quang đại khái cũng làm xong, nên gọi điện thoại tới ch cô.
Cảm xúc của Thẩm Mộc Tinh còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi sự đau lòng và sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, quét hết kiềm chế ở cổ họng, nói chuyện với anh.
"Này, anh xong việc rồi ư?"
"Ừm, em ở đâu? Sao không thấy em?"
"Em gặp một người bạn, ăn bữa cơm." Cô hít mũi một cái.
Nghiêm Hi Quang nghe vậy thấy có lỗi, cười nói: "Thậtmuốn nói cho em biết, lúc bắt đầu cuộc họp, nếu em mệt có thể về trước, tối anh dẫn em đi ăn cơm."
"Em không mệt." Thẩm Mộc Tinh đột nhiên rất muốn gặp anh: "Nếu không em đi theo anh... Dù sao em cũng thất nghiệp."
"Đi họp với anh sao?"
"Em ngồi trong xe chờ anh, anh lấy ipad trong phòng làm việc của anh xuống, em muốn chơi."
Nghiêm Hi Quang suy nghĩ, nói: "Được."
Từ biệt Lý Dung, Thẩm Mộc Tinh đi tới dưới lầu công ty Nghiêm Hi Quang.
Bên ngoài trời mưa.
Tài xế của anh đã lái xe đến cổng, Thẩm Mộc Tinh mở cửa xe ngồi vào sau, ngồi trong xe chờ anh.
Sau mười phút, anh xuống, cầm trong tay là ipad bọc bao da, cửa xe bị mở ra, tiếng mưa rơi trở nên rõ ràng, lại bị ngăn cách ở cửa xe.
Anh ngồi vào, đóng cửa xe, đưa ipad cho cô.
"Ăn gì?"
"Ăn bò bít tết."
Xe dần dần chạy, Thẩm Mộc Tinh cầm ipad, bên trên lại có thêm mấy trò chơi.
"Anh download hay sao?" Cô hỏi.
"Anh bảo trợ lý dow, anh không biết." Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh mở ra trò đua xe, lười biếng tựa đầu vào vai anh.
Cửa sổ trò chơi là màu đen, trên màn hình phản xạ ra khuôn mặt anh, anh đang cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Mộc Tinh an tĩnh dựa trên vai anh, thoải mái cọ xát, giọng nói dịu dàng như hôm qua:
"Nghiêm Hi Quang, anh xem đi, em cho anh xem cái đầu tiên em chạy."
"Ừm."
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, bên ngoài chắc rất lạnh.
Thẩm Mộc Tinh tựa trong ngực anh, cảm giác lại vô cùng ấm áp.