“Nguy rồi, sách bài tập, sách bài tập số học đâu rồi?” Cô lục lọi trong túi xách một hồi rồi bật dậy.
Nghiêm Hi Quang nhìn cô một cái, nói: “Giả vờ quên?”
Thẩm Mộc Tinh liếc mắt, hít một hơi rồi vỗ vỗ gáy: “Nghĩ lại, tôi đang đọc sách thì mẹ tôi tới lôi tôi qua phòng của bà khoe khoang một hồi, quên cầm về rồi!”
“Thầy giáo dạy số học rất nghiêm khắc?” Anh có vẻ hơi bình tĩnh hỏi.
“Không phải thầy dạy số học, là thầy dạy toán học.”
“Cô nói sách bài tập số học.”
“Sách bài tập số học giống sách bài tập đại số đó!”
“Xin lỗi, tôi không hiểu. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nét mặt của anh cũng theo cảm xúc của cô mà dần trở nên sốt ruột, nhưng nghĩ lại, cô ấy thật giống như trẻ con, vẫn còn sợ một thầy giáo.
Thật ra sau khi mỗi người chúng ta tốt nghiệp cũng sẽ nghĩ rằng vì sao lúc ấy chúng ta lại sợ thầy cô giáo như vậy. Chỉ quên mang một quyển sách bài tập, không vi phạm cái gì cũng cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ.
Nghiêm Hi Quang còn nói: “Vậy cô nói với thầy ấy cô để quên sách bài tập ở nhà.”
Thẩm Mộc Tinh chu miệng, vẻ mặt đầy đau khổ giống như trước khi gặp đại nạn. Trong đầu cô liền hiện lên vẻ mặt của thầy Khởi đứng trên bục giảng, tay cầm phấn viết, cặp kính che đi đôi mắt nghiêm khắc đầy nếp nhăn đang nhìn mỗi người, nói…
“Để quên ở nhà? Các em có thể đổi lí do không? Sao các em không để đầu óc ở nhà luôn đi? Lần sau nếu ai để quên bài tập ở nhà thì quay về nhà lấy đi!”
Thẩm Mộc Tinh liền xua đi ý nghĩ đó, vẻ mặt đau khổ như ăn trái khổ qua nói: “Nếu đơn giản như thế thì tốt rồi! Nhưng tôi là cán bộ môn toán đó! Ngày mai, lúc giao bài tập tôi phải mở miệng như thế nào chứ!”
Nghiêm Hi Quang không nói lời, giống như đang giúp cô nghĩ cách giải quyết.
Thẩm Mộc Tinh thấy hắn khó xử, lúc này mới cảm thấy mình quá nhiều chuyện, liền vội vàng nói: “Không sao đâu, thầy ấy cũng thích tôi, cùng lắm thì sẽ mắng tôi một trận. Tôi mặt dày, nhất định không sao đâu!”
“Nếu có thời gian, tôi giúp cô đưa một chuyến.”
Thẩm Mộc Tinh hơi ngẩn ra.
Không biết tại sao cô lại sợ làm phiền anh, vô cùng sợ.
Nhưng lúc anh nói buổi tối sẽ đưa sách cho cô, bỗng nhiên cô lại cảm thấy vui vẻ, rất vui vẻ.
Giống như đang trải qua một ngày bình thường, bỗng dưng bị một câu nói làm cho vui vẻ, vẽ thêm một màu sắc vào trong bức tranh mình mong đợi.
Nhưng đến buổi tối tự học, Nghiêm Hi Quang cũng chưa có tới. Thẩm Mộc Tinh ngồi bên trong phòng ngủ nữ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời đen nhánh, có chút không yên lòng.
Bên trong phòng tự học vừa yên tĩnh vừa ấm cúng. Hôm nay vốn là thầy gầy canh cho buổi tự học, nhưng cô tạm thời có việc nên cùng ngồi với cô béo.
Cô béo lúc nào cũng có rất nhiều thời gian, lúc nào cũng hơi kiêu ngạo khi nhắc đến đứa con đang ở nước ngoài của mình rất hiếu thuận. Chuyển phát quốc tế mắc như vậy mà còn thường xuyên gửi qua đường bưu điện cho cô biết bao nhiêu là thuốc hạ huyết áp. Nhưng đối với Thẩm Mộc Tinh thì cô béo thật cô đơn. Chồng cô ấy sớm đã qua đời, con lại ở nước ngoài nên mỗi khi thầy gầy muốn cô lên văn phòng, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ. Giống như chỉ có ở kí túc xá nữ, Thẩm Mộc Tinh mới cảm thấy náo nhiệt một chút.
Tiếng lật sách trong phòng tự học cùng giai điệu nho nhỏ từ trong mp3 của Chung Lâm phát ra giống như mở to hơn bình thường, làm rối loạn suy nghĩ của Thẩm Mộc Tinh, làm cho cô không cách nào tập trung coi sách.
Trên màn hình điện thoại di động, đồng hồ điện tử không ngừng nhúc nhích, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có. Thẩm Mộc Tinh nhìn chằm chằm vào những con số kia đến mức ngẩn người, không ý thức được thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.
Nghiêm Hi Quang vẫn không có gọi điện đến, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có.
Anh ta còn có thể đến sao?
Có thời gian tới đưa sách tới cho cô.
Giọng nói trầm thấp của anh không ngừng vang lên trong đầu cô.
“Anh lặp lại lần nữa!” Một giọng nữ đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của phòng tự học, cũng phá vỡ suy nghĩ của Thẩm Mộc Tinh.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn về chỗ cuối lớp, nơi Diêu Sở Sở đang gọi điện thoại.
Diêu Sở Sở vì hành vi điên khùng của mình ở Phục Độc mà có biệt danh là Diêu tỷ. Mọi người ngoài mặt đều nể sợ Diêu Sở Sở nhưng sau lưng thì nói xấu cô ta.
Trường học đều có một loại con gái thích phóng đại chuyện tình cảm yêu đương của mình đến mức kinh thiên độc địa, Diêu Sở Sở chính là loại con gái đó. Chuyện cô ta ở Nhật Bản gọi là buôn bán bạn trai, mỗi ngày đều nói lời ngọt ngào, mỗi ngày đều nói lời chia tay. Mỗi lần ở trong phòng ngủ hay trên hành lang đều nói chuyện điện thoại, làm cho những người cùng phòng liên tục muốn chuyển ra.
Nhưng tính cách của Diêu Sở Sở rất nóng nảy, không ai dám ngăn cản. Thật ra cũng không phải là không ai dám ngăn cản mà là muốn yên bình, không ai muốn phá vỡ sự yên bình đó.
Lần trước Tiêu Sở Sở ở trong phòng tự học gọi điện thoại đã có xích mích không tốt với cô béo. Cãi qua cãi lại một hồi liền thắng cô béo nên lúc này cô ta lại càng không coi ai ra gì cả, tiếp tục gọi điện thoại ở trong phòng tự học.
“Chia tay với ai? Tôi hỏi anh chia tay với ai à!”
“Có phải bên cạnh anh có người hay không? Đó là con gái Nhật Bản phải không Con mẹ nó một lũ ngực bự!”
Chung Lâm đụng tay Thẩm Mộc Tinh một cái: “Diêu tỷ lại yêu thiêu thân.”
“Để cho cô ta làm đi.” Thẩm Mộc Tinh nói.
Đan Đan dào dạt cảm xúc cũng quay đầu lại nói: “Thật muốn mắng cô ta.”
“Được rồi nha. Cậu đừng quay đầu xuống, tụi tớ đang đọc sách mà.” Thẩm Mộc Tinh khuyên nhủ.
Có lẽ Diêu Sở Sở đã lâm vào trạng thái tuyệt vọng vì chia tay nên giọng nói ngày càng lớn hơn, khiến cho học sinh nháo nhác, còn cô béo thì nổi giận.
“Diêu Sở Sở, em ầm ĩ cái gì! Em không thấy mọi người đang tự học sao?”
Cô béo vẻ mặt đầy uy quyền đứng lên.
“Anh còn nói chia tay với tôi! Tôi đã sớm thấy chán anh rồi! Tôi nói cho anh biết..” Diêu Sở Sở căn bản không để ý cô béo.
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
“Quá không có phép tắc…Quá không có phép tắc!” Cô béo đi đến đứng trước mặt Diêu Sở Sở, chỉ ra cửa nói: “Mời em ra ngoài!”
Diêu Sở Sở giơ điện thoại, hai mắt giống như là bị kẻ địch bức bách đến đường cùng, cao ngạo lạnh lùng nói với cô béo: “Tôi trả tiền để đọc sách ở chỗ này thì tôi cũng có quyền sử dụng phòng tự học. Việc gì tôi phải ra ngoài?”
Cô béo tức giận: “Lập tức ra khỏi phòng tự học cho tôi! Nếu không tôi liền gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của các em!”
Cô béo liền tức giận thở gấp, trong cổ không ngừng phát ra âm thanh gầm gừ giống như một con mèo già đang tức giận. Thẩm Mộc Tinh không nhịn được liền đứng lên nói với Diêu Sở Sở: “Cậu ra ngoài gọi điện thoại đi, như vậy là vô đạo đức.”
Vừa nghe Thẩm Mộc Tinh nói vậy, mọi người đều hùa theo nói: “Gọi điện thoại thì ra ngoài gọi, phòng tự học là chỗ học của chúng tôi.”
Đan Đan cũng nói: “Đúng vậy.”
“Đúng rồi đó! Cậu không học nhưng chúng tôi còn học đấy!”
Tất cả lời nói ở trong phòng tự học giống như lớp sóng biển đang tuôn trào về phía Diêu Sở Sở. Cho dù thường ngày cô ta kiêu căng cũng không muốn là kẻ thù của cả lớp. Diêu Sở Sở dậm chân, hừ lạnh một tiếng liền cầm túi xách ra hỏi phòng. Trước khi đi ra ngoài còn nói một câu: “Một bà già canh phòng ngủ ở Phục Độc này cũng muốn giả bộ làm thầy cô của người ta! Thật không biết ngoại trừ phòng tự học ra bà còn có chỗ nào để đi! Tôi cũng không muốn quay lại chỗ này đâu!”
“Em!”
Mắt của cô béo đột nhiên trợn trừng lên như cái chuông đồng, mở lớn tới mức muốn nứt ra, hít khí một cái liền té xỉu.
Thấy cô béo che ngực té ngửa về phía sau, các học sinh nữ đều sợ hãi! Thẩm Mộc Tinh và Chung Lâm gần cô béo nhất liền đỡ lấy cô ấy. Trong lúc nhất thời phòng tự học liền trở nên hỗn loạn!
“Thuốc trợ tim…Thuốc trợ tim…” Mặt của cô béo biến thành màu đỏ, cô ấy run rẩy chỉ tay về phòng nghỉ của cô, nói một cách khó khăn.
Cô béo bị bệnh cao huyết áp và cả bệnh tim, quả thực rất nguy hiểm.
“Chung Lâm, cậu đi lấy thuốc trợ tim lại đây! Tớ gọi 120!”
“Được, tớ đi ngay!”
“Cô ấy! Cô ấy! Cô ấy co quắp!”
“Cô ơi!”
Tiếng khóc của các nữ sinh vang lên nhanh chóng.
Thẩm Mộc Tinh lo lắng gọi điện thoại, cô phát hiện điện thoại mình đã sớm hết pin.
Cô lập tức tìm một bạn học nữ, bảo cậu ấy gọi 120, sau đó Thẩm Mộc Tinh liền chạy về phòng ngủ tìm chìa khóa.
Tình huống nguy cấp như vậy trong khi cả lầu năm đều là nữ sinh, mấy ai đã trải qua chuyện này? Thế nên trong lúc nhất thời, tiếng gọi điện thoại, tiếng khóc, tiếng bước chân loạn cả lên.
Thẩm Mộc Tinh lấy được cái chìa khóa, chạy tới chỗ hàng rào tầng trệt, vừa mở khóa vừa gọi người.
“Thầy Khúc! Thầy Khúc!”
Lầu 4 là của nam. Lúc này đều đang ở lớp tự học. Thầy giáo cần vụ đã đưa cô đến đây. Vừa nghe thấy tiếng gọi của nữ, liền vội vàng chạy lên, ngẩng đầu hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Đầu thầy Khúc ong một tiếng liền vọi vàng chạy lên lầu, vài nam sinh đang học cũng chạy lên theo.
…
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến.
Trong đêm tối, đèn xe cứu thương chiếu khắp kí túc xá, tạo ra bầu không khí khẩn trương. Nam sinh và nữ sinh đều đi dép, mặc đồ ngủ, đứng ở đầu hành lang nhìn cô béo được nhân viên cứu hộ đưa lên xe.
Có cô bé bị dọa đến phát khóc, nhưng tiếng khóc lớn nhất là của Diêu Sở Sở.
Thẩm Mộc Tinh đứng trong đám người, lo lắng nhìn cửa xe cứu thương đóng lại, âm thầm cầu nguyện cho cô béo.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay liền cầm lấy cổ tay của cô. Thẩm Mộc Tinh bị một sức mạnh kéo xuống cửa cầu thang. Xe cứu thương vừa đi, dưới lầu liền tối thui, bọn học sinh hò hét loạn lên. Thẩm Mộc Tinh căn bản không thấy rõ là ai, đi vào trong góc, cô mới đột nhiên phát hiện, chẳng biết vì sao Nghiêm Hi Quang xuất hiện ở trước mặt cô.
“Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn anh.
Anh siết chặt cánh tay của cô không buông, nghiêng đầu đánh giá cô một chút, trong mắt không có thần sắc, cùng bóng đêm hòa làm một.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lần đầu tiên cô nghe được giọng nói của anh đầy lo âu và hoảng hốt.
“Cô của tôi té xỉu.” Cô trả lời.
“Vậy còn cô?”
“Tôi không sao…”
Nghiêm Hi Quang đột nhiên buông tay cô ra, lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm.
Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, gió ban đêm thổi qua người cô. Lúc này Thẩm Mộc Tinh mới phản ứng lại, hoàn toàn kinh ngạc nhìn anh.
“Điện thoại di động của tôi hết pin rồi. Anh sẽ không…sẽ không ở dưới lầu chờ đó chứ!”
Tầng một ký túc xá khóa trong. Bảo vệ cũng không ở lại lâu.
Những thứ ở trên trang web không có tác dụng, cũng không có tác dụng thêm điểm nên cũng đã đóng cửa. Thẩm Mộc Tinh khó có thể tưởng tượng được, Nghiêm Hi Quang không liên lạc được với cô, tay cầm cuốn sách bài tập, đợi dưới lầu biết bao nhiêu lâu. Anh di di tàn thuốc lá, trên mặt xuất hiện vẻ không tự nhiên: “Không có, mới hút có một điếu thuốc mà thôi.”
Thẩm Mộc Tinh nhận lấy sách bài tập, trong lòng cực kì áy náy, bỗng nhiên lại cảm thấy hắn rất ngốc.
“Vậy lỡ tôi không xuống thì sao?”
“Tôi và anh không có tâm linh cảm ứng, anh chờ như vậy, còn không bằng để cuốn sáchxuống đất. Dù sao cũng không có người lấy trộm mà!”
“Anh không chê tôi phiền phức sao?”
Cô hỏi liên tục ba câu, anh cũng không đáp một câu. Tay của Nghiêm Hi Quang vỗ vỗ túi quần, lấy ra một điếu thuốc lá để lên môi, lấy cái bật lửa ra châm thuốc. Đốm lửa nhẹ nhàng hiện lên, khiến khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối. Lông mày của Nghiêm Hi Quang theo khói thuốc cũng nhăn lại, còn mắt thì bị lông mày đè nén thành một đường cong.
Thẩm Mộc Tinh mặc kệ anh, anh cũng không nói lời nào, cô liên tục nhìn anh. Cứ nhìn như vậy, không e dè.
Nghiêm Hi Quang bị cô nhìn đến mất tự nhiên, lấy điếu thuốc lá trong miệng xuống, nhìn thoáng qua mấy học sinh lục đục vào phòng ngủ ở sau lưng cô. Anh khẽ ngẩng đầu, chỉ chỉ mấy học sinh khác, nói:
“Trở về học đi.”
Thẩm Mộc Tinh bất động: “Anh đi bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Vậy cám ơn anh.” Đột nhiên cô cố làm ra vẻ thoải mái phất phất tay, ôm sách bài tập lui về phía sau 2 bước: “Anh lái xe về cẩn thận! Tôi nói chừng với mẹ tôi. Mà anh về đến nhà có thể gửi tin nhắn cho tôi không?”
Nghiêm Hi Quang do dự hai giây, lại kìm lòng không được nhìn vào đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi của cô, gật đầu nhẹ.
“Anh hứa rồi đấy! Tôi chờ điện thoại của anh!” Cô nói xong liền quay đầu, nở nụ cười chạy về kí túc xá.